[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 387: Em gái nhuyễn manh vs anh trai ngây thơ (18)

Editor: Ochibi

“À. Em định đưa anh cái này. Đúng lúc anh ở đây, đây, anh cầm đi!” Từ Như Ý đưa qua.

Sở Tĩnh tiếp nhận. Là một bao cổ tay tinh mỹ, nhưng lại không có thương hiệu.

“Em tự tay làm đó, hy vọng anh sẽ thích!” Từ Như Ý đầy kiêu ngạo nói.

Sở Tĩnh nhìn cô. Đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước, trên ngón tay cô dán băng keo cá nhân.

Lúc ấy hắn còn nghĩ, sao cô ngốc như vậy, làm gì mà để tay bị thương?

Phải biết rằng, chỉ vì sợ cô bị thương, lần nào đồ ăn cũng rửa sẵn, cắt xong hết, cô chỉ cần nấu lên.

Tính cô hay gây rắc rối, bình thường đồ nguy hiểm trong nhà đều dọn dẹp hết.

Không ngờ, cô âm thầm muốn cho mình một kinh hỉ.

Lòng Sở Tĩnh mềm đi. Cô gái ngốc này, vậy mà……

【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 50, độ hảo cảm đối với nữ chủ Hứa Nhã Như là 30. Anh trai bị cảm động, bổn hệ thống hình như cũng bị cảm động ~】

“Vết thương trên tay, đã đỡ hơn chưa?” Hắn hỏi.

“Ừm. Đã không sao rồi.” Từ Như Ý giơ tay lên, duỗi năm ngón tay ra, lật qua lật lại cho hắn xem.

Tay cô rất nhỏ, mỗi ngón tay lại có vẻ thon dài, là một đôi tay thật xinh đẹp.

“Sau này, đừng làm mấy đồ vô dụng nữa.”

“Tại sao lại vô dụng? Trên đó thêu siêu sao bóng rổ anh thích nhất! Em thêu hỏng vài cái, cuối cùng mới làm được như vậy!”

Sở Tĩnh không ngờ cô dụng tâm như vậy, cảm động rất nhiều, lại càng mâu thuẫn.

Rõ ràng cô không tốt chút nào, lại càng ngày càng chiếm cứ vị trí cao trong lòng hắn. Chỉ việc nghĩ sau này cô có chàng trai khác, lớn lên sẽ ở bên một nam nhân khác, hắn liền thêm khó chịu.

Nhưng mà, hắn là anh trai cô, mặc kệ tương lai cô thế nào thì cũng không phải hắn……

“Đúng rồi, anh muốn nói gì với em?”

“Cuối tuần này, chúng ta đến công viên trò chơi đi.” Sở Tĩnh cuối cùng đã nói ra.

“Thật sao? Thật tốt quá!” Từ Như Ý vui sướng.

Sở Tĩnh thấy cô vui vẻ. Cô gái nhỏ này, thật sự quá dễ thỏa mãn, hy vọng Hàn Dĩ An thật tình đối xử với cô.

Trước khi ra ngoài, hắn lại nói: “Đúng rồi. Ba mẹ sắp về. Ngày mai hai ta đi đón họ.”

“Vâng!”

Ngày hôm sau, hai người đến sân bay trước một tiếng. Ngồi ở nhà ga chờ, Từ Như Ý trông có vẻ chán muốn chết.

Sở Tĩnh không khỏi nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Từ Như Ý đang xem điện thoại, nói chuyện phiếm trong nhóm lớp.

Nhân duyên cô gần như rất tốt, đặc biệt là duyên khác phái.

Cứ việc lúc nào cô cũng chả mấy quan tâm với tất cả nam sinh, vênh váo tự đắc, vô cùng không lễ phép, tính cách còn ương ngạnh, nhưng có lẽ vẫn rất người yêu thầm cô?

Rốt cuộc, cô lớn lên đáng yêu đến thế, có cái để mà kiêu căng……

Sở Tĩnh hơi hụt hẫng. Tuy rằng hai người sinh hoạt dưới một mái hiên, nhưng vì tránh cô, thường xuyên cố tình ít tiếp xúc với cô.

Không biết cô thích gì, đề tài chung với cô cũng rất ít.

Mà mấy nam sinh khiến người ta chán ghét kia, bởi vì cùng lớp cô, thế nào cũng sẽ tìm được cơ hội ở chung với cô……

“Nghỉ ngơi một lát đi. Xem điện thoại quài sẽ mỏi mắt đấy.” Sở Tĩnh lâu không mở miệng, giọng có chút khàn khàn.

“Anh à, em chán quá.” Từ Như Ý đặt điện thoại xuống. Bọn nam sinh trong lớp, chỉ cần thấy cô online, liền lập tức vào bắt chuyện, đổi cách lấy lòng cô, khiến cô rất phản cảm.

Cũng may, thân thể này nữ phụ phản diện. Bình thường đã quen kiêu ngạo, cô có thể không kiêng nể gì tàn nhẫn với đối bọn họ, hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý.