Xuyên nhanh: Nữ phụ lại muốn đảo chính

Chương 49: Vua Của Mạt Thế 13

Lách tách.

Tiếng củi ẩm tiếp xúc với lửa nổ lách tách hòa cùng tiếng côn trùng kêu râm ran khiến đêm khuya bớt đi vài phần tiêu điều.

- Muốn đi đâu.

Thanh âm thanh mát theo gió tan biến vào hư không.

- Tôi..

- Cậu muốn trốn? - Tôi không trốn.

Tôi..

- Tôi đã nói đánh lại họ.

Cậu không tin sao? Dạ Tịch đề cao âm lượng chứng tỏ sự tức giận của mình.

Cái gì có thể không tin cô nhưng đánh nhau thì cô tuyệt đối đáng tin nha.

- Đây không phải vấn đề tin hay không.

Cô không hiểu mình đang đối mặt với cái gì đâu! - Phó Tinh vẫn ngồi dưới đất nhìn cô gái bước ra khỏi bóng tối, tiến tới gần cậu ta.

Cậu ta chỉ không muốn liên lụy người khác.

Khởi nguồn là cậu ta, kết thúc cũng nên là cậu ta.

- Chúng là cái gì? Không phải là ai mà là cái gì.

Trong mắt cô đó chỉ là vật chết, không hơn không kém.

- Không biết.

Nhưng chắc chắn rất đáng sợ.

Sức một người sẽ không đấu lại đâu.

Ai nha, vật nhỏ giỏi lắm.

Không biết là cái gì cũng dám mang ra dọa ta.

Coi thường ta thiếu hiểu biết à? Kí chủ, cậu ta không có ý đó đâu, cô có thể ngừng suy diễn không! #Kí chủ luôn suy diễn vô cớ thì phải làm sao? Online chờ, rất gấp.

- Gặp thần giết thần, gặp phật thí phật, sợ gì chứ! Vẫn là câu nói ấy, vẫn là khí phách ấy.

Như quân vương đứng trên ngai vàng thi cốt trông xuống chúng sinh như con sâu cái kiến.

- Cô..

- Phó Tinh, tin tưởng tôi sao? Bàn tay cô gái xòe ra trước mặt cậu ta, khớp xương rõ ràng, từng ngón tay trắng nõn thon dài, bóng cây phủ xuống đó những mảng sáng mảng tối mơ hồ.

Không tin.

Nhưng mà..

- Được.

Có người chết cùng hình như cũng rất tốt.

Ha, vậy cùng chết đi.

Phó Tinh nắm lấy bàn tay ấy mượn lực đứng dậy, trong mắt cậu ta phác họa hình dáng gương mặt mờ nhạt của cô như để khắc sâu hình bóng kẻ sẽ chôn cùng mình.

- Tôi sẽ không chết, cậu cũng vậy.

Dạ Tịch nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu ta, chậm rì rì nói rành mạch từng chữ.

Không chết ư? Sẽ không phải là đồng quy vu tận? Có thể không? - Chúng ta sẽ không chết, Tiểu Tinh, tin chúng ta.

Lời nói từ nơi xa xăm đột nhiên truyền về khiến Phó Tinh chỉ có thể cúi đầu cười lạnh.

Không chết sao được.

Đều sẽ chết thôi.

Tất cả.

Vạn kiếp bất phục.

Dạ Tịch đi trước không nhìn thấy biểu cảm dữ tợn của Phó Tinh, cô chỉ cảm thấy hôm nay đặc biệt lạnh, cũng có thể bởi bàn tay thiếu niên lạnh quá mức.

Phó Tinh để mặc cho cô dắt mình đi, cậu ta yên tâm khép hờ hai mắt che đi những cuồng quay u ám trong đó.

Trở về vị trí ngồi, Phó Tinh thấy cô mở cửa ghế lái lôi Tạ học trưởng từ trên đó xuống đất sau đó lại mở cửa bên cạnh Phó Tinh, nói: - Cậu ngồi vào trong đi.

Phó Tinh cái hiểu cái không ngồi lui vào một chút, Dạ Tịch liền kéo Tạ học trưởng ngủ say như chết lên ngồi bên cạnh cậu ta, khó khăn lắm mới đóng được cửa, cô trèo lên vị trí lái xe nổ máy đưa chiếc xe đi vào con đường nhỏ lúc trước Phó Tinh định bỏ đi.

Phó Tinh chợt thấy sau lưng bừng lên ánh sáng vàng cam, cậu ta không thể tin dán mắt vào cửa kính, nhìn tới nơi họ vừa rời đi biển lửa bùng lên ngút trời, nuốt sạch vạn vật quanh nó.

Con quái vật lửa giơ lên bàn tay khổng lồ bóp nát thiên không, nhuốm lên nền trời đen đặc một sắc thái ửng hồng.

Yêu diễm mị hoặc.

Dạ Tịch gác tay trái lên cửa xe ô tô mở rộng để làn gió lạnh mơn man da thịt khiến sườn mặt cô như cũng sắc bén, lạnh lùng hơn ngày thường.

Ánh lửa phía xa hắt lên đuôi mắt cô một chút sắc cam ấm áp nhưng không cách nào xua đi hàn khí như bóng tối quấn lấy cô.

Người khác thì có thể không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Kim Quang thì chỉ biết run run rẩy rẩy trốn vào góc tối che chặt đuôi nhỏ sợ bị kí chủ ma quỷ tà ác diệt khẩu.

Hôm nay là một buổi tối thế nào? Không trăng không sao, trời đen như mực, màn trời như tấm lưới khổng lồ quện chặt lấy vạn vật bên dưới, khống chế và áp bách.

Ba người đàn ông sau khi trải qua một hồi cuồng hoan, hứng chí bừng bừng đạp ngã những người phụ nữ trên thân đầy máu xuống đồng ruộng lầy lội để mùi đất ngai ngái tanh hôi che đi hương máu trên người họ.

Những người phụ nữ này đã chết lặng, không còn nước mắt để khóc thậm chí sức sống để hít thở cũng không có.

Họ nằm rạp dưới ruộng, không hề cựa quậy, mặc cho bùn lầy nhầy nhụa bao lấy mình kéo mình chìm xuống.

Họ không biết mình sống vì cái gì.

Vốn họ nên tự sát từ lâu rồi.

Nhưng mà họ vẫn như ngọn cỏ dại kiên cường sinh tồn, một chút ý nghĩ chết đi cũng không có.

Mình muốn gì nhỉ? - Đại ca, có chắc là con mụ kia làm đúng lời chúng ta nói không? - Đầu mày là đậu hũ à? Nó dám làm phản sao? - Lúc chiều em thấy con ranh kia nói chuyện gì đó với mụ ta.

- Hừ, con ranh đó chỉ có chút mẹo vặt vớ vẩn, có thể làm gì? Nhắc đến Dạ Tịch, tên cầm đầu lại thấy đùi trái đau buốt khiến hận ý trong mắt hắn đậm hơn một tầng.

Chút nữa tuyệt đối phải làm con đàn bà đó kêu khóc thảm thiết dưới thân hắn, để cô ta biết cái gì mới chân chính là địa ngục trần gian.

Sau đó hắn sẽ bẻ hết xương trên tay chân cô ta để cô ta không thể chạy thoát, cắt lưỡi cô ta để cô ta không thể tự sát, sau đó nữa sẽ biến cô ta thành nơi phát tiết cho hắn, khiến cô ta hiểu được trêu chọc hắn sẽ phải nhận hậu quả thế nào.

Con đàn bà thối tha! - Nhưng mà..

- Mày còn nói nữa tao giết mày trước! - Tên cầm đầu khó chịu trừng mắt đe dọa.

- Giết thế nào? Tên đàn em co rụt chưa kịp nói lời nịnh nọt thì sau lưng họ đã vang lên thanh âm khiến tên đại ca hận đến nghiến răng.

Cả ba nhất loạt quay người về phía sau, ở đó Dạ Tịch đứng thuận chiều gió, mái tóc cùng chiếc áo khoác trên người cô tung bay về phía trước khiến thân ảnh cô dù đơn bạc nhưng lại không tỏ ra chút nhỏ bé nào.

Cô đứng trong vòng sáng của đống lửa gần xe bọn họ, cái bóng đen phía sau cô kéo ra thành một hình tượng méo mó như bị gió nhào nặn mà thành.

Cô đứng ở đó, thẳng tắp như tùng bách, trầm lặng như hố đen khổng lồ chấn giữa vạn dặm tinh không, hủy diệt hết thảy chướng ngại cản đường nó.

Tựa hồ cô đã ở đó cả ngàn đời, phảng phất như loài cổ thụ lặng yên nhìn thế gian thiên biến vạn hóa bằng con mắt thấu triệt.

Làm thế nào mà cô có thể đứng ở đây? Không phải cô nên ngủ say như chết chờ họ đến làm thịt hay sao? Là thuốc có vấn đề hay con mụ kia có vấn đề? Rốt cuộc vấn đề ở đâu? Vấn đề ở đâu có lẽ bọn họ không biết nhưng việc cần làm trước mắt thì họ rõ ràng, phải chế ngự người có giá trị vũ lực cao nhất là cô rồi bắt tiểu tử kia về.

Chỉ có như vậy.

Ba người nhất loạt lấy súng, mở chốt an toàn, lên đạn, tất cả thao tác như nước chảy mây trôi, lần này sẽ không để bản thân rơi vào thế hạ phong như trước.

Người sau đứng trước ba họng súng đen ngòm chỉ vào mình lại cực kì bình tĩnh lấy ra con dao chạm trổ tinh xảo hồi chiều họ thấy, ngón cái miết nhẹ lưỡi dao, như trấn an, như nhắc nhở.

- Giữ mạng nó lại.

Lời này nghĩa là chỉ cần không bắn chết là được.

Súng đã được gắn ống giảm thanh để tránh kinh động đến zombie có thể đang du đãng gần đây, đầu đạn từ nòng súng phóng vút ra, xé gió hướng tới Dạ Tịch mà đến.

Cô nghiêng người lăn một vòng trên đất, tránh né thành công cả ba viên đạn.

Đạn găm vào cửa xe đóng chặt tạo thành một vết lõm thật sâu, vận tốc đầu đạn về không, lạch cạch rơi xuống đất.

Áo khoác màu đen phất qua ngọn lửa, như đôi cánh ác quỷ mở rộng, người vừa kết thúc quỹ đạo chuyển động tránh thoát nguy hiểm trong gang tấc lại cấp tốc rút ngắn khoảng cách.

Ba kẻ kia cũng không phải tay mơ, máu trên tay họ không phải chỉ xuất phát từ một, hai người, ba viên không trúng thì sẽ là ba viên tiếp theo.

Súng bắn liên thanh ba viên, tổng cộng một băng đạn sẽ là mười hai viên, nghĩa là họ cần lên đạn xem kẽ giữa những phát đạn.

Đương nhiên điểm này không tính là gì, thân thủ cô có tốt hơn nữa cũng không tránh nổi hỏa lực liên tiếp của họ.

Đó là suy nghĩ của ba người, còn sự thật có phải thế không thì lại khác.

Chỉ thấy cô lướt qua mưa đạn trơn tru như cá chạch, quanh đi quẩn lại chưa trúng được viên nào, tốc độ áp sát của cô chỉ có tăng chứ không hề giảm.

Hỏa quỷ vẩy vào mắt cô một vòng sáng đỏ sậm khiến đôi đồng tử nâu đen như nhuộm lên sắc thái liệt hỏa, sự máu lửa trong ấy như thổi bùng lên ngục hỏa dưới chân ba người, thiêu đốt linh hồn tội ác của chúng thành tro bụi.

Cả ba vừa đánh vừa lùi kéo dài khoảng cách nhưng dường như không có bao nhiêu tác dụng, cô gái vẫn tiếp tục tiến tới không chút do dự.

Áo khoác bay lên rồi lại đáp xuống như nuốt gọn những viên đạn họ bắn tới, bảo vệ cô tránh khỏi mưa bom bão đạn, không để cô chịu bất kì tổn thương nào.

- Mẹ kiếp, bắn chết nó! Đáy lòng dâng lên một sự khủng hoảng trước nay chưa từng có, hắn không phải rất sợ chết nhưng dường như đứng trước bóng ma kinh hoàng của cô gái trước mặt hắn chợt nhận ra không phải chết sẽ là kết thúc, đó chỉ là một cánh cửa chuyển giao.

Sau đó sẽ là gì? Không ai biết cả.

Hiện tại hắn chỉ biết phải giết người phụ nữ này.

Nếu không hắn sẽ bị kéo xuống vực sâu ác ma, vạn kiếp bất phục.

- A..

Con điếm này! Đáp lại hắn lại là tiếng vật nhọn đâm vào da thịt cùng tiếng gầm lên giận dữ của người bên cạnh.

Huyết tinh bay múa, khơi màn đại tiệc vạn ma.

Dạ Tịch nhìn con dao nhuộm đỏ máu tươi trong tay người phụ nữ bị đạp ngã sấp ra đất thì chợt nhợt nhạt cười.

Nụ cười kia, nói thế nào đây? Kim Quang không hiểu nụ cười ấy có ý gì.

Nó chỉ thấy lạnh buốt sống lưng.

Không phải chiếc áo khoác trên người cô như nuốt đạn bảo vệ cô mà nó thực sự nuốt đạn thật, không phải dường như.

Kim Quang nhìn thấy rõ ràng đạn hướng tới cô đều sẽ bị tà áo nuốt vào, trên đó ngoại trừ màu đen vẫn là màu đen, một cái lỗ thủng lọt sáng cũng không có.

Cái áo này là thứ ma quỷ gì? Mặc dù thế giới này có linh khí nhưng cũng không nhiều đến mức cho phép cô sử dụng pháp khí mà.

(pháp khí: Đồ vật sử dụng linh khí) Cho nên nó đang khế ước nhân vật hiểm ác gì thế này? - Đến lượt chúng ta rồi.

Không biết chúng ta cô đang nói là ai nhưng Kim Quang cũng không có hơi sức để hỏi, sự chú ý của nó tập trung cả vào trận chiến lấy một địch ba của cô.

Chỉ một mình cô, xông phá vòng tuyến của ba người đàn ông cao lớn như ngọn núi sừng sững vậy nhưng không hề tỏ ra yếu nhược hay nhỏ bé, lưỡi dao vẩy ra ánh sáng đánh bay cây súng trong tay ba người, một dao rơi xuống, không thấy máu tươi nhưng lại nghe tiếng xương cốt răng rắc gãy vụn.

Chỉ trong một thoáng, ba cái núi đồng loạt ầm ầm đổ sập xuống, co quắp kêu rên thảm thiết.

- Nói chuyện một chút? Dạ Tịch một chân dẫm lên ngực tên đại ca lành lạnh mở miệng.

Là một câu hỏi nhưng ý tứ dò hỏi tuyệt nhiên không hề có.

- Tao..

A..

Tên đại ca vốn muốn nói ra mấy lời phỉ nhổ nhưng đau đớn nghẹt thở trên ngực đã không cho phép hắn làm như thế.

Hắn há miệng thở dốc như con cá mắc cạn thoi thóp đớp lấy không khí mỏng manh trên bờ.

- Nghĩ kĩ rồi nói.

Cô đứng dựa lưng vào ánh lửa, che khuất quang mang, bóng tối trong mắt cô một thoáng lại càng âm trầm hơn.

Đau đớn trên tứ chi đã nhắc nhở hắn hiện tại hắn đang ở hoàn cảnh nào.

Nếu đã không thể thoát, chi bằng..

Rắc.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô gái vươn ra vặn lệch hàm hắn sang một bên, không cho hắn có bất kì cơ hội tự sát nào.

- Thứ này là cái gì? Dạ Tịch hơi cúi người, chỉ mũi dao vào hình xăm tán ô đỏ trắng xen kẽ ẩn trong những hình xăm rồng bay phượng múa của tên đại ca.

Tên đại ca vốn còn muốn ngang ngạnh khiêu khích cô nhưng sức chịu đựng của một người sẽ luôn có giới hạn nhất định, sẽ luôn có thời điểm được sống còn khủng khiếp hơn chết đi.

Thật may mắn..

Hắn lại được thể nghiệm cảm giác này.

Cái gọi là trải qua huấn luyện, đứng trước sự giày vò như cực hình của cô chỉ là gió thoảng mây bay, đều không đáng nhắc tới.

Cho nên..

- Không biết, chúng tôi thực sự chỉ là tay sai cho họ, nhận tiền làm việc, chúng tôi chỉ biết có thế.

Tên đại ca thấy Dạ Tịch híp mắt trông xuống thì vội vàng thề thốt.

Có một tổ chức bí ẩn tên là Umbrella, kí hiệu của họ là một tán ô mở rộng xen kẽ trắng đỏ.

Bọn chúng không biết tổ chức ấy nghiên cứu cái gì, cũng không biết nguồn gốc của nó, chúng chỉ biết làm việc cho nó sẽ nhận được một khoản tiền kếch xù và bảo hiểm trọn đời với người nhà.

Chỉ cần làm được việc, vinh hoa phú quý gì cũng có thể.

Nhiệm vụ hiện tại của bọn họ là bắt một người tên là Phó Tinh về một căn cứ bí mật gần cứ địa thủ đô.

Bọn họ làm việc đều thông qua người môi giới, cũng không rõ còn những nhóm khác nhận nhiệm vụ giống mình không, nói thẳng ra là trừ nhận nhiệm vụ thì bọn chúng chẳng biết cái gì cả.

Một chút thông tin hữu dụng cũng chẳng có, mất công cô dùng thiện ý tốt đẹp mà đối đãi với chúng.

Thiện ý tốt đẹp? Thiện ý tốt đẹp của cô là đánh người ta đến sống dở chết dở sao? Thực sự thì cô có hiểu thiện ý là gì không? Hay là thiện ý của nó có vấn đề rồi? Hệ thống mặc dù run thành cái sàng vẫn không ngừng tự vấn về cách dùng từ quỷ quái của kí chủ nhà mình.

Đúng là người điên cách dùng từ cũng điên theo.

Nghĩ tới tổ chức hắc ám lấy cái tên vô hại nào đó cô chỉ thấy quá sức phiền phức.

Một mình Phó Tinh đã đủ phiền, giờ cậu ta còn mang theo con chồng là cái tổ chức ma quỷ kia đến chờ cô giải quyết.

Có biết thương xót thương binh lúc nào cũng có thể hóa zombie như cô không? Cô cũng rất đáng thương mà.

Dạ Tịch phiền não đương nhiên mấy người này cũng không thể vui vẻ, cô lại thăm hỏi thân mật ba người một vòng sau khi lấy được phương thức liên lạc của họ với người môi giới trung gian.

Còn về lí do tại sao chúng lại đi đường vòng với cô ấy à, thật trùng hợp, khi mấy người Dạ Tịch vượt qua hiểm cảnh trên cây cầu tràn đầy zombie, bọn họ vừa vặn ở phụ cận, những người khác thì tên đại ca không nhớ rõ nhưng riêng cô gái đi sau cùng thì không cách nào quên được.

Sự kinh diễm cô mang tới khiến hắn không thể bỏ qua sự tồn tại của cô.

Những lời cần hỏi đều đã hỏi xong, Dạ Tịch đứng dậy lui lại mấy bước yên lặng nhìn xuống ba người trong giây lát.

Khi ba người nọ ánh mắt khiếp sợ nằm trên đất ngửa cổ trông lên cô gái mặc chiếc áo khoác đen đứng ngược sáng, họ nhìn thấy bóng đen vặn vẹo sau lưng cô như mở rộng ra, bóng tối bao lấy cô như muốn hợp nhất thành một thể.

Phía sau cô chậm rãi tiến lên những bóng ma tóc dài lượt thượt, nước từ đó nhỏ xuống từng giọt đen sì, có cả thảy ba cái bóng như thế, mà bên cạnh chúng là hai cái bóng khác tóc tai rối bù, trên tay một cái bóng còn ôm cái gì như một cái tã lót quấn một đứa trẻ vậy.

Chỉ thấy trên tay chúng cầm một con dao lưỡi dao sáng loáng vạch phá thiên không, vững vàng đáp xuống người họ.

Khi cảm giác đau đớn kích thích đại não, ba người mới hư hư thực thực nhận ra những bóng quỷ ảnh chỉ là ảo giác của họ, thứ thực sự đang dâng họ lên tay tử thần là năm người phụ nữ đã từng bị họ hành hạ.

Từng dao từng dao mang theo oán hận mà đâm xuống, tơ máu đỏ rực lan rộng trong mắt, nuốt mất sắc trắng vốn có, nước mắt vốn đã cạn khô lại lần nữa dâng lên, nặng nề bò xuống.

Dưới ánh sáng đỏ của đống lửa tựa như máu tươi.

Huyết lệ âm thầm rơi xuống, không biết là hả hê hay là bi thương.

Đau thương theo gió cuốn đi.

Sau khi chết sẽ là gì đây? Từ khoảnh khắc năm người phụ nữ tiến lên Dạ Tịch đã quay lưng đi mất, để lại sau lưng những bóng người gầy như xương khô đang quỳ rạp trên đất trút hết oán hận cả một đời.

Cô lẳng lặng bước vào bóng tối, ánh mắt lạnh nhạt xem nhẹ hết thảy.

Oán hận không còn, sẽ chẳng còn lí do gì để họ kéo dài hơi tàn nữa.

Hỏa diễm rực lên, thiêu rụi những máu và nước mắt trong ngọn lửa thanh tẩy mọi tội lỗi trên trần thế.

Cô không nhìn tới ánh lửa, cũng không cảm thấy hơi nóng phả ra, chỉ có gió lạnh vun vút lao đi cùng màn đêm đen mịt mùng phía trước.

Hết thảy, trở thành nắm tro tàn.

Cát bụi về với cát bụi.

Giữa rừng lửa hừng hực bùng cháy, người phụ nữ xác xơ run run giơ bàn tay bay lên những diễm hòa ôm lấy cái bọc đã bị lửa đốt một góc vào ngực.

Trong ánh sáng trần bì của ngọn lửa gương mặt tím ngắt của đứa trẻ dường như nhuốm thêm mấy phần sinh khí.

Con ơi, mẹ trả được thù cho con rồi.

Chờ mẹ một chút, mẹ sẽ đến ngay đây.

Con có nghe chăng, lời mẹ nguyện cầu.

Rồi đây chúng ta sẽ tới miền đất hứa.

Bắt đầu một cuộc sống mới không có khổ đau.

À ơi à à ơi, Con cò mày đi ăn đêm, Dẫm phải cành mềm, lộn cổ xuống ao.

Ông ơi ông rước tôi vào, Tôi có lòng nào ông hãy xáo măng.

Có xáo thì xáo nước trong, Đừng xáo nước đục đau lòng cò con.

À ơi à à ơi..

À ơi à à ơi..

Tiếng ru như từ miền xa xôi thiên cổ vọng về, thiên không bị khói che đen kịt một mảnh nhưng mà hình như giữa trời đen như tấm áo choàng của mụ phù thủy chợt rách ra một vết, nơi đó ánh sáng theo bàn tay thiên thần nở rộ thành những đóa hóa bạch trà thật đẹp.

Người phụ nữ tay nhè nhẹ vỗ về đứa trẻ đã chết từ lâu, những đau thương trôi về dĩ vãng, miệng ngâm nga tiếng hát ru quen thuộc của các bà, các mẹ.

Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, cô đặt bàn tay vào bàn tay dẫn đường của thiên sứ trên cao, trong lòng cô ôm theo một hài nhi trắng trẻo, hồng hào.

Họ..

cùng nhau đi tới một phương trời tốt đẹp khác..