*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: QR - diendanlequydon
Với địa vị của Mộ Lâm, trong tiệc rượu người có thể đến gần anh cũng không nhiều, cho nên Hải Bối Nhi cũng vui vẻ được thanh nhàn.
Hải Bối Nhi ngủ một ngày cũng chưa ăn cái gì, Mộ Lâm dẫn theo cô không ngừng ăn ăn uống uống.
Nhưng mà thời gian nhàn nhã luôn ngắn ngủi như vậy, Lý Thanh Thanh nhìn thấy bọn họ lập tức lắc lư đi tới.
“Anh Mộ, chị Hải.”
So với lần trước, Lý Thanh Thanh càng thêm thu liễm cho dù nhìn thấy Mộ Lâm săn sóc Hải Bối Nhi như vậy cũng không thay đổi sắc mặt, ngay cả ánh mắt cũng không hề thay đổi, thậm chí còn mỉm cười lôi kéo bọn họ.
Hải Bối Nhi mỉm cười có vẻ cực kỳ thân thiện, cô cũng không để Lý Thanh Thanh vào mắt.
Cô tin tưởng người đàn ông của mình, cũng tin tưởng tình cảm của cô và Mộ Lâm.
“Anh Mộ, có rất nhiều người muốn nói chuyện với anh một lúc đó, để chị Hải cho em chăm sóc đi.”
Nói xong, cô còn đặc biệt thân mật kéo tay Hải Bối Nhi, chớp chớp mắt nhìn Hải Bối Nhi.
Mộ Lâm nhìn thoáng qua Hải Bối Nhi, đến khi cô gật đầu ý bảo anh yên tâm, lúc này mới rời đi.
“Chị Hải thật xinh đẹp.” Lý Thanh Thanh cười vô cùng đơn thuần, giống như đang thật lòng khen tặng: “Không biết tại sao chị Hải lại quen biết anh Mộ vậy?”
“A, chúng ta chính là gặp nhau ở quán bar, nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu).” Hải Bối Nhi nhấp một ngụm rượu, không chút để ý nói, thật ra cô càng muốn nói bọn họ một làm chung tình, nhưng mà có lẽ Lý Thanh Thanh sẽ nhảy dựng lên, bóp chết cô ngay tại chỗ.
Lý Thanh Thanh rõ ràng không tin những lời cô nói, loại người như Mộ Lâm làm sao có khả năng sẽ đi quán bar, càng đừng nói lại còn nhất kiến chung tình với một người phụ nữ.
“Chị Hải thật thích nói đùa, không biết chị Hải có biết tình cảm giữa em và anh Mộ hay không?”
Lý Thanh Thanh dịu dàng cười, vén vài sợi tóc đang rũ ở cổ ra phía sau tai, hành động này khiến những người xung quanh nhìn đến ngây người.
“A? Vậy cô nói thử nói cho tôi nghe một chút, Mộ Lâm nói hai người là hàng xóm, cùng nhau lớn lên, còn nói anh ấy vẫn luôn coi cô là em gái đó.”
Hải Bối Nhi hơi mỉm cười, ‘vẫn luôn coi cô là em gái’ cái gì mà anh trai em gái căn bản chính là vũ khí sát thương cực lớn, không thấy khuôn mặt Lý Thanh Thanh đã tái rồi sao.
“À, phải không? Nhưng mà người lớn hai bên rõ ràng không nghĩ như vậy đâu, bác Mộ rất thưởng thức em đó, còn nói đến chuyện liên hôn.”
“A, chuyện này Mộ Lâm cũng đã nói với tôi. Nhưng mà Mộ Lâm cũng nói, anh ấy không muốn chậm trễ người khác, vạn nhất ngày sau phòng không gối chiếc sẽ không tốt.”
Sau khi nói chuyện với nhau, Lý Thanh Thanh chẳng những không đạt được mục đích của chính mình, ngược lại bị Hải Bối Nhi tức giận khiến lòng dạ không thuận, cô cũng không tin ngày sau tin tức Mộ Lý hai nhà liên hôn được thả ra, người phụ nữ này còn có thể bình tĩnh như vậy.
Hơn nữa, cô nghĩ đến những chuyện kia của Hải Bối Nhi...
“Hiện tại chị Hải thật sự cười vui vẻ, có điều không biết bác Mộ có thể chấp nhận chị hay không, nói cho cùng lúc trước chị Hải... A, có người tìm em rồi, em vẫn nên đi trước thôi.”