Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 21-22

Tiêu Dương lên xe ngựa, dạy cho A Ngư về những câu thơ và thành ngữ hay dùng, việc này do Du thị sắp xếp, bà muốn tình cảm giữa huynh muội bọn họ gắn bó hơn. Dù có máu mủ ruột thịt nhưng cuối cùng vẫn là người xa lạ, chỉ có ở bên nhau nhiều thì mới trở nên gần gũi.

“Trước tiên thì chúng ta ôn lại nội dung đã học vào ngày hôm qua đã.” Tiêu Dương hỏi: “Kiên trì bất giải viết như thế nào?”

A Ngư ngồi xổm trước án kỷ rồi cầm bút viết xuống bốn chữ như giun bò rắn trườn.

Nhìn những con chữ xiêu vẹo, trên mặt của Du thị và Tiêu Dương đều hiện rõ vẻ hài lòng, thư pháp không phải là một môn dễ, nàng mới học hai tháng, có thể viết ra như vậy đã là tiến bộ thần tốc.

A Ngư có vẻ lo lắng: “Muội, viết đúng không ạ?”

“Đúng.”

Tiêu Dương không ngại khen ngợi một tiếng, bây giờ thứ muội muội cần nhất chính là sự khích lệ: “Nét chữ rất phức tạp, thế mà muội muội đã có thể ghi nhớ chỉ trong một ngày, đúng là lợi hại hơn cả ta hồi trước luôn ấy chứ.”



A Ngư nhẹ nhàng cười, ánh mắt lấp lánh.

Tiêu Dương hỏi: “Thế muội có biết thành ngữ này có nghĩa là gì không?”

A Ngư trả lời, kiên trì đến cùng, không được từ bỏ, cũng giống như vừa có kiên nhẫn vừa có nghị lực.

Tiêu Dương gật đầu: “Nếu muốn thành công chuyện gì đó thì phải kiên trì bất giải.”

A Ngư mỉm cười rồi gật đầu, trong lòng thì lại đang nghĩ, khi nào thì cuộc sống như thế này mới có thể kết thúc đây!

Chớp mắt đã đến bên ngoài kinh thành. Du thị cẩn thận nhìn khắp người A Ngư, thời gian hồi phục ngắn ngủi, mặc dù trông đã khá hơn lúc vừa mới gặp mặt rất nhiều nhưng tổng thể vẫn quá ốm yếu suy nhược, chỉ có khí chất là đã hoàn toàn thay đổi, không khiến người ta cảm thấy không phóng khoáng nữa.

Du thị đau lòng sờ bả vai thon gầy của A Ngư, đi ra khỏi nhà có nhiều bất tiện, bây giờ khi đã về nhà, bà ấy mới có thể dốc lòng chăm sóc cho sức khỏe của con gái, bù đắp lại toàn bộ nhưng hao tổn nguyên khí mà trước đây nàng đã phải chịu.

“Chưa tới nửa giờ nữa là sẽ đến nhà, hôm nay cha con cũng được nghỉ, đang ở trong nhà.” Trong lúc nói chuyện, bà ấychợt cảm thấy xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.

Tiêu Dương thắng ngựa, xoay người đáp xuống đất, hắn chạy đến trước nhóm người, chắp tay với hai gã thanh niên ăn mặc thường phục đang ngồi trên lưng ngựa: “Nhị công tử, Bát công tử.”

A Ngư thử vén rèm cửa sổ lên, ánh mắt khẽ động, người thanh niên mặc áo bào nâu ngồi trên lưng ngựa kia vẫn chưa phải là Cung Vương, bây giờ chỉ mới là một tên hoàng tử bình thường.



Tầm mắt nàng lại chuyển sang người thanh niên mặc áo bào đen ở bên cạnh Bát hoàng tử, mày kiếm mắt sáng, vắng lặng phong lưu, trong ấn tượng hình như không có ai như vậy.

Nhị công tử?

Xem ra chính là vị thái tử xui xẻo đoản mệnh kia, chết vì một vụ núi lở, nghe nói thi thể bị tìm ra sau khi đã tìm kiếm suốt nửa tháng, quả thật là thê thảm không nỡ nhìn.

Sau khi hắn chết, các hoàng tử tranh đấu dữ dội, Cung Vương bộc lộ tài năng, lên như diều gặp gió.

Không thể không nói, vận may của Cung Vương và Tiêu Nhã Quân đều tốt đến mức khiến người ta ghen tỵ.

A Ngư vuốt cằm, mỹ nhân chết oan, đúng là phí của trời, quan trọng hơn chính là sao có thể để Cung Vương chiếm được chỗ hời như vậy được chứ!

Quả thật nguyên thân đi vào con đường cực đoan như vậy cũng là do tính tình của chính bản thân nàng, nhưng Cung Vương ỷ thế hiếp người không phải là không có đóng góp.

Du thị cũng đã nhìn thấy thái tử và Bát hoàng tử ở xa xa, trông thấy hai người đang cải trang vi hành, bản thân lại là nữ quyến, thế nên không xuống xe hành lễ mà chỉ mỉm cười gật đầu.

Bát hoàng tử liếc mắt nhìn xe ngựa, giọng nói quen thuộc: “Đón muội muội ngươi về à?”

Tiêu Dương là thư đồng của hắn ta, hai người cùng nhau lớn lên. Bởi vì mối quan hệ này, hắn ta và Tiêu Nhã Quân cũng có chút tình ý, đó là một cô nương hiền lành xinh đẹp.

Dù cho phụ mẫu ruột của nàng ấy có đúng hay sai thì bản thân Tiêu Nhã Quân vẫn là người vô tội. Vậy nhưng trong miệng những người kia, nàng ấy và phụ mẫu ruột đều trở thành cá mè một lứa, bị bôi đen, nói trắng ra thì cũng là do ghen tỵ. Đứng trước chuyện con gái của Tiêu gia trở về, tình cảnh của Tiêu Nhã Quân lại càng trở nên lúng túng khó khăn hơn.

Tiêu Dương nói: “Đúng vậy.”

Bát hoàng tử liền nói: “Chúc mừng.”

Đối với chút chuyện riêng của Hầu phủ, thái tử cũng đã nghe phong thanh một ít, hắn tùy ý nhìn về phía xe ngựa, sau đó tầm mắt trở nên ngưng trọng.

A Ngư khẽ cười, hơi có vẻ đồng tình. Bị chôn sống đến chết, đúng là còn chết thảm hơn cả nguyên thân. Nếu đời sau có người rảnh rỗi đến mức làm một bảng xếp hạng “Top 10 những thái tử không thể lên ngôi”, hắn chắc chắn sẽ có một chỗ, không đúng, hẳn là còn phải cầm cờ đi đầu ấy chứ.

***

Sant: Hẹn các bạn vào 12h, 21h và 22h hàng ngày nhé.