Xuyên Nhanh Nữ Chủ Cuồng Sủng Phu

Chương 17

Nhìn Tô Thất đem hai cái ghế dựa vào nhau, con ngươi Vân Tử Mộc lóe lên.

"Thê tử... Cũng ngủ trên giường đi!"

Vân Tử Mộc nhấp môi nói, hắn tin tưởng thê tử hắn nhất định sẽ không bức ép hắn. Nếu nàng thật sự muốn, hắn cũng không cự tuyệt.

Đây là thê tử của hắn, sớm muộn gì thân thể hắn cũng là của nàng, có thành hôn hay không cũng không vấn đề gì.

Chỉ là nghĩ đến trước đó nàng chỉ mua hắn về để hầu hạ, cũng chưa bái đường thành thân, trong lỏng nổi lên một cỗ chua xót.

Lúc trước cha là do mẫu thân mua về, cả đời chỉ làm tiểu phu, đến chết cũng không có một ngày an ổn nào.

Hắn so với cha hắn đã may mắn hơn rất nhiều. Thê tử tuy không cùng hắn bái đường, nhưng nàng cũng không có nam nhân nào khác. Toàn bộ sủng ái của nàng đều cho hắn.

"Vẫn là thôi đi. Ta sợ chàng ngủ không quen thì sẽ không nghỉ ngơi tốt. Dù sao thì qua đêm nay, ngày mai chúng ta về nhà rồi. Ta ngủ chỗ này một đêm cũng không có vấn đề gì."


Tô Thất gãi gãi đầu, cự tuyệt nói.

Thật ra nàng không ngại ngủ cùng người khác. Chỉ sợ thú tính quá độ, không nhịn được ăn luôn Vân Tử Mộc thì tình cảm cố gắng gây dựng bấy lâu nay sẽ đổ sông đổ biển mất.

Vân Tử Mộc mấp máy môi nhìn nàng. Bỗng nhiên xoay người lên giường, buông màn, che khuất chính mình, động tác không có phần dư thừa.

Hình như là hắn tức giận?

Tô Thất cảm thấy kỳ quái. Không biết hắn tức giận cái khỉ gì? Chẳng lẽ mình đã nói gì khiến hắn không vui sao?

Vân Tử Mộc thầm mắng "đầu gỗ" một tiếng liền tức giận leo lên giường. Hắn cảm thấy gan mình càng ngày càng lớn, còn dám tức giận với nàng.

Quả thật là có chút kiêu căng!

Dù sao chỗ này cũng là nàng thuê.

Nhưng hắn đã mặt dày nói vậy rồi, nàng lại cự tuyệt hắn. Hắn làm sao có thể không tức giận được cơ chứ!


"Tử Mộc, nếu chàng muốn đi tiểu thì nhớ gọi ta dậy nhé, ta soi đèn cho chàng."

Tô Thất trước khi ngủ hướng tới người trên giường nói một câu, bên trong "ừm." một tiếng liền im lặng.

Tô Thất cuộn mình nằm nghiêng, có chút kích động khó ngủ.

Sau tình huống này, nàng lại nảy sinh ra một ý định. Nếu sau lại mang Vân Tử Mộc ra khỏi cửa sẽ thuê một gian phòng lớn hai giường, về sau sẽ không phải ngủ trên ghế cứng a.

Tô Thất – không biết cố gắng, không dám nghĩ tới việc ngủ cùng hắn mà lại nghĩ đến chuyện hai giường một phòng. Nếu Vân Tử Mộc mà biết, hắn hẳn sẽ tức giận. Loại chuyện này, không lẽ còn phải để hắn nói thẳng ra sao?

Đúng là đầu gỗ!

Sau một đêm ngủ trên ghế, Tô Thất chỉ cảm thấy toàn thân nhức mỏi, duỗi người rửa mặt, dùng xong bữa sang hai người liền thuê một chiếc xe ngựa trở về nhà.


Vân Tử Mộc cẩn thận sắp xếp lại đám đồ hôm qua họ mua cho bọn Lục Đại Sinh, Lục Thất muội và Lục Tử Bình.

Đêm hôm đó những người này đã giúp hắn, hắn muốn cảm tạ họ một phen.

"Buổi tối hôm nay ta muốn mời các nàng tới ăn cơm, tiện đường mang mấy thứ này qua cho họ."

Tô Thất thấy Vân Tử Mộc vẫn đang nghịch mấy thứ kia, không để ý đến nàng, liền mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng trong xe.

"Đây là miếng vải cho Lục tỷ phu, ngàn vạn lần nàng phải nhớ kỹ nha!"

Vân Tử Mộc nhẹ nhàng gật đầu, chỉ vào tấm vải lụa, dặn dò.

"Ừ. Nhất định sẽ không quên đâu."

Tô Thất cười sủng nịnh, mặt Vân Tử Mộc đều đỏ hết cả lên.

Xe ngựa chưa tới đầu thôn, thả hai người họ tới trước cây hòe già cách đó không xa.

Trên vai khiêng bao lớn bao nhỏ, phía sau còn có một tiểu phu lang xinh đẹp, Tô Thất bỗng nảy sinh một loại cảm giác thỏa mãn.
Lúc nàng đem đồ vật tới rồi mời họ đến nhà làm khách, ba người đều kinh ngạc không thôi.

"Thất tỷ, cuộc sống dạo này của tỷ tốt thật nha. Phòng ở đều tu sửa hoàn hảo, cảm giác như nhà mới í!"

Lục Thất muội nhìn nhà Tô Thất vui đùa nói.

Tô Thất bưng gà đặt trên bàn, cười nói: "Chờ muội thành hôn thì biết thế nào là sinh hoạt a"

"Nhìn tỷ cùng Đại Sinh tỷ hạnh phúc như vậy, ta cũng muốn sớm cưới phu lang."

Lục Thất muội mếu máo, vẻ mặt hâm mộ nhìn Tô Thất nói.

Mọi người đều nói nữ tử phải cách xa nhà bếp nhưng ở Tô gia, khi Tô tỷ phu nấu cơm, Thất tỷ ở bên cạnh hỗ trợ, như vậy chẳng phải thú vị hơn việc ngồi một chỗ tờ phu lang hầu hạ sao?

Lục Thất muội bỗng nhiên có chút bội phục Tô Thất. Thất tỷ thật là người biết tìm kiếm thú vui của nữ nhân a.
"Sang năm dì Lục nên tìm cho ngươi một lang phu thôi. Đến lúc đó nhớ chuẩn bị thật nhiều kẹo mừng đó nha!"

Tô Thất dứt lời, sững sờ.

Nhớ lại nội dung trong cuốn sách, Tô Thất tựa hồ hiểu được tâm tư của Vân Tử Mộc.

Hắn... là để ý việc không được nàng cưới hỏi đàng hoàng sao?

Bởi vì cha ruột hắn là hầu phu, cho nên hắn yêu cầu của hồi hôn cùng sính lễ, hôn thư để chứng minh thân phận chính phu của mình.

Vân Tử Mộc... thì ra hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.

Hai mạch Nhâm Đốc được đả thông, Những chuyện Tô Thất lúc trước không hiểu, bây giờ đã hoàn toàn minh bạch.

Nếu nguyên chủ không có phúc khí cưới hắn, vậy đợi nàng chuẩn bị một chút. Chân chính cho hắn một thân phận, hảo hảo che chở hắn.

Lục Thất muội đỏ bừng mặt, nhấp môi nói: "Mẹ ta nói nếu năm nay ta có thể tích cóp đủ tiền thì mùa xuân năm sau sẽ tìm người làm mai cho ta!"
Từ lần trước nàng được Tô Thất cho năm lượng bạc, nương nàng không chỉ khen, còn đặt điều kiện, nếu nàng tiếp tục phát huy thì sang năm sẽ tìm người đính hôn cho nàng.

"Đây là chuyện tốt nha. Sau này muội thành gia cũng phải có sự nghiệp, cũng không thể để lang phu đói bụng đi theo đúng không?"

Tô Thất gật đầu tán đồng, nàng cảm thấy trưởng thôn nói rất có lý.

Lục Thất muội tuy gia cảnh tốt hơn những hộ trong thôn một chút, nhưng chỉ ăn mà không làm thì cũng sớm tán gia bại sản a.

Sáu ca ca của nàng đều đã được gả đi, về sau trong nhà cũng không còn thu nhập, trưởng thôn là hi vọng Lục Thất muội có thể cố gắng, tranh đua.

"Thất tỷ, vậy tỷ xem lần sau lên núi tỷ mang theo ta được không? Ta làm cánh tay đắc lực cho tỷ."

Lục Thất muội mang vẻ mặt mong chờ nhìn Tô Thất nói, biện pháp kiếm tiền duy nhất nàng có thể nghĩ là đi theo Tô Thất.
Vân Tử Mộc tới đưa đồ, nghe thấy lời Lục Thất muội nói, không khỏi đem ánh mắt nhìn lên người Tô Thất, chờ nàng mở miệng.

Thê tử chính miệng đáp ứng hắn sẽ không bao giờ lên núi nữa.

Tô Thất sao lại không đoán được suy nghĩ của hắn chứ. Nàng đã hứa với hắn, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

"Lục Thất muội vừa nhắc đến chuyện này, ta cũng có chuyện muốn nói với mọi người. Trong núi tuy có nhiều bảo bối, nhưng cũng rất nguy hiểm. Ta có vài ý định khác, không biết mọi người có hứng thú là cùng ta không?

Tô Thất vừa dứt lời, Vân Tử Mộc tay cầm mâm, dừng lại một chút.