[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 44: Cửu vĩ hồ ly Mạc Hoa Y (21)

Tại đường ranh giới Tiên - Ma, Chiến thần Mạc Uyên, mình khoác khôi giáp, anh dũng uy nghi dẫn đầu 5 vạn binh sĩ từ trên cao nhìn xuống binh sĩ Ma giới, hắn cười trào phúng, này Ma giới là đang bảo toàn số lượng, chỉ vỏn vẹn 3 vạn Ma binh lại đấu với hắn, đây không phải coi thường Thiên giới sao, nắm tay siết lại, đôi mắt tràn ngập sát khí, quanh thân trường bào bay trong gió, hắn đây sẽ khiến cho chúng phải hối hận vì sự ngạo mạn ngày hôm nay.


Hoa Y toàn thân hắc y màu đen, mù trùm đầu màu đen, che khuất đi thân hình nàng, nàng trộn lẫn sau bóng hình to lớn của Chiêu Diêu, nhìn về phía Mạc Uyên trên cao, nàng đoán trúng rồi, cũng có nghĩa hắn thật sự có bệnh hay là không muốn quan tâm?


Hoa Y đưa mắt nhìn Trì Chiến gật đầu, lại quay sang nói với Chiêu Diêu: "Bắt đầu đi".


Sau đó Ma thú Chiêu Diêu dẫn đầu Ma binh, điên cuồng gặm cắn đầu người, sát khí quanh thân mạnh mẽ trào ra, khí đen xung quanh địa phận ma giới dường như trở nên dày đặc hơn, như một đám sương mù vây quanh đội ngũ thiên binh, cũng vì lý do đó, tốc độ ma binh trong làn sương đen ngày một tăng cao, chả mấy chốc Thiên giới đã có hàng nghìn Thiên binh ngã xuống.


Mạc Uyên mặt không đổi sắc, tay trái giơ lên, mũi tên sấm sét từ trên trời giáng xuống, ý định muốn đánh tan làn khói đen mù mịt, Ma tôn Trì Chiến nhanh chóng khởi động hàng rào kết giới chắn lại đạo sấm sét giáng xuống.


Mạc Uyên mím môi, huy động người gia tăng lực đạo và số lượng sét đánh xuống, thấy màng kết giới cũng dần trở nên mỏng manh tùy thời biến mất, hắn liền nhoẻn miệng cười, theo sau đó chỉ huy 1 vạn đại quân xuống dưới tiếp tục ứng phó.


Hoa Y nhìn sang Trì Chiến, dùng thuật truyền ngôn: "Gia tăng kết giới", nói xong nàng ẩn thân phi vào vòng chiến, lôi ra túi càn khôn, khóe miệng khẽ kéo lên.


"Nhìn thấy ánh sáng mặt trời thật sung sướng, để cảm ơn ta các ngươi cũng nên làm chút chuyện"


Cùng lúc túi càn khôn mở ra, hàng ngàn bóng đen trào ra, mang theo đó là không khí quỷ dị cùng u ám đi lên, các bóng đen lẩn vào làn khói, chỉ nghe từng đạo rên la, đau đớn thống khổ, toàn chiến tuyến giống như địa ngục trần gian.


Tia sét mạnh mẽ đánh vào kết giới, nó không thể trụ được nữa nứt toang, từng đạo mạnh mẽ tia sét đánh vào, Hoa Y truyền ngôn qua Chiêu Diêu: "Kích hoạt lư đỉnh đi".


Chiêu Diêu cùng lúc đó phá đi một tầng phong ấn của Trấn ma đỉnh, ma khí cuồn cuộn tràn vào người nó, hấp thụ đến run rẩy, nó đây là run rẩy vì hưng phấn, lại nhìn đến tia sét đang đánh xuống, hàm rang nhe ra, một tiếng gầm vang dội, ma khí tập hợp tại móng vuốt cùng lúc đánh vào tia sét.


Mạc Uyên đang suy tính đến nước đi tiếp theo, tay phải giơ lên, hiệu lệnh xạ thủ chuẩn bị bắn tên, một đạo sáng chói ánh sét đánh thẳng vào giữa hàng xạ thủ, đôi mắt hắn trợn to, không thể tin được, sấm sét...bật lại về phía của hắn, tất cả những đạo sét sau đều đã chứng thực suy nghĩ của hắn, sấm sét, đều bật trở lại, nhìn đằng sau từng tốp người ngã xuống, Mạc Uyên đôi mắt thẫm lại, lấy lại được tinh thần, hắn quát to.


"Dừng sấm sét, dừng ngay, hàng phòng thủ lên trước, lập thành kết giới, hàng sau theo ta tấn công".


Sương mù dần bị đạo ánh sét phá tan, quang cảnh trở nên thoáng đãng không ít, Mạc Uyên quét mắt nhìn xuống chiến tuyến, Ma thú Chiêu Diêu tay không đánh bật sấm sét, đôi mắt hắn ngày một đỏ, sát khí quanh thân nặng nề lưu chuyển, một đường bay xuống, một đạo kiếm khí mạnh mẽ vung lên hướng về phía Chiêu Diêu.


Chiêu Diêu cảm nhận được sát khí đánh úp tới, thân mình linh hoạt tránh thoát, lại thấy trên chỗ mình vừa đứng, một khe nứt sâu hoắng hiện ra, ngẩng lên nhìn đối thủ, nó gào lên một chuỗi thanh âm rung chuyển đất trời, màu mắt dần biến đen, như một mũi tên lao về phía kẻ thù.


Thấy Mạc Uyên đã tham chiến, Hoa Y rút khỏi chiến tuyến, theo sát hướng đi của Chiêu Diêu.


Trận chiến dần trở nên sung mãn, một người là Chiến thần, còn lại là Ma thú thượng cổ, đại diện cho hai bên giao chiến, sức mạnh thật không thể nào khinh thường, tất cả những ngọn núi bị kiếm khí quét qua đều sụp đổ, cũng đồng dạng, ma trảo của Ma thú khiến cho mặt đất rung chuyển, tạo ra vô vàn khe nứt lớn.


Mạc Uyên nhận thấy có gì đó bất thường, dường như ma khí xung quanh Chiêu Diêu yếu đi, cơ thể cũng không còn linh hoạt như trước, hắn mạnh mẽ uy chuyển linh lực, một kiếm xuyên qua.


Chiêu Diêu đau đớn gầm lên, thân kiếm Mạc Dung cắm thẳng vào vai trái của nó, chảy ra một mảng huyết nhục lẫn lộn, Mạc Uyên không có buông tha, rút ra thân kiếm, mạnh mẽ đâm tại yết hầu nó, Chiêu Diêu cảm giác được nguy hiểm cận kề, dùng chút ma khí còn lại đánh bay Mạc Uyên, chật vật chạy về bìa rừng ma tộc, trong quá trình do không chú ý đánh rơi Trấn ma đỉnh.


Mạc Uyên nhìn thấy Trấn ma đỉnh, nhanh chóng vọt tới, hắn đã lý giải được vì sao Chiêu Diêu có thể đánh bay được sấm sét, này là do nó hấp thu ma khí của đồng loại, thực lực mới nâng cao đến vậy.


Ma tộc đúng là một lũ nham hiểm khoái trá, vì mối thù với Thiên giới cũng không quan tâm liệu mình có bị ma thú cắn ngược trở lại không, chỉ điên cuồng sử dụng chúng.


Hoa Y giải phóng yêu lực, linh hoạt dịch chuyển tới Trấn ma đỉnh, bắt gọn nó trong tay, ngẩng đầu lên nhìn Mạc Uyên con mắt toàn bộ là sát khí hướng tới nàng, xoay người, biến trở về nguyên hình Cửu vĩ hồ, cầm theo Trấn ma đỉnh chạy biến mất vào bìa rừng.


Mạc Uyên trước ngạc nhiên, sau ánh mắt ngày một tối lại, hắn đây là không ngờ yêu giới cũng tham gia vào việc này, khi hắn trở về phải bẩm báo cho Thiên đế sự việc, lúc sau phi thân hướng về phía hồ ly đuổi theo.


Hoa Y bốn chân chạy trốn vào trong rừng, thân mình tuyết trắng nhanh nhẹn len lỏi qua các gốc cây, Mạc Uyên nhanh chóng theo sát đằng sau.


Mạc Uyên càng đi sâu vào cánh rừng, liền cảm thấy có gì đó không đúng, hắn nghĩ có lẽ đây là một cái bẫy, nhưng nếu không phải, Trấn ma đỉnh liền về tay hắn, này một mối họa vẫn là cho dù có bẫy hắn cũng quyết phải lao vào.


Mạc Dung vừa đuổi tới liền biết có gì không đúng, xung quanh là có kết giới, mà hắn cũng vừa chính xác đứng tại trung tâm kết giới, đồng thời kích hoạt toàn bộ kết giới, nhìn màng mỏng kết giới bao bọc xung quanh, quay đầu nhìn về phía nữ nhân trước mặt, nàng toàn thân hắc y, không nhìn rõ nhân dạng, hắn nén sự bất an trong lòng.


"Ngươi mang ta đi vào kết giới, muốn giết ta? Chỉ bằng ngươi".


Hoa Y nhìn hắn, khóe môi câu lên, lại lắc đầu không cho là đúng.


"Đích thực là ta lừa ngươi đi vào kết giới, nhưng mà...đối thủ của ngươi không phải ta, mà là nó" đoạn nói xong từ trên trời giáng xuống mạnh mẽ, Ma thú toàn thân sư tử cùng 6 chiếc đuôi đầu rắn, là Chiêu Diêu.


Mạc Uyên khuôn mặt vẫn kìm chế, điềm tĩnh nở nụ cười trào phúng: "Nó ư, nó là bại tướng dưới tay ta thôi, ngươi nghĩ rằng nó có thể làm được gì".


Hoa Y nở nụ cười, này thực sự là người quá tự phụ, hay cũng nói hắn chỉ đang giả vờ trấn tĩnh? Thu lại nụ cười.


"À vậy ngươi đoán xem là nó hay ngươi sẽ là người nằm tại đây" nói xong nàng cầm lên Trấn ma đỉnh, phá tầng phong ấn thứ 2, mạnh mẽ một luồng ma khí trào ra, Chiêu Diêu điên cuồng gào rống, ma khí cuồn cuộn chạy toàn thân nó, huyết mạch dường như sôi trào, vô cùng khát máu, những vết thương dần được chữa lành, hoàn hảo như ban đầu.


Nàng thu lại Trấn ma đỉnh, sau rút ra khỏi kết giới, chỉ để lại một câu nói: "Chúc may mắn".