Xuyên Nhanh Nhật Ký Truy Phu

Chương 31: 31 Vết Thương Cũ


An Khải vuốt ve lưng cậu nói " Em cứ ngủ hoài như vậy không bình thường chút nào".

Tống Nhiễm nghĩ nghĩ nói " Ừ cũng được, bây giờ buông em ra".

Bệnh gì thì cũng được nước hồ chữa trị rồi mà nhỉ, chỉ là cậu đơn giản thích ngủ mà thôi.

An Khải không nỡ nhưng đành buông ra, Tống Nhiễm có được tự do ngồi dậy cầm điện thoại đang run vì có người gọi đến, số lạ, cậu nghe máy, " Alo ai vậy?".

Đầu dây bên kia một giọng nữ kêu căng nói, " Lễ đính hôn của tao, mày không được về, nếu không hôm nay không chỉ có phá nhà đơn giản như vậy thôi đâu".

Tống Nhiễm cuối cùng biết đó là ai rồi cậu trả lời," Tôi đã hứa với ba ba sẽ trở về, nếu chị làm cho ba gọi cho tôi cấm tôi trở về thì tôi sẽ không về nữa ".

An Khải kéo điện thoại xuống bấm loa lớn rồi để sang bên, kéo cậu ôm vào trong lòng, Tống Nhiễm đẩy cả buổi cũng không chịu buông ra đành mặt kệ luôn.

Bên kia Hà Liên tức giận biến sắc mặt nói to vào điện thoại " Đứa con hoang, tao cảnh cáo mày, nếu mày trở về tao sẽ cho người đánh gãy chân mày, đứa con hoang không mẹ dạy, mày với mẹ mày đều là tiện nhân".


Tống Nhiễm hoàn toàn bỏ qua lời cô ta nói, nhưng sắc mặt An Khải lại vô cùng khó coi muốn mở miệng nói chuyện nhưng bị ngón tay mềm mại hơi lạnh của cậu ngăn lại.

Tống Nhiễm nhìn anh khẽ lắc đầu rồi mới quay sang nói vào điện thoại," Tôi vẫn sẽ về, nếu ba ba không cấm tôi".

Sau đó Tống Nhiễm liền tắt máy, đẩy người nãy giờ đang ôm eo cậu ra.

Tống Nhiễm nhìn An Khải bực bội hỏi, " Anh xem em là cái gì hả?".

An Khải ngẩn ra trong lòng nghĩ ( không phải em ấy giận rồi chứ).

Trưng ra vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu.

Tống Nhiễm xụ mặt đứng dậy chuẩn bị đi, lần nữa bị kéo lại, nhưng lần này Tống Nhiễm không để bản thân rơi vào lòng ngực của ai đó nữa.

An Khải không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể nhìn cậu.

Tống Nhiễm nhìn anh nói " Em nói anh biết An Khải, em không phải cái gối ôm đâu nha, em rất ốm đó".

An Khải đơ ra( thì ra là ôm em ấy quá nhiều nên mới nổi bão sau).

Tống Nhiễm buồn phiền nói " Em đói".

Làm như hiểu ý chủ nhân, cái bụng cậu cũng phối hợp kêu rọt rọt.

An Khải cười xoa xoa đầu cậu nói, " Thay đồ anh chở em đi ăn".

Tống Nhiễm gật đầu, sau nữa tiếng hai người mới lái xe ra khỏi nhà.

An Khải lái xe đến nhà hàng cũng khá gần nhà, đỗ xe vào bãi, Tống Nhiễm vừa nhìn ra cửa xe đã thấy bóng dáng của Trạch Đông và Hà Liên vừa mới nói chuyện điện thoại hơn nữa giờ trước, sắc mặt không đẹp chút xíu trong lòng thì nghĩ ( diễn kịch thì diễn giống một chút).


An Khải luôn quan sát cậu, thấy cậu không vui liền nhìn theo ánh mắt cậu thấy được một đôi nam nữ đang đi về hướng này.

Sắc mặt cũng không đẹp anh nói, " Mặc, hay mình đi chỗ khác nhé".

Tống Nhiễm cười lắc đầu đôi mắt uất ức nhìn anh nói, " Em đói lắm rồi".

An Khải xoa đầu cậu vài cái rồi vuốt lại cho đẹp mới nói ," Được vậy đi thôi".

Tống Nhiễm tim khẽ run, cách xoa đầu này thật giống.

Cả hai bước xuống xe, vừa lúc Trạch Đông và Hà Liên nhìn sang khẽ giật mình, sắc mặt Hà Liên khó coi vô cùng.

Còn Trạch Đông thì hơi sững sờ nhìn An Khải rồi nhìn Tống Nhiễm sau đó cười phá lên như một tên điên quay sang nói với Hà Liên, " Em yêu, em nói không sai hai mẹ con họ đều là tiện nhân, nam nữ đều chả buông tha".

Hà Liên nghe xong cũng cười rộ lên, hai người cười không kiên nể gì, An Khải lại không nhịn được bước đến gần họ.

Nhưng bị Tống Nhiễm níu lấy góc áo, sắc mặt hơi tái nói" Khải, em! ".

Sau đó cậu liền gục xuống may mà An Khải ôm lấy cậu gọi vài tiếng nhưng không được.

An Khải dìu cậu lên xe, sau đó ngồi vào ghế lái xe đi, bỏ lại hai người vừa cười xong đang ngạc nhiên không hiểu có chuyện gì xảy ra.


Sau khi đến bệnh viện, Tống Nhiễm được đưa vào phòng cấp cứu, An Khải chỉ có thể ngồi ngoài lo lắng.

Một giờ sau cửa phòng cấp cứu mở ra, An Khải bước đến hỏi, " Bác sĩ cậu ấy như thế nào rồi?".

Bác sĩ nhìn anh nói ," Đã không sau rồi, do thời gian dài ăn uống không điều độ thường hay uống nhiều chất có cồn nên bao tử cậu ấy bị tổn thương, vết thương cũ không được điều trị đúng cách nên đã rách ra lần nữa, may mà đến bệnh viện kịp thời".

An Khải nhíu mày hỏi", Vậy bây giờ cậu ấy có thể ăn gì?".

Bác sĩ nói ," Tạm thời chỉ có thể để cậu ấy uống cháo loãng một thời gian thôi".

An Khải gật đầu nói, " Cảm ơn bác sĩ".

Sau khi bác sĩ rời đi, cô y tá dẫn An Khải đi làm giấy nhập viện, cho Tống Nhiễm ở phòng một người an tĩnh để cậu nghĩ ngơi, xong xuôi anh trở lại phòng bệnh của Tống Nhiễm nhìn người đang ngủ trên giường, vẫn còn đang truyền nước, An Khải ngồi ghế sát bên giường cầm lấy tay cậu khẽ hôn một cái.

.