Từ Như Ý nhìn cậu, mặt đầy khinh bỉ, “Vậy ngươi nhanh trở về cáo trạng với nương ngươi đi! Nói kỹ năng ngươi không bằng người, bị ta giáo huấn một trận. Ta sẽ chờ!”
“Ta, ta sẽ không đi cáo trạng!”
“Vậy thì tốt thôi, sáng mai, chờ ta ở cửa viện.”
“Từ Như Ý……”
“Gọi tỷ tỷ!” Từ Như Ý một chưởng chụp trên đầu cậu.
“Ai da, Từ…… Tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì?”
“Ngày mai ngươi tự nhiên sẽ biết. Nếu không thấy được người của ngươi, về sau mỗi ngày ta đánh ngươi ba lần, sáng trưa chiều mỗi buổi một lần!”
Từ Xuân: “……”
Ngày hôm sau, sáng sớm Từ Như Ý quả nhiên nhìn thấy Từ Xuân không tình nguyện ngồi xổm cửa viện.
Cô ném xẻng nhỏ và sọt trong tay cho cậu, hai người thoa chút dược phòng rắn độc lên người. Từ Như Ý nói: “Dẫn ta lên núi, tìm thứ tốt.”
Nam hài nông thôn rất nghịch ngợm, bọn họ thường xuyên trèo đèo lội suối. Đương nhiên, cũng có thể được không ít thứ tốt.
Từ Xuân là đứa nhóc thích ăn cứng không ăn mềm, ai đối tốt với cậu, khách khí với cậu thì cậu ngược lại khi dễ người đó. Hiện giờ, bị Từ Như Ý đánh đến sợ, cũng trở nên thành thật.
Cậu không tình nguyện nhận đồ vật, dẫn Từ Như Ý lên núi.
Vừa đến chân núi, bản chất trẻ con của Từ Xuân liền bại lộ ra, thập phần hưng phấn giơ chân chạy vội.
Khe suối, những cây nho trên một tảng lớn treo đầy trái, cảnh tượng tràn đầy phong phú.
“Ai, đừng nhìn, đó là nho núi. Đừng thấy nó lúc chín vừa to tròn, vừa đen lúng liếng. Đáng tiếc, chua đến ê răng, không có ai thèm ăn.” Từ Xuân tiếc nuối nói.
Từ Như Ý lại đánh chủ ý lên nó, đưa xẻng vào tay cậu: “Đi đi, đào cho ta vài cây lại đây!”
“Ngươi muốn chúng nó làm gì?”
“Ngươi chỉ nên lo đào.”
Đào lên xong, Từ Xuân dẫn Từ Như Ý tiếp tục đi tới.
“Loại này, chính là ‘ mao lệ nhi ’ mấy tiểu hài tử chúng ta thường hay ăn.” Từ Xuân chỉ vào một cái cây thấp bé nói.
So với vườn nho núi trên tảng đá lớn không người hỏi thăm được bảo tồn hoàn hảo, mao lệ nhi bởi vì thường xuyên bị bọn nhỏ hái ăn, phía trên đã không còn nhiều cành cây, thưa thớt treo mấy trái nhỏ ngây ngô.
Mao lệ nhi lúc chín tương đối giống quả vải, chỉ là da cũng không bóng loáng, giống một tiểu mao cầu*. Trái cũng không ngọt bằng quả vải, có hơi chua một tí, nhưng là loại mà trẻ con yêu nhất.
(*Tiểu mao cầu: hình như là bé cún thì phải)
“Đó là dã măng, nương của ta ướp gia vị dã măng ngon miệng nhất! Cũng có thể bán với giá tốt. Chỉ là quá ít, mỗi mình ăn thôi đã không đủ.”
Từ Như Ý vốn dĩ có ý định là lên núi hái những thứ thôn quê để đổi tiền. Hiện tại xem ra, mấy thứ này thật sự quá ít, có thể sống tạm đã không tồi. Khó trách thôn dân không đứng dậy làm giàu nổi.
Cô ra mệnh lệnh với Từ Xuân: “Giống như lúc nãy, đào cho ta vài cọng đi!”
Từ Xuân phản bác: “Dựa vào cái gì lại là ta nha…… Ai da, ta đào mà!”
Một bên đào, một bên nhắc mãi: “Hừ, chờ ta lớn lên, xem ngươi còn đánh thắng ta được không!”
“Còn phải chờ ngươi lớn lên rồi hẳn nói!”
Đào xong đồ tốt bỏ vào sọt, cô tiếp tực dưới sự chỉ dẫn của Từ Xuân đi tiếp.
“Bên kia là cây mơ xanh, bên trên kết trái nhiều, đáng tiếc cũng chua, ăn không nổi vài quả đâu.” Từ Xuân lại nói.
“Trèo lên trên đi, hái xuống cho ta nhiều trái chút.” Từ Như Ý chỉ huy hắn.
Từ Xuân không quá tình nguyện trèo lên cây, lấy một cái cây nhỏ đánh vào cành cây, những trái xanh đó liền rơi xuống không ngừng.
“Tỷ tỷ, được chưa?” Từ Xuân ở bên trên kêu lên.
“Chưa đủ, đánh xuống cho ta nhiều chút nữa.”
“Quả mơ này rất chua, ngươi không ăn hết nhiều như vậy đâu!”