Nhưng mà, rất nhanh một hồi điện thoại khiến cho ông hoàn toàn tin.
“Tiêu tiên sinh phải không? Tôi là Cao Cương, phó hiệu trưởng trường học đây. Chúng ta lúc trước đã gặp mặt.” Người bên kia thái độ ấm áp, còn mang theo một tia thành phần khen tặng.
“Phó hiệu trưởng, ông vẫn khoẻ.”
“Khoẻ khoẻ! Tôi gọi điện thoại tới cho ông, chính là muốn nói cho các ông, trước kia đã trách oan trò Tiêu Vũ Triết. Việc này chúng tôi đã điều tra rõ, thì ra là em học sinh kia đi đường không cẩn thận, mới tự làm mình bị thương……”
Cha Tiêu không chờ ông ta nói xong, cũng đã ngắt điện thoại.
Xem ra, phó hiệu trưởng này và con của ông ta, quả nhiên rất có vấn đề!
Bởi vì người này, làm cho quan hệ phụ tử của bọn họ thiếu chút nữa xuất hiện vết rách lớn hơn. Cha Tiêu tức khắc có chút áy náy.
Bọn họ đã xem nhẹ đứa con trai này đủ, hiện tại còn vì sai lầm của đối phương mà trách cứ nó.
Ông âm thầm hít một hơi.
Trường học thì ra lại tồn tại loại bại hoại như vậy! Xem ra, nên để hiệu trưởng chỉnh đốn một chút.
“A Triết……” Ông mới mở miệng, Tiêu Vũ Triết cũng đã đi rồi.
“A Triết!” Mẹ Tiêu nôn nóng kêu lên.
“Chú, dì, để cháu đi khuyên nhủ cậu ấy.” Từ Như Ý giữ chặt bọn họ.
Cô chạy chậm ra ngoài, nhìn Tiêu Vũ Triết đến hậu viện.
Bên cạnh nhà cho chó, mấy chú chó chăn Scotland đang vây quanh anh.
Thân ảnh anh trông thật cô đơn.
Đi đến phía sau anh, Từ Như Ý nhẹ giọng nói: “Đều do tớ……”
Tiêu Vũ Triết ngẩn người.
Anh cho rằng cô sẽ giống những người khác, trước tiên giúp Tiêu gia cha mẹ cầu tình, để anh thông cảm một mảnh khổ tâm của bọn họ.
Không nghĩ tới, cô đem trách nhiệm đẩy trên người mình.
“Không liên quan đến chuyện của cậu.”
“Không. Nếu không vì tớ, cậu cũng sẽ không đánh nhau với Cao Húc, càng sẽ không bị chú dì bọn họ hiểu lầm. Đều là tớ sai.”
Tiêu Vũ Triết xoay người, “Như Ý……”
Từ Như Ý ngồi xổm xuống, ôm lấy một chú chó trong đó. Chú chó chăn cừu ôn thuần lập tức liền đem đầu ngẩng lên, cùng cô thân thiết.
Mấy con Tô Mục* này, tất cả mới chỉ một, hai tháng, cái đầu vẫn còn chưa lớn.
(*Tô Mục: tên giống chó đó)
“Triết, cậu cũng ôm tụi nó đi. Thật là một đám tiểu gia hỏa đáng yêu.”
Tiêu Vũ Triết chần chờ hai giây, cuối cùng cũng học bộ dáng của cô, nhẹ nhàng ôm lấy một bé chó nhỏ.
Bé chó chăn cừu lập tức dùng đầu lưỡi liếm mặt anh, cảm giác nhiệt độ ấm áp, làm tâm tình anh tốt lên rất nhiều.
“Tụi mình dắt chúng nó đi chơi đi.” Từ Như Ý đề nghị.
Tiêu Vũ Triết gật đầu, mang theo một đám chó nhỏ đi đến mặt cỏ bên kia.
Nhóm tiểu gia hỏa vừa được thả ra, liền bắt đầu chạy như điên, rải niềm vui trên cỏ. Sau đó thỉnh thoảnh trở lại bên chân bọn họ cọ vài cái, để khiến bọn họ thích.
Từ Như Ý cầm lấy một quả bóng nhỏ ném đi, mấy chú chó con lập tức tranh nhau đi nhặt bóng.
Nhìn chúng nó chạy nhảy vui sướng, cô cười vui vẻ.
“Triết, cậu cũng ném đi.”
Tiêu Vũ Triết lấy quả bóng, học bộ dáng của cô ném đi. Những chó con lập tức liền chạy vội theo ra ngoài.
“Ha ha, chúng nó quá đáng yêu!”
Nhìn cô cười vui vẻ như vậy, Tiêu Vũ Triết tâm tình tốt không ít.
Tiêu gia cha mẹ ra tới thấy một màn đó, đều rất vui mừng.
“Có vẻ, nó thật sự thích vị hôn thê này. Chồng à, chúng ta thật sự có thể yên tâm giao A Triết cho Như Ý.”
Cha Tiêu gật đầu, “Phải. Đứa nhỏ Như Ý này, từ bé đã khiến cho người ta thích. Xem ra, cho hai đứa đính hôn từ nhỏ, là sự kiện tốt nhất chúng ta đã làm vì thằng bé.”
Đứa con trai luôn luôn trầm mặc ít lời, thì ra là cũng có một mặt ánh mặt trời như thế. Nếu không có Như Ý, sợ là cả đời bọn họ cũng nhìn không thấy thằng bé cười đi?