“Bác sĩ An.” Bối Nhi ở ngay ngoài cửa: “Diệp Thần thế nào rồi?”
“Hiện tại ngài ấy cần phải nghỉ ngơi.”
“Sơ Sơ, chỗ này là chốn thị phi.” Nói xong Bối Nhi lập tức bước đi, lời cần nói cũng đã nói hết. Nếu không phải lúc trước An Sơ Sơ đối xử tốt với cô, hôm nay cô sẽ không cố ý nhắc nhở cô ấy.
An Sơ Sơ đứng ở tại chỗ suy nghĩ, cô còn phải xử lý chuyện Diệp Thần vừa ra lệnh một chút nhưng mà sau khi xử lý xong cô hẳn là có thể tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, đi thả lỏng một chút.
Lần thứ hai Diệp Thần tỉnh lại chính là nửa đêm, trong miệng anh đau đớn khô khốc, toàn bộ cơ thể đều đau đớn. Một đôi tay nâng anh dậy, lại bưng một chén nước để ở bên miệng anh.
“Tại sao em lại ở đây?” Diệp Thần nhớ tới tối hôm qua, trong lòng vẫn có chút tức giận nhưng thấy người phụ nữ này nửa đêm còn canh giữ bên cạnh anh trong lòng lại ngăn không được cảm động, kiên cường chống đỡ, giả bộ chính mình cẫn đang rất tức giận.
“Tôi...” Bối Nhi nửa chua xót nửa thương cảm: “Tôi cũng không biết nhưng mà tôi vẫn lo lắng cho anh...”
Diệp Thần nghe thấy Bối Nhi nói như vậy, tức giận lớn thế nào cũng đều không còn, anh dùng sức nắm tay cô: “Vậy sau này chúng ta sống thật tốt được không, anh sẽ bồi thường cho em, em muốn cái gì đều có thể!”
Bối Nhi có chút kinh ngạc nhìn Diệp Thần, trong mắt có chút không thể tưởng tượng, ngay sau đó nghĩ tới cái gì ánh sáng trong mắt dần dần phai nhạt, quay đầu đi không hề nhìn anh.
“Chỉ cần em không rời đi, anh sẽ dùng thời gian chứng minh!” Diệp Thần vội vàng chứng minh bản thân, anh cũng biết hiện tại Bối Nhi sẽ không tin tưởng anh, nhưng mà anh tin tưởng chính mình có thể từ từ khiến cô cảm động.
Bối Nhi không đáp ứng cũng không cự tuyệt, trầm mặc ngồi đó rồi lại chiếu cố Diệp Thần một đêm.
Thân thể Diệp Thần rất nhanh khở lại đồng thời cũng đặc biệt dính Bối Nhi, đối với Bối Nhi hữu cầu tất ứng*, cũng không để bụng sự lạnh lùng của Bối Nhi.
*Hữu cầu tất ứng: chỉ muốn là sẽ đồng ý.
“Em có muốn ra ngoài không? Chỗ này không tồi, không khí hoàn cảnh đều rất tốt!” Diệp Thần vô cùng hứng thú lấy ra ảnh chụp đưa cho Bối Nhi xem, trong ảnh có núi có sông, hoàn cảnh thật sự không tồi.
“Không muốn.” Lạnh nhạt cự tuyệt đề nghị của Diệp Thần.
“Em xem cái này như thế nào? Đẹp không?”
Bối Nhi không muốn ra ngoài anh mua rất nhiều quần áo, trang sức để người hầu ở nhà bày ra, tùy ý cho Bối Nhi chọn lựa nhưng mà lúc này ngay cả một câu cô cũng không nói trực tiếp xoay người rời đi.
Diệp Thần rất nhanh phát hiện Bối Nhi không thích những thứ hoa lệ không thật như vậy, thế là cấp dưới đề nghị bắt đầu tặng những bồn hoa nhỏ hay đồ vật đáng yêu.
Đặc biệt sau một tặng một con chó nhỏ, Bối Nhi cười đặc biệt xinh đẹp, Diệp Thần không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa, như là trời mưa dầm rất lâu cuối cùng cũng nghênh đón ánh mặt trời lần đầu tiên.[QR][diendanlequydon]
Từ sau đó cuối cùng Bối Nhi chậm rãi mở lòng mình, ngẫu nhiên cho phép anh đụng vào cô một chút, mỗi lúc như thế này Diệp Thần cười giống như trúng vé số trăm vạn.
Nhưng có một ngày, nửa đêm Diệp Thần uống đến say không còn biết gì mới trở về.
“Xảy ra chuyện gì?” Bối Nhi còn ở ngủ mơ màng đã bị kéo tới, cô lạnh lùng nhìn trợ lý của Diệp Thần, cảm giác áp bách mười phần.
“Thật xin lỗi tiểu thư Bối Nhi, thật sự là BOSS chỉ cần cô không cần người khác.” Tiểu trợ lý đáng thương đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng ngăn không được nói thầm, không nghĩ tới thoáng nhìn Bối Nhi rất nũng nịu cũng lợi hại như vậy.
“Anh có thể đi rồi.” Bối Nhi trực tiếp để tiểu trợ lý rời đi.
Diệp Thần thật sự say bất tỉnh nhân sự, giống như một bãi bùn nằm ở trên sô pha, trong miệng còn không dừng nhắc mãi cái gì.
Bối Nhi tiến lại gần, kề sát lỗ tai ở bên miệng anh.
“Bối Nhi, anh rất thật tình, đừng không để ý tới anh”