Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Chương 10: Đại tiểu thư phú hào (10)

Edit : Manh Manh


-----


Diệp Thiều Hoa để hành lí lại một nhà trọ cách Đại học Thủ đô không xa, sau đó mới đến Đại học Thủ đô báo tin.


Viện sĩ khoa máy tính phòng thí nghiệm đợi cô ở cửa ra vào, rồi đưa cô đi tham quan toàn bộ phòng thí nghiệm một lần, khiến cho bao nhiêu người đi ngang qua quay đầu nhìn. “Tôi đang đợi cô trở về đấy, thấy phòng thí nghiệm của chúng tôi như thế nào? Có hứng thú ở lại không?”


Nhân tài đối với một quốc gia mà nói là vô cùng quan trọng, nhất là kiểu người giống như Diệp Thiều Hoa, Cố Cảnh Vân và viện sĩ đều rất quen thuộc, vì vậy biết rõ Diệp Thiều Hoa ở nước M đã làm được việc lớn gì, nên mới không tiếc đại giới để biến Diệp Thiều Hoa thành du học sinh.


“ Viện sĩ, chuyện này thì, ông cũng biết tất cả căn cứ của tôi đều đặt ở nước M.” Diệp Thiều Hoa nở nụ cười.


“Nếu cô muốn, tôi sẽ trực tiếp báo lên phía trên.”, nói đến đây, viện sĩ còn nhìn cô một cái, “Hơn nữa, có Cố thiếu ở đây, cô còn sợ căn cứ của cô không chuyển về được sao?”


“Chuyện này thì anh ta thật sự là không có cách nào cả.” Kỳ thật, nếu Diệp Thiều Hoa muốn chuyển căn cứ về thì cũng không phải là không có cách. Chỉ là việc này không thể nói trực tiếp với viện sĩ, cô còn có chuyện muốn làm. “Có lẽ ngài không biết nhưng sau khi tôi rời đi, FBI đã hành động, tôi suýt chút nữa còn không trở về được … Tuy vậy nếu các anh muốn hợp tác với Tinh Hà, thì không phải là không có cách.”


Vẻ mặt viện sĩ ban đầu có chút trầm, đến lúc nghe Diệp Thiều Hoa nói câu này mới phun ra tiếng cười.


Bọn họ tìm đến Diệp Thiều Hoa, cơ bản chính là vì khoa học kĩ thuật internet của Tinh Hà, không nghĩ rằng Diệp Thiều Hoa lại đồng ý dứt khoát như vậy.


Viện sĩ tự mình hiểu rõ, người tài giỏi như Diệp Thiều Hoa, quốc gia nào cũng hận không thể đoạt lấy, nếu không phải hoàn toàn bất đắc dĩ, nước M căn bản sẽ không để cô trở về.


Ông còn muốn nói với Diệp Thiều Hoa vài thứ, không nghĩ đến Diệp Hàm lại tìm tới. Viện sĩ đành nhìn cô một cái, tiếc nuối rời đi.


Diệp Thiều Hoa híp mắt quay người, không nói gì. Diệp Hàm bèn trực tiếp ôm lấy cô, gác đầu lên vai cô.


“Làm sao vậy?” Hai năm, Diệp Hàm cao hơn so với trước đây nửa cái đầu. Diệp Thiều Hoa so với con gái cũng không tính là thấp, nhưng lúc này khó khăn lắm mới đến cằm hắn.


Diệp Hàm cũng biết đây là nơi công chúng, không lâu sau đã buông Diệp Thiều Hoa ra, mắt mũi ửng đỏ.


Hôm nay hắn vốn là muốn sắp xếp chỗ ở giúp Diệp Thiều Hoa. Không nghĩ đến Diệp Kha lại nhân lúc Diệp phụ đổ bệnh mà trực tiếp lấy đi quyền lực của cha mình, còn cả nguồn kinh tế Diệp thị bị chị ấy nắm triệt để trong tay, tự nhủ một chút rồi kỳ quái nói:


“Chị ấy nói em đến cuối cùng cũng sẽ phản bội chị ấy, chỉ là chị ấy ra tay trước nên sẽ chiếm được nhiều lợi thế.” Diệp Hàm ngồi ở cầu thang, đầu tựa vào phía phía trong đầu gối, giọng khàn khàn: “Chuyện này sao có thể, chị ấy là chị gái ruột của em mà."


Có đôi lúc hắn cảm thấy ánh mắt Diệp Kha nhìn mình như hận không thể ăn luôn vậy.


Diệp Thiều Hoa vỗ vỗ đầu hắn, lông mày nhíu lại. Diệp Hàm cũng không làm chuyện gì, Diệp Kha như thế này … sợ là sau khi sống lại, điên rồi?


**


Ở bên này, Diệp Kha đã trở về Đại Học Thủ Đô.


Vừa trở về đã nghe thấy một đám người bên cạnh đang thảo luận về việc trao đổi du học sinh, hơn nữa còn biết viện sĩ đang đợi câu trả lời của người kia.


                                                                     


Tư liệu của Diệp Thiều Hoa cùng không phải là bí mật, có không ít người thăm dò được vài thứ. Ví dụ như Diệp Thiều Hoa tại Stanford CS chuyên nghiệp làm chủ tịch hội học sinh, mới học hai năm đã được vô số giải thưởng, thậm chí tin tức IT quốc tế còn đặc biệt vì cô mà mở một trang bìa chuyên môn.


Diệp Kha không thể không quan tâm tới việc trao đổi du học sinh này, hai năm này cô được không ít sự chú ý và tán thưởng. Trường học đột nhiên xuất hiện một người như vậy, trong vô thức cô cũng sẽ tự ganh đua so sánh.


Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, lại nhìn thấy ở phòng thí nghiệm cạnh cửa trên cầu thang, hai người Diệp Thiều Hoa và Diệp Kha ngồi trên mặt đất, còn có học trưởng một phòng thí nghiệm. Bộ dạng người kia đối với Diệp Thiều Hoa có chút khách khí.


Diệp Kha bỗng chỉ về phía Diệp Thiều Hoa, đột nhiên nghĩ đến: "Cô chính là học sinh chuyển trường?"


Có lẽ do sắc mặt cô quá đáng sợ, khiến cho vị học trưởng và viện sĩ cùng nhau đi đến trước mặt.


“Diệp Kha, em tới đúng lúc lắm. Giới thiệu cho em một chút, đây là thành viên mới của phòng thí nghiệm chúng ta, bạn học Diệp – Diệp Thiều Hoa. Nói mới nhớ, hai người cùng họ đấy.” Viện sĩ đẩy kính mắt, thoạt nhìn rất vui vẻ: “Đúng rồi, bạn học Diệp Thiều Hoa có quen quen biết với ngời bên Internet Tinh Hà. Vừa rồ còn giúp phòng thí nghiệm chúng ta với Tinh Hà thành giao một đề án hợp tác.”


Ông chưa nói xong, sắc mặt Diệp Kha đã trở nên khó coi.


Công ty Internet Tinh Hà một mực ở nước M, Diệp Kha với người phía ngoài của họ cũng không liên lạc được. Vậy mà Diệp Thiều Hoa lại có thể quen biết người bên Tinh Hà?


Trong giới IT, tất cả mọi người người đều không thể nào phủ nhận tiềm lực của Tinh Hà. Sau này, giới IT hoàn toàn do Tinh Hà lãnh đạo, chỉ có cùng Tinh Hà hợp tác, mới có thể có chỗ đứng vững chắc trong giới IT về sau.


Nhất là Diệp Kha, cô tự biết vị trí của bản thân. Mọi ưu điểm kiếp trước của cô so ra cũng chẳng là cái thá gì, cho nên cô vô cùng cần hợp tác cùng với Tinh Hà.


Cùng Tinh Hà hợp tác khó khăn dến dường nào?


Chưa nói lão đại bọn họ, Thần Long, thấy đầu không thấy đuôi, Diệp Kha từng thi đấu tại giải hacker bên trên đó, gây được sự chú ý với Tinh Hà, không nghĩ đến lại bị bên Y kia chiếm hết tiên cơ.


Bây giờ lại nghe được tin Diệp Thiều Hoa, cái người cô chưa bao giờ để vào mắt, lại có quan hệ với công ty Internet Tinh Hà?!


Chuyện này không giống với kiếp trước, không phải cô ta chỉ biết cờ vây thôi sao? Tại sao còn học cả lập trình?


Sắc mặt Diệp Kha biến hóa rất nhanh. Vốn dĩ cô đã bỏ xa Diệp Thiều Hoa, không nghĩ đến đối phương đã bò đến vai cô.


Không được, Diệp Kha siết chặt hai tay. Cô ta trọng sinh lần này chính là vì đánh bại Diệp Thiều Hoa, không thể để bị Diệp Thiều Hoa giẫm đạp nhục nhã một lần nữa!


“Diệp Thiều Hoa, cô nhất định sẽ không nghĩ đến, hiện tại tất cả mọi thứ của Diệp gia đang ở trong tay tôi.” Diệp Kha hít sâu một hơi, tiến lại gần Diệp Thiều Hoa.


Mặc dù không ngờ rằng Diệp Thiều Hoa lại không giống như trong tưởng tượng của cô, nhưng nghĩ đến Diệp gia đang ở trong tay cô, Diệp Kha đột nhiên lại có chút đồng tình với Diệp Thiều Hoa.


“Cho nên?” Diệp Thiều Hoa híp mắt, không hiểu ý của Diệp Kha.


“Cho nên, cô đừng tưởng có thể thông qua công ty Internet Tinh Hà để bước vào Diệp gia. Trên thế giới, người hợp tác cùng Internet Tinh Hà rất nhiều. Không sợ thiếu người như cô đâu. Cô cho rằng, Internet Tinh Hà sẽ vì một mình cô mà đối đầu với toàn bộ Diệp gia sao?” Không có mấy người ở Kinh thành biết thân phận của Diệp Thiều Hoa, bởi vậy nên Diệp Kha vẫn cho rằng Diệp Thiều Hoa chỉ là một học sinh bình thường, vì thiên phú không tồi mới được công ty Internet Tinh Hà coi trọng.


Bây giờ đã nắm trong tay toàn bộ Diệp gia, sau khi Diệp Kha phẫn nộ, giá trị cũng có thêm mấy phần, nhưng đối mặt với Diệp Thiều Hoa lại có một cảm giác ưu việt không tả nổi.


Vốn dĩ cô hôm nay đã tiếp quản việc kinh doanh Diệp thị, đang muốn nói với viện sĩ tạm thời rời phòng thí nghiệm, chuyên tâm đi quản lý Diệp thị, không để cho Diệp thị rơi vào tay Diệp Hàm.


Chỉ là, bây giờ bởi vì Diệp Thiều Hoa xuất hiện, cô đành từ bỏ suy nghĩ này. Đời trước Diệp Thiều Hoa giẫm cô dưới chân, lòng háo thắng mãnh liệt không cho phép Diệp Kha rời khỏi phòng thí nghiệm lúc này, cô muốn tiếp tục ở lại đây.


Móng tay Diệp Kha đâm vào lòng bàn tay. Cô muốn lập trình tốt tất cả những phần mềm còn lại trong đầu, đem bảo vật đáy hòm lấy ra hết.


-----


Lời tác giả: Oa, thật sự sờ lấy lương tâm mà nói nhẫn tâm!


Ta nói cho bùn manh, ta sẽ dùng thực lực chứng minh cho ngươi thấy, thể lực của ta căn bản là không tăng thêm!


---