Chương 97: Trinh thám thời dân quốc (13)
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 217
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Vì thời này chỉ có bóng đèn tròn vừa tốn điện lại dễ dàng tắt. Tạm hoãn lại vài phút để sửa đèn, Hữu Phi sau khi ổn định lại bóng đèn thì vỗ vỗ ngực mình nói với Hạ Hạ: "Cô nói như vậy là hù chết tôi đó! Trên đời này có chuyện người chết báo thù nữa sao?" Hạ Hạ nhướng mày không thèm trả lời Hữu Phi mà quay sang nói với Lý Tử Dạ: "Anh tin không?" Lý Tử Dạ còn chưa trả lời thì Hạ Hạ đã nói: "Đùa thôi, dù gì thì trên đời này chỉ có người không thấy ma quỷ chứ ma quỷ lại thấy rõ người." Lông tơ của Hữu Phi hoàn toàn dựng lên anh nói: "Sao cô là giáo viên lại đi tin mấy chuyện ma quỷ này vậy?" Lý Tử Dạ nắm lấy tay Hạ Hạ lắc lắc đầu, cô chậc lười một tiếng cũng không nói về vụ đó nữa. Thế giới tâm linh thì Hạ Hạ cũng đi qua một lần rồi, do nguyên chủ lúc trước đã có mắt âm dương rồi nên cô khi trở thành nguyên chủ thì cũng có khả năng đó. Tuy nhiên cô thật sự không phải người có mắt âm dương tự nhiên khi đi qua thế giới khác thì sẽ không nhìn thấy người cỗi âm, việc nói Chu An Tịnh làm hung thủ là do cô đơn giản muốn làm chút gì đó cho đỡ nhàm chán thôi chứ chẳng có ý gì cả. Thế giới này chắc chắn không có chuyện âm dương ma quỷ ở đây, cốt truyện trinh thám tự nhiên hung thủ là con người. Tiễn Hạ Hạ đi về đến tận nhà, Lý Tử Dạ về lại cục thì thấy Hữu Phi đang xem cái gì đó. Hắn đến gần nhìn vào thì thấy Hữu Phi đang lật tìm sổ điều tra nguyên nhân cái chết của Chu Tử An và bối cảnh của nữ sinh bị tai nạn chết đi này. Hữu Phi thấy hắn về rồi thì đưa ngay hồ sơ ghi chép bối cảnh của Chu An Tịnh, Lý Tử Dạ cũng nhìn vào sau khi xem xong hắn nhíu mày nhìn Hữu Phi. Hữu Phi gật đầu: "Nhìn cậu như vậy là cũng hiểu hung thủ là ai rồi, cái quan trọng là chúng ta thiếu chứng cứ." Lý Tử Dạ nói: "Ngày mai tìm gặp riêng hai nữ sinh còn lại đi!" Hữu Phi: "Đương nhiên việc đó cần phải làm đầu tiên rồi." Về phía Hạ Hạ, cô đang ngồi ăn cùng với Mạc Tiểu Đinh, Mạc Tiểu Đinh hỏi cô: "Chị, hôm nay chị đến cục cảnh sát?" Hạ Hạ ngước mặt lên nhìn Mạc Tiểu Đinh hỏi: "Có chuyện gì nói đi." Mạc Tiểu Đinh nghe vậy cười hì hì nói: "Chị, ngày mai em không có đi học cùng chị đi điều tra việc này được không?" Đôi đũa đang định gắp miếng rau xanh của Hạ Hạ ngừng lại, tuy nhiên nó dừng cũng không lâu Hạ Hạ lại tự nhiên tiếp tục gắp rau bỏ vào chén mình, cô nói: "Mấy hôm nay cúp tiết đi cùng với tên cảnh sát kia điều tra vụ này em còn chưa đã ghiền à?" Mạc Tiểu Đinh nghe vậy đôi đũa rớt xuống đất, nàng ngạc nhiên nhìn thẳng Hạ Hạ hỏi: "Sao... Sao chị lại biết?" Hạ Hạ chỉ đôi đũa bảo Mạc Tiểu Đinh nhặt lên rồi đổi đôi khác, Mạc Tiểu Đinh đi đổi đũa xong đã gấp không chờ được mà hỏi Hạ Hạ: "Sao chị lại biết? Có phải chú ấy nói với chị không?" Mạc Tiểu Đinh căm giận: "Đã hứa rằng không nói rồi mà. Đồ lừa đảo!" Hạ Hạ nhìn Mạc Tiểu Đinh đang căm giận cũng đoán được Mạc Tiểu Đinh chắc hẳn đã xin Hữu Phi không nói cho cô việc này, cô bình thản nói: "Không phải tên cảnh sát họ Hữu đó nói." Mạc Tiểu Đinh nghe vậy bất ngờ "hả" một tiếng. Trong lòng hảo cảm đối với Hữu Phi tăng lên một ít, thì ra cũng biết giữ lời hứa với nàng. Có điều tên khốn kiếp nào nói việc này? Mạc Tiểu Đinh trong lòng thắc mắc ai là người mách lẻo cho Hạ Hạ việc này, trong lòng nghĩ ra sau thì Mạc Tiểu Đinh cũng không ngại hỏi thẳng chị mình: "Là ai mách với chị?" Hạ Hạ dọn chén của mình nói: "Lo mà ăn xong rồi đia rữa chén kìa." Mạc Tiểu Đinh giở trò ăn vạ: "Chị mau nói cho em đi, nếu chị nói thì mỗi ngày em đều sẽ nấu cơm." Hạ Hạ liếc mắt nhìn nàng nói: "Không cần nói, đó vốn dĩ là việc của em nên làm. Hơn nữa em làm việc gì chị sao có thể không biết." Mạc Tiểu Đinh nghĩ lại vẫn cảm thấy nơi nào đó không đúng nhưng mà vẫn không nghĩ ra được. Mạc Tiểu Đinh cũng có nghi ngờ anh pháp y đưa chị mình về hằng ngày nhưng nhìn bộ dạng ít nói kia của anh ấy chắc chắn không phải người thích bát quái bởi vậy cho nên Mạc Tiểu Đinh vẫn không nghĩ ra vì sao Hạ Hạ lại biết việc này. Hạ Hạ mặc kệ Mạc Tiểu Đinh đoán xui đoán mò, cô tiếp tục soạn thảo bài giảng của mình. Làm giáo viên đúng thật là phiền phức!