Xuyên Nhanh Nữ Chủ Cuồng Sủng Phu

Chương 8

Thấy Tô Thất liều mạng kiếm tiền như vậy, Lục Đại Sinh mới lắm miệng khuyên một câu.

Rốt cuộc lớn lên cùng nhau, Tô Thất trừ bỏ hơi hư hỏng một chút nhưng bản tính lại tốt, nếu không Lục Đại Sinh cũng chẳng thèm chơi với nàng.

Chỉ là việc Tô Thất đánh đập phu quân trong nhà cũng không thể hoàn toàn trách nàng, người ta tán gia bại sản mua hắn về, lại không được chạm vào, ai mà không bực cho được.

Chỉ là Lục Đại Sinh chưa từng gặp loại chuyện như vậy, một nam nhân mà cũng không động thủ được sao?

"Ý của đại tỷ là chúng ta cũng không còn nhỏ, đã qua tuổi làm loạn từ lâu, về sau phải tu tâm dưỡng tính a!"

Tô Thất cười không nói, khiến ba người trợn tròn mắt.

Trong lúc nói chuyện, dây thừng đã được cột chắc.

Mấy người phải dùng hết toàn bộ sức lực mới kéo được con gấu kia lên, Tô Thất cảm thấy tứ chi rã rời.


"Hô....Hô..."

Thở vài ngụm lớn, Lục Thất muội nói:

"Nặng như vậy cũng phải bán được ba mươi lượng đi!"

Tô Thất híp mắt, tính nhanh, mở miệng nói: "Năm mươi lượng."

"Cái gì? Có thể bán được năm mươi lượng?"

Lục Tử Bình chợt ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn Tô Thất hỏi.

"Toàn thân gấu đều có tác dụng. Mật gấu, tay gấu, da lông... muội không hiểu đâu. Lần này ta đảm bảo không bạc đãi mọi người."

Tô Thất vỗ vỗ vai Lục Tử Bình cười nói.

Nàng muốn sửa lại phòng ở, dựng lại bờ tường. Lúc Vân Tử Mộc ở nhà một mình cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Này tốn không ít bạc a.

Hơn nữa còn phải mua lương thực, còn phải mua quần áo mới, giày mới cho Vân Tử Mộc, còn phải đổi cả chăn gối...

Tính toán như vậy, sợ là không đủ bạc a.

Ba người cũng có ý tứ, thấy trời đã tối hẳn, cũng không có ai vì trời tối mà có ý trách móc gì cả.


"Trước tiên mang con gấu này đến nhà muội sao?"

Lục Đại Sinh hỏi.

Tô Thất vừa muốn gật đầu, lại nghĩ tới cái gì, liền nói: "Vẫn là kêu Thất muội mang xe đẩy tới, để nó trên xe, muội sẽ trông nó."

Vân Tử Mộc vốn đã nhát gan, nếu hắn nhìn thấy vật này, có thể sợ phát ngất a.

Lục Thất muội thấy được lo lắng trong mắt nàng không khỏi chế nhạo một câu: "Thất tỷ từ khi nào biết thương hoa tiếc ngọc a"

Câu này trước đâyTô Thất hay nói, hiện giờ câu này lại dùng trên người nàng, có chút quái quái a.

"Phu quân của ta, ta không thương chàng thì thương ai? Chờ đến khi muội thành thân thì muội sẽ hiểu."

Tô Thất tức giận liếc Lục Thất muội một cái, liền thúc giục nàng đi kéo xe.

"Dừng, hiện giờ cũng đã nửa đêm, chúng ta không quay về ngủ nữa, trực tiếp đem thứ này vào trong trấn đi, đợi ban ngày gặp người cũng khó mà giải thích."


Ngoại trừ Tô Thất mua một Tiểu phu quân ở bên ngoài thì cũng chỉ có Lục Đại Sinh là đã thành gia.

Hiện giờ nghe nàng nói như vậy, Lục Thất muội và Lục Tử Bình không có dị nghị.

"Mọi người đợi ta một lát, ta vào trong nhà lấy vài thứ.'

Tô Thất dứt lời không đợi mọi người đồng ý đã phi thẳng vào nhà mình.

Lục Tử Bình bĩu môi, nói: "Đại Sinh tỷ, tỷ có cảm thấy Tô Thất tỷ giống như bị tên phu quân kia mê hoặc không? Hắn không phải hồ ly tinh chứ?"

Nam tử xinh đẹp như vậy còn không phải là hồ ly trong miệng mọi người hay kể hay sao?

"Đừng nói bừa, Thất tỷ của muội là biết lí lẽ. Về sau trước mặt nó bớt nói mấy chuyện vớ vẩn ấy đi, nếu muội ấy lại động thủ đánh người, tỷ sẽ không tha cho muội."

Lục Đại Sinh trừng mắt nhìn Lục Tử Bình. Lúc trước chuyện Tô Thất đánh Vân Tử Mộc đều do Lục Tử Bình và Lục Thất muội cùng nhau hợp miệng ban tặng. Cả ngày nói lung tung, chọc đến lòng người phát bực.
"Biết rồi, biết rồi. Lời này tỷ nói cả trăm lần rồi."

Lục Tử Bình hừ hừ nói, nàng bất quá chỉ đùa một chút, Thất tỷ cũng không cấm nàng đùa, ai biết tỷ ấy lại chuốc giận lên người tên kia chứ.

Tô Thất nhẹ nhàng bước vào nhà, thấy cửa đang đóng, nàng không đánh thức Vân Tử Mộc, trực tiếp đến chân tường nhặt bao tải đem đi.

Bốn người cùng đẩy xe, khi đến nơi thì trời đã tờ mờ sáng. Một đám đói đến mức bụng kêu không ngừng. Tô Thất kêu các nàng ở cửa hàng chờ nàng, chính mình đi mua thức ăn.

Tìm thấy một tiệm thuốc đã mở, Tô Thất liền đi vào. Nàng nhặt được dược liệu nhưng cũng không tính là trân quý, đổi cũng được năm trăm văn tiền.

Đi ra ngoài tìm tiệm bánh bao, mua hai mươi cái bánh bao hết bốn mươi văn tiền, còn thừa 460 văn, Tô Thất đem toàn bộ cất đi.
Bốn người dựa vào ven tường, nháy mắt ăn sạch đám bánh bao. Lục Tử Bình che miệng ngáp một cái, liền dựa vào tường ngủ thiếp đi.

Chờ nàng tỉnh lại, chung quanh đã không thấy ai, cả xe kéo vào gấu đen đều không thấy tung tích.

Đang lúc hoảng sợ, thấy Tô Thất cùng Lục Đại Sinh, Lục Thất muội mang vẻ mặt tươi cười đi tới

"Tỉnh rồi?"

Tô Thất cười, từ trong ngực móc ra một thỏi bạc đưa tới tay Lục Tử Bình, nói với ba người:

"Lúc trước cần dùng tiền gấp nên mượn tạm mọi người, ở đây còn có chút phí bồi dưỡng, thời gian qua mọi người vất vả rồi, đa tạ."

Tô Thất ôm quyền nói với ba người, lần trước nàng mượn mỗi người bốn lượng, giờ nàng cho mỗi người năm lượng, còn dư lại 35 lượng.

Tiền này dùng để tu sửa lại nóc nhà, mua thêm chút thức ăn, để lại một chút phí dự phòng, còn vết thương trên người Vân Tử Mộc nữa.
Tính đi tính lại, một con gấu cũng không đủ a.

"Thất tỷ, tỷ làm như vậy là có ý gì? Muội giúp tỷ đâu phải vì chút tiền này. Tỷ ngày khác mời ta uống rượu là được."

Lục Tử Bình một thân một mình không quá để ý đến tiền bạc. Đối với nàng mà nói Tô Thất còn quan trọng hơn tiền nhiều.

"Cho muội thì muội cứ cầm đi. Về sau còn làm phiền mọi người nhiều. Nhà tỷ hết gạo rồi, muốn đi mua chút lương thực, mọi người có muốn mua gì không?'

"Ta không cần mua gì hết, ta muốn đem bạc về cho mẫu thân, đỡ phải ngày ngày nghe nàng nói ta như cái thùng cơm, chỉ biết ăn không biết làm."

Lục Thất muội vội lắc đầu, lần trước nàng nói nàng săn được một con lợn rừng được bốn lượng nhưng tiền đều bị Thất tỷ cầm đi. Mẫu thân còn nói nàng khoác lác, hôm nay nàng muốn cho mẫu thân thấy, nàng – Lục Thất muội khinh thường việc nói láo a.
"Ta đi mua chút điểm tâm cho bọn trẻ."

Lục Đại Sinh nghĩ đến hai đứa nhỏ nhà mình nét mặt đầy tươi cười, hạnh phúc.

"Ta đi cùng tỷ, thuận tiện giúp tỷ cầm chút đồ. Thất muội, ngươi trông xe nha!"

Lục Tử Bình đi theo Tô Thất đến tiệm gạo, Lục Đại Sinh thì đi mua điểm tâm, chỉ để lại mình Lục Thất muội ngồi cười ngốc trông xe đẩy. Ai không biết còn tưởng đứa nhỏ này bị ngốc a.