“Bối Nhi, có phải ngươi cảm thấy ta rất vô dụng hay không?” Hai ngày gần đây tâm tình của Sư Cuồng hạ xuống rất thấp, bộ lạc Hoàng Sư đã không còn địa vị bá chủ như trước kia. Những vị vương trước khi tại vị cũng không phát sinh tình huống như vậy, hắn suy nghĩ có khả năng chính là do hắn không có năng lực, hiện tại một chút tự tin hắn cũng không có.
“Không phải, chuyện này không phải ngươi sai, nô lệ phản kháng là chuyện tất nhiên, chỉ là ngươi vừa vặn đụng phải mà thôi.” Vốn dĩ lịch sử thế giới của nàng cũng đã xảy ra chuyện như thế này, nếu người thống trị không tốt, ức hiếp bá tánh, tạo phản là kết quả tất nhiên.
“Ngươi không cần an ủi ta, ta biết…” Sư Cuồng còn muốn tự trách mình một trận thì một đôi cánh tay mềm mại như ngọc ôm lấy eo của hắn, Hải Bối Nhi ôm hắn, có chút giống như lúc hắn còn nhỏ, mẫu thân luôn an ủi hắn.
“Đừng nghĩ linh tinh nữa. Nếu mọi chuyện đã xảy ra còn không bằng ngươi hãy suy nghĩ làm thế nào mới cứu vãn lại mọi chuyện, đó mới là chính sự.”
Sư Cuồng trầm mặc, Hải Bối Nhi an ủi rất hiệu quả. Hiện tại hắn đang suy xét như thế nào khiến cho bộ lạc Hoàng Sư bước ra khỏi bóng ma thất bại và sau này làm thế nào có thể phát triển thật tốt.
“Thật ra ta vẫn luôn có một ý tưởng.” Hải Bối Nhi không biết hiện tại có phải là một thời cơ chính xác hay không? Thế giới thú nhân này rót vào nội tâm âm u của nàng một tia sáng mặt trời. Ảnh hưởng mà phòng tối gây cho nàng cũng không đơn giản như trong tưởng tượng. Ở chỗ này nàng thậm chí rất ít khi nghĩ đến chuyện báo thù, thú nhân nơi này đơn thuần vàgiản dị làm nàng vô cùng thả lỏng.
Nàng không biết kiến nghị của nàng có phải là một quyết định tốt hay không? Nhưng mà nếu thế giới thú nhân còn tiếp tục phát triển như vậy thì chuyện hủy diệt cũng không còn xa nữa.
Bởi vì sức lực của thú nhân cường đại, căn bản không có nghĩ tới công cụ sản xuất, trước nay đều đi săn dã thú trở về, cũng chưa từng nghĩ tới các loại lương thực cho nên thường vào mùa đông tỉ lệ thú nhân tử vong rất cao.
Hơn nữa giống cái thật sự quá mức ỷ lại vào giống đực, năng lực sinh tồn đơn độc cơ bản không có, chính là chờ giống đực đem đồ ăn đến, đút vào trong miệng bọn họ.
Thiên nhiên cạnh tranh tàn khốc, giống cái giảm bớt chính là bởi vì năng lực các nàng quá thấp. Lại qua thêm một hai trăm năm nữa, đoán chừng giống cái cũng bị diệt sạch, rồi giống đực không có khả năng sinh đẻ, nhiều nhất cũng chờ thêm một lần trăm năm nữa cũng sẽ tuyệt chủng, hoặc là xuất hiện những biến cố khác, ví dụ như có một ít giống đực có thể sinh dục.
Nhưng xác suất của những chuyện kia cực thấp.
Cho dù không có nhiệm vụ cưỡng chế trở thành nữ vương thú nhân, Hải Bối Nhi cũng muốn thay đổi thế giới thú nhân một lần.
“Vì sao chúng ta không đoàn kết các thú nhân lại? Thành lập một bộ lạc lớn, để cho các thú nhân tụ tập ở bên nhau, không có bá chủ, không có nô lệ, không có chiến tranh, chúng ta cùng nhau sáng tạo nền văn minh thuộc về thú nhân chúng ta!” Trong ánh mắt nàng lấp lánh sánh sáng còn trong lòng Sư Cuồng chấn động cực kỳ, không nghĩ tới những lời nói như vậy lại từ trong miệng một tiểu giống cái nói ra.
Ngay cả chính hắn từ trước nay đều không hề nghĩ tới các thú nhân có thể đoàn kết với nhau.
“Ngươi… Như vậy thật sự có được không?” Thế giới thú nhân chưa từng xuất hiện tình huống toàn bộ thú nhân đoàn kết nhất trí, trước nay đều là các bộ lạc chiến đấu với nhau.
“Được hay không phải xem ngươi có nguyện ý hay không!” Hải Bối Nhi tin tưởng chính mình có thể, không thể cũng phải có thể.
Tiểu nhân nhi trước mắt đột nhiên trở nên vĩ đại, lúc này Sư Cuồng thật sự thay đổi cách nhìn với Hải Bối Nhi.
“Nguyện ý, ta nguyện ý!” Hắn muốn đi theo tiểu nhân nhi này. Nếu ngày nào đó thật sự thành công, như vậy hắn và Hải Bối Nhi đều sẽ được tất cả các thú nhân ghi nhớ trong lòng!