Hắn có thể nhìn ra vẻ hả dạ khi chỉnh lại người làm nàng khó chịu mặc dù gương mặt nàng trước sau vẫn là 1 vẻ điềm đạm, bình tĩnh nhưng không hiểu sao hắn lại nhìn ra sự vui vẻ ở đó.
Hắn lúc này phát hiện tiểu nha đầu lọt vào mắt xanh của mình không chỉ là miệng lưỡi sắc xảo, mà nàng còn có thể công khai tính kế người như vậy mà lại không ai có thể làm gì nàng.
Mạc Khâm cảm thấy hắn càng ngày càng lún sâu vào lưới tình của nàng rồi.
Tâm lý lúc này của Mạc Khâm có thể đại diện cho câu nói " Ái Ốc Cập Ô "
* Ái Ốc Cập Ô ( 爱蜗牛伞 ) : Dùng để nói việc thích 1 người nào đó mà yêu luôn tất cả những gì liên quan đến người đó. Ở Việt Nam cũng có 1 câu nói có thể thay thế như " Yêu ai yêu cả đường đi lối về "
--------------
Khi tiệc tàn.
Tề Minh Khuê đi cùng với Hoàng Hậu nương nương bước ra khỏi đại điện, không nhịn được mà rùng mình một cái.
Ngoài trời lúc này đã sắp qua giờ Tuất ( 7h tối đến 9h tối ), nhiệt độ lúc này phải tầm dưới 7 độ C.
Ở phía dưới nền đất lúc này đã có những lớp tuyết tầm cỡ mắt cá chân phủ trêи.
Ra ngoài nhìn về phía bên trái cửa điện lúc này là 1 nam 1 nữ đang quỳ ở đấy.
Tề Minh Khuê đang có ý định tiến về phía họ nhưng Tiểu Bạch nhanh miệng chen ngang.
- Tiểu tỷ tỷ có phải hay không thời tiết lúc này nên là về với phòng ngủ thân yêu?
Hạ Minh Khuê tỏ vẻ mặt cân nhắc.
Thực ra thì cô vẫn còn có chút ý tứ muốn ra cười trêи nỗi đau của người khác, nhưng quả thực như Tiểu Bạch nói thời tiết lúc này thực sự là có chút lạnh thích hợp để nghỉ ngơi.
Hạ Minh Khuê tỏ vẻ mong chờ nói nhưng vẫn là không dấu được có chút nuối tiếc.
- Được rồi! Không phải là thời gian còn dài sao? Chúng ta có nhiều cơ hội để chơi với nhau!
- ....
" Không phải! Tiểu tủ tỷ cô nói sai rồi!!! Chỉ có cô coi họ là đồ chơi mà chơi thôi chứ không phải là cùng chơi đâu!? "
Mọi người ra ngoài ngày càng đông, họ thỉnh thoảng sẽ đánh mắt về phía 2 người kia nhưng cũng chỉ là lướt qua rồi nhanh chân xuất cung.
Họ lúc này sợ nhất là sẽ bị liên lụy tới bản thân cho nên cũng chẳng ai dại gì mà nán lại để nhìn 2 người đang quỳ gối ở kia.
Trêи người họ lúc này cũng đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Hình như phát hiện được ánh mắt đang nhìn về phía mình nên Tề Minh Triết ngẩng đầu lên.
Nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp điềm đạm của nữ tử xa y tím sữa nổi bật trêи nền tuyết trắng lúc này.
Ánh mắt của nàng nhìn hắn như nhìn 1 con rối, 1 món đồ chơi do nàng làm chủ. Ánh mắt ấy có cả sự khinh thường có cả sự thách thức!
Hắn ta càng nhìn càng nhớ lại sự việc nhục nhã ngày hôm nay hắn phải chịu!
Nhìn về phía ánh mắt chứa đựng sự chế giễu kia ngay lúc này Tề Minh Triết thực sự chỉ hận rằng không thể ngay lập tức giết chết được Tề Minh Khuê để xả hận.
Tất cả những cảm xúc hứng thú lúc nãy của hắn ta dành cho nàng đã ngay lập tức tan biến thay vào đó là 1 sự hận thù.
Hắn ta thừa nhận lúc nãy mình đã bị hớp hồn với khi chất của Tề Minh Khuê, hắn thậm chí rằng còn nghĩ đến việc để Tề Minh Khuê chân chính trở thành một người phụ nữ của hắn ta.
Hắn ta thậm chí còn có ý định sẽ ngon ngọt mà dỗ dành để Bạch Nguyệt và Tề Minh Khuê có thể cùng nhau chung sống hòa thuận.
Nhưng Tề Minh Triết hắn lại quên mất một điều quan trọng đó là những ý nghĩ đấy chỉ là do 1 mình hắn tự tưởng tượng nên mà thôi!
Lúc này hắn ta nên là cảm thấy may mắn vì Hạ Minh Khuê không biết được tiếng lòng của hắn ta.
Nếu không bây giờ chưa chắc là hắn ta sẽ chỉ phải quỳ dưới nền đất như vậy đâu!
Hạ Minh Khuê cô ghét nhất là những người tự ý định đoạt cuộc sống của mình!
Những người như vậy vẫn chưa một ai có thể an ổn mà sống tiếp đâu.
Bạn có biết rằng đôi lúc mà nói đối với con người.
Cái chết chưa được coi là giới hạn đau đớn nhất!
Giới hạn được coi là đau đớn nhất khi còn làm 1 con người đó chính là cái cảm giác sống không được mà chết không xong!!!