Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Chương 16: Đại tiểu thư phú hào (16)

Edit: Ngọc


-----


Diệp Kha ở Đại học Thủ Đô hai năm, trong khoảng thời gian đó cô ta dựa vào phần mềm mà cô ta phát minh đã giành được vô số giải thưởng, cộng thêm cô ta lại là crush quốc dân đang nổi tiếng trên mạng, nhân khí của cô ta ở thủ đô so với Diệp Thiều Hoa không biết cao gấp bao nhiêu lần.


Chuyện này, dĩ nhiên bọn họ sẽ chọn đứng về phe của Diệp Kha rồi..


"Nghe bảo đó là chị của Diệp Kha đó, thật không nhìn ra, uổng công tôi gọi cô ta là Diệp Đại Thần, còn mù quáng sùng bái cô ta nữa chứ."


" n oán hào môn, Diệp Kha quá thông minh, không chỉ có tài năng về IT mà cả khả năng nắm bắt về tài chính cũng rất cao, người nhà họ Diệp đều giao cho Diệp Kha quản lý, cho nên các cậu hiểu rồi chứ..."


"Dựa vào cái gì chứ?!" Nghe thấy những lời này, Cố Cảnh Viêm không nhịn được mà phun ra một câu.


Hắn là người trên thương trường, đương nhiên hiểu đạo lí đối nhân xử thế đen tối này, nhưng anh không ngờ Diệp Thiều Hoa cũng có thể gặp phải loại chuyện như thế này.


Nghĩ tới đây, hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, hắn tin tưởng Diệp Thiều Hoa, đặc biệt khi trông thấy Diệp Kha đứng phía sau đám người kia, Cố Cảnh Viêm càng cảm thấy ủy khuất và phẫn nộ thay cho Diệp Thiều Hoa.


"Diệp Thiều Hoa, tôi đã gọi điện cho trường Stanford, một người có phẩm chất không đứng đắn như cô. Đừng nói đến chuyện ở lại phòng thí nghiệm, Đại học Thủ Đô chúng tôi cũng không thể nhận cô." Người đang nói chính là giáo viên của Diệp Kha.


Lúc ông vừa nghe học sinh của mình kể chuyện này cũng đã tin tưởng Diệp Kha, còn lãnh đạo nhà trường chẳng có chút ý kiến nào đối với chuyện này.


Trong tay Diệp Thiều Hoa cầm điện thoại, biểu cảm hoàn toàn bình thản như trước đây, so với lúc đứng trên đài diễn thuyết rõ ràng chẳng khắc mấy: "Diệp Thiều Hoa tôi từ trước nay làm việc quang minh lỗi lạc, phần mềm này từ đầu tới cuối đều do tôi làm ra có ghi chép đầy đủ, hiệu trưởng, chủ nhiệm, mọi người có thể kiểm chứng thử."


Giọng nói cô không nhanh không chậm, chẳng nghe ra chút bối rối nào.


Phó Gia Thần đứng bên cạnh Diệp Kha, nghe vậy, giọng điệu đầy châm chọc, "Kiểm chứng thì không cần, chẳng ai không biết hiện tại A Kha là người cầm quyền Diệp gia, ai biết được cô có phải ghen tị với cô ấy hay không? Chuyện này không nói, bên Stanford lập tức sẽ trả lời lại, tôi tin bọn họ nhất định có thể đòi lại cho công đạo cho A Kha."


"Công đạo?" Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, theo nơi phát ra giọng nói này, tất cả mọi người đều cảm thấy không khí quanh người bọn họ hạ thấp rất nhiều: "Công đạo gì chứì?"


Nhìn người vừa đến, vốn dĩ hiệu trưởng đang khí thế hung hăng lập tức dừng lại: "Tam Thiếu!"


Hai mắt viện sĩ đứng bên cạnh Diệp Thiều Hoa tỏa sáng, người khác không biết, nhưng ông thì biết rõ ràng, quan hệ giữa Cố Cảnh Vân và Diệp Thiều Hoa không phải đơn giản, chuyện ngày hôm nay, chắc hẳn Diệp Thiều Hoa sẽ phải chịu không ít ủy khuất.


Thời điểm đi trên đường, Cố Cảnh Viêm kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho Cố Cảnh Vân, cho nên Cố Cảnh Vân biết rõ tất cả những gì đã xảy ra, đôi mắt đen nhánh vô cùng thâm thúy, mặc dù vẻ mặt ôn hòa, nhưng giữa hai hàng lông mày sự lạnh lẽo thấu xuong không thể coi thường.


"Chuyện là thế này, phòng thí nghiệm của chúng tôi phát sinh chuyện sao chép tài liệu, nói đến chuyện này thì hơi khó mở miệng, một người trong số đó đến từ Đại học Stanford.” Hiệu trưởng trường do dự đem sự việc nói ra.


Ông ta không dám đắc tội với Cố Cảnh Vân, trên thực tế phòng thí nghiệm quốc gia của khoa máy tính bọn họ có thể có được ngày hôm nay, cũng là nhờ công lao của Cố Cảnh Vân.


Hơn nữa, Hiệu trưởng biết Cố Cảnh Vân còn có một thân phận khác ở quốc gia, chớ nói đến chuyện cậu ta còn là người nối nghiệp của Cố gia.


Chỉ bằng những cái nàyi, ông ta cũng không dám bất kính với Cố Cảnh Vân.


Không nhắc tới Diệp Thiều Hoa thì thôi, nhưng vừa nhắc tới cô, Cố Cảnh Vân hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Hiệu trưởng, vừa muốn nói gì đó, Diệp Thiều Hoa đã vỗ vỗ vai anh.


Giữa hai người có sự ăn ý nhất định, Diệp Thiều Hoa muốn tự mình giải quyết.


“Đây là ghi chép cuộc thảo luận giữa tôi và viện sĩ.” Diệp Thiều Hoa lấy từ trong ngăn kéo bàn thí nghiệm chuyên dụng của mình ra một quyển sổ, ném lên trên mặt bàn: "Việc này, viện sĩ có thể làm chứng.”


Nghe được câu này, Diệp Kha nhìn về phía Diệp Thiều Hoa một cái, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.


Đứng bên người Diệp Kha là một học sinh có tính cách cực đoan, nghe thấy thế thì cười lạnh: “Cô đang viện cớ sao, không biết dùng cách gì để trở thành sinh viên trao đổi, ai biết được giữa các người có bí mật gì không? Còn nữa, cái máy tính xách tay này chính là của A Kha, cô còn không biết xấu hổ mà lấy ra?”


“Dừng, tôi vốn cũng không phải sinh viên của Đại học Thủ Đô.” Diệp Thiều Hoa cười một tiếng: “Phòng thí nghiệm này, tôi có ở lại hay không cũng không quan trọng.”


“Thiều Hoa!” Nghe Diệp Thiều Hoa nói muốn rời đi, viện sĩ sợ hãi.


Nghe Diệp Thiều Hoa nói muốn rời khỏi đây, trong lòng Hiệu trưởng thầm thở dài một hơi, đây là Diệp Thiều Hoa trở mặt với Diệp Kha, nói rõ ràng giữa hai người chỉ có thể giữ lại một người, nếu so sánh với Diệp Thiều Hoa, ông ta đương nhiên muốn giữ Diệp Kha lại hơn.


Không nói tới việc Diệp Kha có thể làm ra những phần mềm vượt mức quy định kia mà còn là vì sau lưng cô ta là Diệp gia.


Thời điểm nghe thấy viện sĩ của khoa máy tính nói như thế,  Hiệu trưởng nhíu mày: “Viện sĩ, chỉ là một sinh viên trao đổi mà thôi, cô ta làm ra loại chuyện này, vậy thì phải đi thôi…”


Cái loại người không có đạo đức giống như Diệp Thiều Hoa thế này, có thể chủ động rời đi thì không còn gì tốt hơn.


“Hiệu trưởng!” Viện sĩ hét lớn một tiếng, trực tiếp ngắt lời Hiệu trưởng, đây là lần đầu tiên ông ta lại tức giận đến như thế.


Hiệu trưởng có hơi sửng sốt.


“Hiệu trưởng, viện sĩ, hai người không cần tranh cãi vì chuyện đó.” Phó Gia Thần nhìn Diệp Thiều Hoa một cái, lạnh lùng nói: “Có cần phải đi hay không để sau hẵng nói, bây giờ hẳn là nên hỏi cho rõ ràng chuyện ăn cắp bản thiết kế (phần mềm), Diệp Thiều Hoa, cô trộm bản ghi chép của A Kha, lấy làm ý tưởng của chính mình, dù sao thì cô cũng phải nhận chuyện đó chứ?”


Những người khác cũng tỏ vẻ chính nghĩa muốn bảo vệ Diệp Kha, nếu để cho người ngoài biết, phòng thí nghiệm của bọn họ có một người như Diệp Thiều Hoa, thì sau này làm gì còn tổ chức bí mật nào cần bọn họ nữa?”


Diệp Thiều Hoa đã không còn kiên nhẫn từ lâu, nghe những lời này của Phó Gia Thần, trực tiếp mở miệng: “Từ nhỏ tới lớn tôi chính là một người đã từng nhìn thấy thì sẽ không quên được, nếu như tôi thật sự muốn trộm ý tưởng của Diệp Kha, cần gì phải trộm máy tính xách tay của cô ta, chỉ cần xem một lần là có thể nhớ hết tất cả rồi? Còn để lại máy tính xách tay trong ngăn kéo để các người coi như chứng cứ, tôi đâu có ngu như vậy? Ngừng, viện sĩ tạm thời không cần nói gì cả…”


Diệp Thiều Hoa giơ tay ý bảo dừng lại, sau đó nhìn về phía Diệp Kha, tiếp tục cười: “Nói với các người một lời thật lòng, mặc dù phần mềm Tinh Võng này là do tôi làm, nhưng ngay cả tôi còn thấy chướng mắt, bởi vì đây chính là tác phẩm đầu tiên thất bại, phần mềm Tinh Võng đã làm thành công, tôi vừa mới hoàn thành xong tối hôm qua.”


Nghe thấy Diệp Thiều Hoa nói như vậy, vẻ mặt Diệp Kha lập tức thay đổi: “Không thể nào, mày đang nói dối!”


“Tôi nói dối hay không, trong lòng cô tự biết mà?” Diệp Thiều Hoa nhìn thoáng qua vẻ mặt khủng hoảng của Diệp Kha, ngồi luôn vào máy tính trước mặt, vừa mở phần mềm lập trình ra, vừa nói chuyện với người của phòng thí nghiệm, vừa gõ bàn phím.


Trong lúc nói chuyện, cô đã mở ra bản đầy đủ của phần mềm Tinh Võng.


Những người có mặt ở đây đều là người nghiên cứu với máy tính, nhìn thấy Diệp Thiều Hoa mở phần mềm ra, là biết cô không hề nói dối.


Diệp Kha lùi về phía sau một bước, may mắn còn sót lại ở đáy lòng cũng biến mất, thân là một người trùng sinh có cảm giác ưu việt hơn hẳn người khác, trong nháy mắt hoàn toàn biến mất.


Diệp Thiều Hoa nhấn nút Enter, chống tay lên bàn, hơi liếc mắt nhìn đám người Hiệu trưởng đứng đối diện, khi nhìn thấy Hiệu trưởng lộ ra vẻ mặt kinh hãi và xấu hổ, đôi mắt xinh đẹp của cô híp lại: “Nói tôi trộm thiết kế của Diệp Kha, Hiệu trưởng, bằng năng lực của tôi, còn phải để ý tới đồ của cô ta sao?”


Câu nói này kiêu ngạo cực kỳ, nhưng chẳng ai lại cảm thấy cô nói có điểm không đúng.


Toàn bộ phòng thí nghiệm đều vô cùng im ắng, cho tới khi điện thoại của phòng thí nghiệm vang lên.


Bởi vì chuông điện thoại reo vừa to vừa vội, người tới gần điện thoại quét dấu vân tay một cái, người gọi điện tới tự xưng là Hiệu trưởng trường Đại học Stanford, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: “Có phải phòng thí nghiệm của Đại học Thủ Đô không? Nghe nói mọi người muốn trả lại bạn học Diệp Thiều Hoa, chúng tôi tỏ ý hoàn toàn ủng hộ, đã phái chuyên cơ tới đón bạn học Diệp, năm tiếng nữa sẽ đến nơi!”