“Vì sao thế giới trừng phạt… Ừm, lại đơn giản như vậy?” Hải Bối Nhi suy xét mãi, cuối cùng hỏi ra nghi vấn này, chung quy cô cảm thấy quá đơn giản, giống như không có khó khăn gì đã hoàn thành.
“Đây là cấp bậc trừng phạt đơn giản, sự trừng phạt cụ thể phải dựa vào sai lầm của cô để định ra.”
“Chính là nói nếu tôi phạm vào sai lầm lớn thì trừng phạt cũng sẽ tăng theo?”
“Đúng vậy. Hiện tại muốn tiếp tục làm nhiệm vụ tiếp theo không?”
“Muốn.”
“Nhiệm vụ lần này là lấy được tinh dịch tình yêu của Diệp Thần.”
Ngay sau đó trời đất quay cuồng kéo theo một trận đau đớn, Hải Bối Nhi tiếp nhận tin tức của thân thể mới.
Nhưng mà ai có thể nói cho cô biết tình huống hiện tại là thế nào hay không? Đây là thế giới SM* hay sao? Vì sao cô lại là M???
Thân thể này vẫn tên là Bối Nhi nhưng không có họ, bởi vì cô là một tính nô (người có tính nô lệ).
Diệp gia là lão đại long đầu (đầu rồng, chỉ người dẫn đầu) trong giới hắc đạo ở thành phố S, chủ nhân của nhà họ Diệp nuôi dưỡng một đám bé trai bé gái ưu tú, đặc biệt từ nhỏ đã bị dạy dỗ tính nô để làm quà tặng.
Bối Nhi nói may mắn cũng may mắn, nói bất hạnh cũng bất hạnh. May mắn chính là cô là người có tư chất tốt nhất trong nhóm trẻ con này nên được đưa cho một thế hệ tuổi trẻ ưu tú nhất, có hi vọng là chủ nhân đời kế tiếp của nhà họ Diệp, Diệp Thần. Bất hạnh chính là Diệp Thần đối với cô không có nửa điểm thương hại, có thể nói là tàn bạo.
Diệp Thần đối với cô chỉ có tình dục không có tình yêu, hắn là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), làm thế nào sẽ có sự thương hại với đối một món quà!
Mười ba tuổi Bối Nhi có kinh lần đầu tiên đã bị đưa lên giường của Diệp Thần. Năm nay mới vừa mười bảy tuổi, độ tuổi như hoa bị Diệp Thần giam cầm ở trong một căn biệt thự, giống như thú cưng, khi nhớ tới sẽ đùa giỡn một trận.
Cô nằm ở trên giường lớn, trong miệng bị nhét một cái nút, thân thể bị dây thừng màu đen cột chặt, hơn nữa bộ ngực nhô ra, quá phận nhất chính là còn có một đồ vật giống như là quần trinh tiết mặc ở trên người, trong tiểu huyệt và trong cúc huyệt đều nhét một cái cây thô dài, trong tiểu huyệt còn bị người ta rót chất lỏng gì vào, bụng nhỏ trướng căng lên.
Sau khi kế thừa ký ức của chủ cũ thân thể này, Bối Nhi rất sợ hãi. Mỗi một lần, sau khi Diệp Thần tới nơi này phát tiết, cô đều phải nằm ở trên giường vài ba ngày, có một lần cô mang thai nhưng lại bị Diệp Thần đùa giỡn đến mức sinh non.
Từ nhỏ Bối Nhi bị giáo dục, bị tẩy não, phải trung tâm với nhà họ Diệp. Cho nên cho dù Diệp Thần đối xử với cô như vậy, cô vẫn không hận, chỉ sợ. Đối với loại chuyện làm tình như thế này cũng kháng cự từ tận đáy lòng.
Loại sợ hãi này cho dù thân xác đã thay đổi một tâm hồn khác cũng không ngăn cản được sự sợ hãi từ sâu trong thân thể. Khi tiếng bước chân truyền đến, thậm chí Bối Nhi sợ hãi đến mức không thể hô hấp.
“Két” một tiếng, cửa mở ra.
Năm nay bất quá Diệp Thần mới hai mươi lăm, lớn lên vô cùng tuấn mỹ, hơn nữa dáng người cũng không tồi, xuyên thấu qua quần áo cũng có thể cảm giác được cơ bắp rắn chắc phía dưới. Sự lạnh nhạt trong mắt lại khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ thêm sự lạnh lẽo. Tuy rằng đang cười nhưng nụ cười cũng không có nửa phần ý cười.
Bối Nhi thấy anh ta, theo bản năng hơi run lên một chút, sợ hãi trong lòng giấu cũng không giấu được.
Đối với Diệp Thần mà nói, Bối Nhi nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần thân thể của cô có thể khiến anh vui vẻ là được. Gia chủ tặng rất nhiều lễ vật cho anh nhưng mà Bối Nhi lại là người ở bên cạnh anh lâu nhất. Không phải anh có tình cảm với cô mà là cho dù cô có bị chơi như thế nào cũng chơi không xấu mà thôi, cái tiểu huyệt kia mặc kệ như bị chơi thế nào cũng sẽ khôi phục sự chặt chẽ giống như xử nữ cho nên mới được lưu lại cho tới tận hôm nay.
Anh nhanh chóng đi đến bên cạnh Bối Nhi, bàn tay to không khách khí sờ lên tiểu huyệt, sờ đến khi một tay dính dính, rất là vừa lòng nhưng mà như vậy làm thế nào có thể đủ. Vì thế anh cầm lấy một cái điều khiển từ xa, ấn một cái, một bức tường từ chính giữa mở ra, bên trong đầy tràn, tất cả đều là đạo cụ dùng để dạy dỗ trong SM!