[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 20: Thanh xuân của Boss (19)

Sau sự tình thập tử nhất sinh, ba mẹ Liễu nhất quyết không cho cô đi học nữa, mấy ngày nay cô chỉ nằm trong phòng, giờ cơm thì ăn, trưa thì đi ngủ, rảnh rỗi lại xem phim, ừm...cuộc sống không khác gì sâu gạo, nếu bỏ qua mấy loại máy móc phiền phức hỗ trợ nhịp tim bên cạnh thì cũng coi như một cuộc sống sung sướng khó có được.


Có cái shit ấy bây giờ cả nhà đều canh chừng cô từng giây từng phút, cộng thêm cái tên phiền phức Liễu Hi Thần làm thế quái nào cô hoàn thành nhiệm vụ bây giờ? Còn kịch tình của nam nữ chủ nữa, cô muốn xem cô muốn xem nha!!!


-------------------------


Gần đây công ty Lã Hành của Lã gia xảy ra rất nhiều biến cố, các dự án tiến hành luôn không thu lại lợi nhuận tốt, thua lỗ đến hàng trăm tỉ, đại thiếu gia Lã Hạo Hiên hiện đang hẹn hò với một minh tinh mới nổi vô cùng lùm xùm, báo chí đưa tin Lã Hạo Hiên đã định từ mặt gia đình chỉ vì bênh vực người trong lòng.


Cuộc họp cổ đông công ty Lã Hành, không khí rơi vào trầm mặc cùng bế tắc, không ai có thể đưa ra phương pháp cho tình thế rối ren hiện tại, đột ngột có một giọng nói phá tan sự tĩnh lặng, Vương Việt nhẹ nhàng lên tiếng, tôi có điều muốn nói, phương pháp này theo hướng đi và bản lĩnh của một chàng trai trẻ mà tôi muốn tiến cử, tôi đã bị thuyết phục sau khi lắng nghe cậu ấy.


--------------------------


Lã Vọng Thư vừa đi gặp Lộ Tiểu Mạt về, đánh xe vào bãi đỗ, hắn không chịu được không khí ngột ngạt tại Lã gia cho nên đôi khi vẫn thường sống bên ngoài, bước đến khúc rẽ vào tòa nhà, một đôi tay kéo hắn, lưng chạm vào bức tường, miệng bị bịt chặt, đập vào mặt là khuôn mặt của một cô gái, đôi mắt màu trà vô cùng xinh đẹp, nhẹ nheo lại ánh lên sự nguy hiểm, cô dựa sát gần hắn, ngón tay đặt lên môi muốn bảo hắn đừng lên tiếng.


Một nhóm người bịt mặt bước đến ngã rẽ, bột phấn bay lên trong không khí, 3-4 người đàn ông cao to liền ngã xuống, Hoa Y bước ra từ ngã rẽ, Lã Vọng Thư cũng đi theo sau cô.


Hoa Y khinh bỉ nhìn nhóm người nằm la liệt dưới đất:" Lần nào cũng chơi đánh thuốc mê, hôm nay cuối cùng bà đây cũng có thể trả đũa được rồi, cảm giác nằm dưới đất thế nào mấy người anh em"


Nói xong liền quay qua liếc Lã Vọng Thư:" Anh cũng bất cẩn quá rồi, tôi mà không đến thì ngày mai chắc là báo chí sẽ đưa tin xác nhị thiếu gia nhà họ Lã được tìm thấy tại khu rừng phía ngoại ô đấy"


Lã Vọng Thư nhìn cô, khẽ cười nhẹ:" Vậy thì phải cảm ơn Liễu tiểu thư đã đến cứu giúp tại hạ rồi"


Hoa Y khép lại ánh mắt khinh bỉ nghiêm túc nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau không ai nói một lời, cho đến khi cô xoay người rời đi.


Bóng hình người con gái đã đi xa, Lã Vọng Thư ngơ ngẩn, thu hồi tầm mắt, quay đầu bước đi, đôi tay đưa lên chạm vào làn môi, dường như nơi đó vẫn còn dư lại hơi ấm, ngẩng đầu thu lại cảm xúc bất bình thường bước chân đi lên tầng.


------------------------------


Mấy ngày nay Lộ Tiểu Mạt luôn sống trong cảm giác lo sợ, sợ hãi Thẩm Tư tìm thấy cô, lại càng sợ hãi Liễu Hoa Y, ngày đó cô thuê người hãm hiếp cô ta nhưng lại không ngờ mục đích không thành lại nhận được video vô cùng đáng sợ, người con gái trong video như ác quỷ, 4-5 người đàn ông cao to nằm dưới đất thân hình vặn vẹo khó coi, đôi mắt màu trà nhìn thẳng vào cô, hình ảnh ấy mãi mãi khắc ghi vào sâu trong kí ức.


Lộ Tiểu Mạt run rẩy chợt nước mắt lại lã chã tuôn rơi, vì sao, vì sao mọi chuyện lại đến bước đường này, chẳng phải nên như trước đây, cô là đại tiểu thư Lộ gia, có một thanh mai trúc mã vô cùng yêu thương, trân trọng cô, tiền đồ, phong quang vô hạn khiến mọi người luôn luôn ganh ghét, ghen tị.


Ngước đôi mắt đỏ quạnh đã nhiều ngày không được ngủ yên mang đậm hận ý, cô hận, hận Lộ gia, hận Thẩm Tư, hận con tiện nhân Liễu Hoa Y, ngón tay trong vô thức đưa lên miệng cắn, chợt bần thần sờ đến dây truyền nơi cổ, không cô còn có Vọng Thư đúng vậy, Vọng Thư chính là thiên sứ của cô, anh hoàn toàn khác Thẩm Tư, anh cho cô cảm giác ấm áp cùng an toàn, anh yêu cô.


Nở một nụ cười chiến thắng, đúng vậy Lộ Tiểu Mạt mày còn có Vọng Thư anh ấy yêu mày như vậy, nâng niu mày như vậy chỉ cần Vọng Thư yêu mày là đủ rồi.


Tâm trạng đã khá hơn, nhìn đồng hồ sắp đến 6h tối có lẽ Vọng Thư sắp qua đây, cô hí hửng mặc quần áo qua siêu thị mua đồ về với ý định nấu một bữa cơm thật ngon chờ hắn về.


-----------------------------


Hoa Y kéo cửa sổ, vừa bước một chân vào liền bắt gặp ánh mắt xanh thẫm ác liệt của người nào đó dán vào người mình, Liễu Hi Thần vô cùng tức giận cô lại dám trốn viện? Còn dám leo cửa sổ? Hắn bước dài tới mạnh mẽ lôi cô vào vứt lên trên giường, đôi mắt thẳng vào cô, rất nhiều lời muốn lên án nhưng khi nhìn thấy mồ hôi lạnh lấm tấm trên tóc mai cô, lại liền không nỡ, hẳn là rất đau đớn, cô vẫn luôn chịu đựng đau đớn ấy từng giờ từng khắc.


Thở dài một hơi, đôi mắt lại lóe sáng, hắn lần nữa ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đệm giam cô lại trong lồng ngực, hơi thở quẩn quanh, chóp mũi chạm vào chóp mũi, trong không khí tràn ra một làn sương mù, mờ ám lại yêu mị.


Môi mỏng mở ra:" Lần sau có thể đừng đột nhiên biến mất được không? Tôi không thích cảm giác không thể tìm được em..."


Nói xong đôi mắt liền có chút ủy khuất, nhẹ cụp xuống giống như một chú chó nhỏ hoảng loạn khi không tìm thấy chủ của mình...


Hoa Y trái tim khẽ run... ừm đúng là giống khuyển... mắt đặt tại đỉnh đầu cúi xuống của chàng trai, cô không tự chủ được nhẹ đặt tay lên mái tóc đen tuyền của hắn... ừm xúc cảm thật tốt, thật mềm mại...


Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại trả lời:" Ừm...." , thế là cô liền cảm nhận thấy cái đầu xù trước mặt ngẩng lên, đôi mắt xanh thẫm giảo hoạt giống như đã đạt được mục đích....


"............"


Aaaaaaaaa mắc bẫy rồi, lại bị dùng mị thuật mà không biết, cô vò đầu bứt tai, cái tên hỗn đản này ở đâu ra thế? Phải biết rằng mị thuật đối với cô không có tác dụng nhưng thằng cha này lại dùng ngon lành, chứng tỏ cấp độ của hắn còn cao hơn cô, đụ........... gặp hạn rồi... ai thấu nỗi đau này


Trở lại hiện thực sau dòng suy nghĩ, người vốn đang ngồi trước mặt đã biến mất không thấy tăm hơi, dường như cảm nhận được cảm xúc của cô dao động, liền bỏ của chạy lấy người!!!


Aaaaaaaa điên mất cô rống to:" Liễu Hi Thần lần sau mà gặp lại anh liền chết với tôi "