Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia

Chương 41: Chôn Cùng Nàng (16)

"Lạc Âm!!!"

Trên bầu trời, nam tử một thân huyết y ôm chặt thiếu nữ trong ngực, con ngươi đỏ sậm tựa như muốn nhỏ máu, khuôn mặt lạnh lùng bình thản lần đầu tiên lộ ra sắc thái điên cuồng.

Đạo tôn Lục Thương chưa bao giờ cúi đầu, khom lưng nay sống lưng thẳng tắp như không chịu nổi gánh nặng mà cúi xuống, dường như muốn đem thiếu nữ đã không còn sinh cơ kia khắc nhập vào trong thân thể của mình.

Bên ngoài trận pháp, mấy vị đại năng giả hai mặt nhìn nhau, một người nói: "Chẳng lẽ là tiểu đồ đệ kia của hắn tự sát?"

Thêm một người nữa thở dài nói: "Không ngờ Lục Thương đã không động tình thì thôi, vừa động tình lại như núi lở sóng thần, tình thâm ý thiết như thế."

"Lâm Lạc Âm đã chết, Lục Thương cũng không sống được bao lâu nữa, chi bằng chúng ta cứ vậy mà thu tay lại thôi."

Những lời này vừa ra khỏi miệng, liền có người hoảng sợ nói: "Không đúng!! Các ngươi mau nhìn Lục Thương!!!"

Mọi người vội vàng nhìn về phía trung tâm trận pháp, chỉ thấy Lục Thương vẫn cúi đầu, đầu đầy tơ bạc bao trùm quanh hai người, tư thế cũng không thay đổi một chút. Nhưng những vết thương thảm không dám nhìn bên ngoài cơ thể hắn lại dùng tốc độ cực nhanh phục hồi như cũ, khí thế trên người hắn tản mát ra cũng liên tiếp tăng lên, nếu như nói lúc trước thực lực của hắn chỉ tương đương với Hóa Thần kỳ, hiện tại lại tăng vọt một đường từ Hóa Thần đến Đại Thừa viên mãn!

Trải qua việc đạo tâm bị nghiền nát, đạo cơ sụp đổ, rõ ràng một khắc trước hắn còn ở bên bờ vực của cái chết, vậy mà trong nháy mắt hắn lại trở lại thực lực đỉnh phong!

Chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy phát sinh ngay trước mắt, trong lúc nhất thời mấy người đều không thể tin vào mắt mình.

"Không thể nào! Tất cả thương thế của hắn đều khôi phục rồi!". Truyện Thám Hiểm

"Không đúng, hắn đã trở thành đại ma! Trong cơ thể tràn đầy ma khí! Ta từng nghe nói hai mươi năm trước ma giới xuất hiện một chí bảo Tiên Thiên Ma Châu, chẳng lẽ Lâm Lạc Âm kia chính là hóa thân của ma châu?"

"Thì ra là vậy! Nàng lấy chính mình hiến tế, vì hắn tái tạo ma thân..."

Người nọ còn chưa dứt lời thì đã bị một thanh âm lạnh đến tận xương tủy cắt đứt: "Câm miệng."

Lục Thương chậm rãi ngước mắt lên, hai mắt đỏ như máu, hắn một tay ôm thiếu nữ áo hồng trong ngực, một chưởng đánh xuống phía dưới, năng lượng cực lớn xông về bốn phía, toàn bộ sáu người bảo vệ trận pháp bị chấn đến bay ngược ra ngoài.

Lục Thương lúc này không còn giống như thần minh bạch y như tuyết, xuất trần cao khiết trước kia, mà giống như một ác quỷ bò ra từ trong địa ngục báo thù.

Hắn ngang nhiên ra tay, không hề lưu tình chút nào.

Lúc đầu mấy người còn mưu toan hợp lực đánh bại hắn, dù sao bọn họ cũng đều là đại năng giả đứng đầu thế gian, chỉ thiếu một bước kia là có thể độ kiếp, sáu người liên thủ chẳng lẽ còn không địch lại một mình Lục Thương?

Nhưng trận chiến này lại nói cho bọn họ biết rõ, bọn họ thật sự đánh không lại hắn. Cho dù bọn họ cùng ở cùng một cấp độ, cũng có chênh lệch rất lớn.

Đạo tôn Lục Thương, cũng không phải hư danh. Đạo pháp của hắn thiên biến vạn hóa, thủ đoạn của hắn quỷ dị khó lường, không ai dự đoán được một khắc sau hắn sẽ xuất hiện ở nơi nào, lại đem ai chém xuống khỏi mây xanh.

Mỗi một lần xuất thủ, hắn đều có thể chuẩn xác đánh trọng thương một người, không đến nửa khắc liền có ba người ngã xuống.

Thấy tình cảnh này, ba người còn lại rất nhanh sinh ra ý lui, nhưng Lục Thương luôn có biện pháp chặn đường trốn của bọn họ, hắn tựa như tử thần đi thu hoạch sinh mệnh, tàn sát từng người một.

"Lục Thương, ngươi tàn sát đồng môn, tạo sát nghiệt, không sợ bị trời phạt sao!!!" Cuối cùng chỉ còn lại một người, người nọ mặt như màu đất, khàn giọng hô.

Lục Thương chậm rãi đi về phía hắn, vươn tay, trường kiếm đột nhiên hiện ra, xuyên thấu đan điền của người đó.

"Ta muốn các ngươi, chôn cùng nàng."

Tuyết nguyên to lớn như vậy lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió tuyết bao trùm, gào thét không ngừng.

Lâm Thanh Vận ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng sư phụ, thật lâu vẫn không cách nào hoàn hồn.

Lục Thương ôm tiểu đồ đệ của hắn, chậm rãi xoay người, đôi mắt đỏ lạnh băng hờ hững nhìn Lâm Thanh Vận một cái, sau đó lập tức xoay người, bước từng bước vào trong màn tuyết vô biên.

Trên tuyết nguyên trắng tinh, tràn đầy máu tươi đầm đìa, cuối cùng lại bị bông tuyết bay tán loạn bao phủ lên dấu vết, trở về với sắc trắng tinh khiết vô tận.

Trên mặt tuyết để lại một loạt các dấu chân liên miên, kéo dài về phía xa, cô độc tịch liêu.

***

Băng tuyết đạo cảnh của Lục Thương hoàn toàn bị phá hủy, trong lòng hắn những mảnh tuyết nguyên vô tận tinh khiết, núi băng sụp đổ, tuyết đọng tan chảy, thế giới từ trắng tinh vô khuyết chuyển hóa thành màu đen vô biên vô hạn.

Trên vùng đất đen rộng lớn, liếc mắt nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy một cây anh đào cao lớn, cánh hoa anh đào không ngừng rơi xuống, giống như một cơn mưa hoa hồng, trải lên một lớp thảm mỏng màu hồng, mềm mại cho vùng đất này.

Lục Thương đem thiếu nữ đang ngủ say đặt ở dưới tàng cây anh đào, hai gò má nàng phấn nộn trắng nõn, vẻ mặt bình yên, khóe môi hơi cong lên, tựa như chỉ là lâm vào giấc ngủ ngọt ngào mà thôi.

Chỉ là đôi mắt to sáng ngời rực rỡ kia sẽ không bao giờ mở ra nữa.

May mắn thay, vào phút chót, hắn kịp phản ứng, bắt được một sợi tàn hồn còn sót lại của nàng.

Một sợi tàn hồn kia được hắn nuôi dưỡng trong tim, ngày qua ngày, giống như Trản Tâm Đăng (tim đèn), ngọn lửa u lam lóe lên, được hắn lấy bản thân uẩn dưỡng, lớn mạnh lên từng chút một.

Lúc này bởi vì Lục Thương giết chết sáu vị Thủ Sơn Lão Tổ của Quy Nguyên Tiên tông, lại một lần nữa thanh danh đại chấn.

Những người từng nhân cơ hội nhục mạ hắn, phỉ nhổ hắn, tất cả đều ngậm miệng lại. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, nhiều lời đồn đãi nhảm nhí hơn nữa, cũng chỉ biết tan thành mây khói.

Hắn là người mạnh nhất đương thời hàng thật giá thật, không có bất kỳ người nào có thể chiến thắng, cho dù là Quy Nguyên Tiên tông to lớn như vậy, đối với hắn cũng rơi vào kết cuộc tổn thất hơn phân nửa sức chiến đấu, thậm chí sau đó rất nhiều năm cũng không gượng dậy nổi, bị môn phái khác đoạt đi danh tiếng đệ nhất tiên môn.

Kỳ quái chính là tất cả mọi người đều biết hắn chỉ dựa vào lực lượng một người gần như tiêu diệt Quy Nguyên Tiên Tông, còn cùng đồ đệ của mình nghịch thiên tương luyến, ở tuyết nguyên trong cực bắc chi cảnh tiêu diệt sáu vị đại năng Đại thừa kỳ, thanh danh trở nên khủng bố như thế, không bao giờ thần thánh như trước nữa nhưng người ngoại giới vẫn tôn xưng hắn là Đạo tôn.

Tu sĩ trẻ tuổi sùng bái hắn càng ngày càng nhiều.

Có người còn lưu truyền câu chuyện của hắn cùng tiểu đồ đệ Lâm Lạc Âm, không đến mấy năm, chuyện xưa Đạo tôn cùng tiểu đồ đệ tương luyến đã truyền khắp cả tu tiên giới.

Về sau cũng dần có những câu chuyện về sư đồ yêu nhau xuất hiện, nhưng trải qua chuyện này, đại đa số mọi người cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Dù sao mọi người cũng sợ nếu lại tiếp tục phản đối thì sẽ có thể xuất hiện thêm một phiên bản Lục Thương nữa hay không?

Dần dần, nhìn thấy thầy trò yêu nhau, mọi người cũng không còn hô to đánh giết nữa, ngược lại đã chậm rãi tiếp nhận.

Sau khi Lục Thương rời khỏi Quy Nguyên Tiên Tông, hành tung bất định, có người nói đã từng gặp hắn ở Thập Vạn Đại Sơn, cũng có người nói gặp qua nam tử tuấn mỹ bạch y tóc bạc ở lối vào ma giới cực uyên, còn có người nói, hình như cũng nhìn thấy Đạo tôn ở phàm giới.

Mọi người bàn tán xôn xao, không ai biết cụ thể hắn ở đâu, nhưng thỉnh thoảng sẽ truyền đến tin tức hắn lại giết ma tộc làm ác đa đoan nào đó.

Tất cả mọi người đều biết rõ hắn đã đọa ma, nhưng hắn vẫn chưa làm việc ác, gây họa cho nhân gian như những ma tộc khác, ngược lại vẫn trước sau như một diệt gian trừ ác, bảo vệ chính đạo.

Hắn thân là ma, nhưng tâm vẫn là người.

Đây cũng là nguyên nhân tu tiên giới vẫn sùng kính hắn, những tu sĩ trẻ tuổi mới ra đời kia lấy hắn làm gương.

Thời gian thấm thoát trôi qua, hai trăm năm cứ vậy mà trôi đi, danh nhân tu tiên giới cũng thay đổi một đợt.

Đạo tôn Bạch y đã từng khiến vô số người kinh diễm, trong yên lặng lâu dài dần dần không còn được người nhắc tới, hiện giờ người được bàn tán sôi nổi nhất ở tu tiên giới chính là Lâm Thanh Vận được xưng là Lãnh Nguyệt tiên tử.

Lâm Thanh Vận thiên tư trác tuyệt, kiếm cốt trời sinh, sau khi Quy Nguyên Tiên Tông trải qua kiếp nạn lần đó, hai trăm năm qua đã cực kỳ khiêm tốn, thẳng đến khi đệ tử trong môn Lâm Thanh Vận lấy tuổi chưa tới ba trăm thăng cấp Đại thừa kỳ, mới khiến mọi người chú ý lần nữa.

Dưới lúc nghị luận này, mọi người liền phát hiện ra lúc trước vị Lãnh Nguyệt tiên tử này còn là đại đệ tử của Đạo tôn, là tỷ tỷ ruột của tiểu đồ đệ kia!

Nói đến cũng là thảm, nếu năm đó Quy Nguyên Tiên Tông không ngăn cản thầy trò người ta thì không phải sẽ không có chuyện gì sao? Nhìn xem, hiện tại tình cảm sư đồ cũng rất phổ biến, trong tông môn nào cũng có mấy trường hợp như vậy, chỉ cần tiếp nhận thì có gì mà không đúng chứ?

Kết quả hiện tại một người chết, một người cô độc cả đời, còn một người không có sư phụ lại không có muội muội, đúng là một chữ thảm a.

Chuyện này cũng cảnh cáo tất cả mọi người trong tu tiên giới, có thể không quản việc của người khác thì đừng quản!

Bí quyết sống lâu là gì? Chính là có lòng khoan dung!

***

Mùa đông khắc nghiệt, đêm qua tuyết rơi, cả thế giới đều được bao phủ bởi một lớp áo bạc.

Trong một ngôi nhà tranh nhỏ, tối tăm ở một sơn thôn nhỏ, một người phụ nữ nông dân đang nằm trên giường ôm bụng tròn kêu rên.

Ngoài viện, một người hán tử thật thà đầu đầy mồ hôi đang chặt củi nấu nước nóng, lão nương hắn thuần thục ở một bên chỉ huy con dâu dùng sức, một bên thỉnh thoảng cho nàng một ngụm nước đường.

"Quế Chi a, bụng ngươi phải tranh giành chút khí thế, trong nhà có hai nữ oa rồi, lần này nhất định phải là nam hài."

Bên ngoài phòng, hai tiểu nữ oa ba, bốn tuổi nằm sấp trên cửa sổ, mở to đôi mắt ngây thơ, hiếu kỳ nhìn vào trong phòng.

Không bao lâu sau, nữ nhân kêu thảm thiết một tiếng, lập tức một tiếng trẻ con "Oa Oa" khóc nỉ non truyền đến, lão nương hưng phấn đẩy hai chân tiểu hài tử ra nhìn một cái, chợt nét mặt già nua tối sầm lại, ác thanh ác khí nói: "Lại là một nha đầu!"

Người phụ nữ vừa sinh xong nghe vậy nước mắt rơi xuống, vẻ mặt chờ mong của trượng phu ngoài phòng cũng nhất thời biến mất.

"Ném đi, ném xa một chút, trong đất trời băng tuyết giá lạnh này cũng không sống được bao lâu đâu." Lão nương nghiêm mặt lên tiếng, không để ý đến nước mắt trên mặt cùng ánh mắt cầu xin của nữ nhân, tiện tay kéo một miếng vải thô đem tiểu hài tử cả người đỏ bừng kia bọc lại, nhét vào trong tay nhi tử.

Nam tử nông dân cúi đầu, im lặng đi ra ngoài.

Núi rừng yên tĩnh, cỏ cây héo tàn, nam tử từng bước một giẫm lên tuyết dày, dường như đứa bé ôm trong lòng cũng cảm thấy rét lạnh, nức nở òa khóc.

Rốt cuộc không đành lòng, hắn cởi áo khoác trên người, quấn lên người tiểu oa nhi, đặt bé ở bên cạnh lề đường.

Sau đó hắn lại đứng một hồi, quyết tâm không quay đầu lại mà rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại một mình tiểu nữ nhi với tiếng khóc dần dần yếu ớt kia, nhắm mắt rồi cau mày nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đến xanh trắng.

Bỗng nhiên, xa xa đột nhiên xuất hiện một nam tử tóc bạc trắng, thân hình hắn cao lớn, mặt mày lạnh lùng, khuôn mặt tuấn mỹ như thần tiên, một đôi mắt đỏ sậm sâu thẳm yên tĩnh.

Hắn từng bước đạp tuyết mà đến, trên tuyết lại không hề lưu lại nửa điểm dấu vết nào. Rõ ràng cách nhau rất xa nhưng mỗi bước hắn bước ra thì đã đi được trăm bước rồi.

Vài bước đi tới trước mặt tiểu oa nhi, hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nữ oa đang rầm rì như mèo con.

Đầu ngón tay vừa động, áo khoác cũ nát rơi xuống, tiểu nữ oa trần truồng được tay áo rộng lớn của hắn bao bọc, tựa hồ cảm ứng được sự ấm áp quanh người, sắc mặt tiểu nữ nhi kia cũng chậm rãi khôi phục nét hồng nhuận.

Nàng nhíu nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi ướt sũng run rẩy, gian nan mở mí mắt ra.

Đôi mắt to trong suốt như nho đen bình tĩnh nhìn chăm chú vào nam tử áo trắng đang rũ mắt nhìn xuống nàng, tiểu oa nhi kia đột nhiên nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười thuần khiết. Nàng nâng móng vuốt mềm mại lên, túm lấy một sợi tơ bạc bay tới trước mắt, quấn chặt vào giữa ngón tay, không buông ra nữa.

"Lạc Âm..."