Phương Thanh kéo tay cô lắc lư không ngừng, “Như Ý, nhanh bắt lấy băng sơn vương tử của chúng ta đi! Mỗi ngày nhìn mặt lạnh băng của cậu ta, cứ như tận thế sắp đến vậy. Thiếu nữ, nhiệm vụ cứu lấy hoà bình vũ trụ, gánh thì nặng mà đường thì xa xôi!”
Từ Như Ý bị lời cô ấy nói chọc cười, “Được rồi. Tớ đây nhất định không phụ nguyện vọng quan trọng!”
Bên này hai người vui sướng, bên kia Đường Khả Tâm mặt đầy mất mát.
Cô ta vừa mới nhận ra được mình yêu nam sinh kia, anh đã là mục tiêu của một nữ sinh khác.
“Đáng giận, Từ Như Ý không biết xấu hổ!” Vương Nhụy bên kia tức giận không thôi.
Nói cái gì mà thành tích không tốt muốn được chỉ dạy, không phải lớp trưởng thành tích ưu tú còn nhiệt tình lắm sao? Tại sao không dọn ngồi cùng bàn với cậu ta đi!
Dối trá!
Hừ, sớm biết vậy, các cô tiên hạ thủ vi cường*!
(*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh)
Vương Nhụy nhìn Đường Khả Tâm sắc mặt nháy mắt ảm đạm, liền thế cô ta cảm thấy căm giận bất bình.
Tan học, cô ta cũng học phương pháp của Từ Như Ý, lôi kéo Đường Khả Tâm ngăn trước mặt Tiêu Vũ Triết.
“Bạn học Tiêu Vũ Triết! Chúng tớ có một câu hỏi không hiểu, có thể phiền cậu giảng giúp một chút không?” Vương Nhụy cười lộ ra hàm răng thẳng tắp trắng sáng, muốn giành được hảo cảm của Tiêu Vũ Triết.
“Không thể.” Tiêu Vũ Triết lạnh lùng nói.
“Cậu……” Vương Nhụy tức giận dậm chân.
Dựa vào cái gì, Từ Như Ý không phải dùng chiêu này sao? Cô ta mới không tin, Tiêu Vũ Triết không trúng kế của các cô!
“Chính là, nếu làm không được, ngày mai không có biện pháp nộp bài tập.” Cô ta bày ra một bộ dáng nhu nhược đáng thương.
Đường Khả Tâm vẫn luôn yên lặng đứng ở bên người cô ta, nhìn chăm chú vào nam sinh này.
Anh vẫn lạnh nhạt như bình thường, bất cận nhân tình, lại làm người ta nhịn không được muốn tới gần, muốn cho anh ấm áp.
Tiêu Vũ Triết đã bước đi rồi.
“Này!” Vương Nhụy thấy anh không để ý tới, chạy chậm hai bước muốn gọi anh lại. Nhìn Đường Khả Tâm bên cạnh bị kéo chạy theo, tròng mắt cô ta chuyển động nảy ra ý hay.
“Ai da!” Vương Nhuỵ làm bộ té ngã, đem Đường Khả Tâm đẩy lên phía trước, trực tiếp nhào vào trên người Tiêu Vũ Triết không có phòng bị.
Tiêu Vũ Triết có cơ hội tránh ra. Nhưng thấy Đường Khả Tâm mất đi trọng tâm, nếu không ai đỡ liền sẽ trực tiếp ngã trên mặt đất.
Anh do dự hai giây, vẫn là vươn tay đỡ được cô ta.
Đường Khả Tâm vừa rồi mới thất thần, bị bạn tốt của mình đẩy, sợ tới mức mặt mày biến sắc.
Cô ta không màng tất cả mà bắt lấy đồ vật có thể ổn định chính mình, chặt chẽ ôm cổ Tiêu Vũ Triết.
Vương Nhụy rất vui mừng.
Xem ra băng sơn vương tử không phải như trong truyền thuyết lạnh nhạt vô tình! Hơn nữa, dường như hai người có sức hấp dẫn?
Cô ta lặng yên không một tiếng động muốn lui đi, lại thoáng nhìn thấy Từ Như Ý đứng cách đó không xa.
Mắt cô bình tĩnh nhìn về phía bên này, Tiêu Vũ Triết hình như cũng không phát hiện, còn đang ôm nhau với Đường Khả Tâm.
Vương Nhụy trong lòng nhạc nở hoa, thật tốt quá! Làm cho đại tiểu thư vô tri kia biết, Khả Tâm mới là cô bé lọ lem có thể xứng đôi hoàng tử!
Cô ta di chuyển thân thể, cản trở tầm mắt Tiêu Vũ Triết, làm bộ quan tâm hỏi: “Khả Tâm, cậu không sao chứ?”
Đường Khả Tâm mặt đỏ ửng.
Cô ta vốn dĩ đã bị hoảng sợ, hiện tại lại bởi vì cùng nam sinh thân mật như thế, cảm giác tim đập cảm kia, làm thân thể coi ta mềm đến mức đứng dậy không nổi.
“Còn, còn may.” Cô ta giãy giụa hai lần, ngược lại càng dán đến gần Tiêu Vũ Triết hơn.
Tiêu Vũ Triết trong lòng không vui, chuẩn bị đẩy cô ta ra.
Vương Nhụy làm sao cho anh đạt được mong muốn?
Cô ta tiến lên hai bước, cố đẩy sát Đường Khả Tâm lên người anh, giống như quan tâm: “Khả Tâm, để tớ xem, không có bị thương chứ?”