Chương 52: Thế giới không có nam chủ (9)
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 217
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Hạ Hạ: "Bệ hạ, người có muốn vào trong nói chuyện không?" Bên trong có bàn có ghế có bánh có trái đứng ở bên ngoài chi vậy? Nói tới cô cũng có chút mỏi chân rồi. Tống Minh lắc đầu nói: "Không hợp quy củ. Cô nam quả nữ ở chung một phòng không tốt." Hạ Hạ đỡ trán ở trong lòng. Cô cũng quên mất mặc dù thế giới này nam nữ bình đẳng có thể so tài võ với nhau bình thường nhưng mà một số quy củ của những thế giới cổ đại khác vẫn còn không có biến mất. Tống Minh hỏi: "Nàng mỏi chân?" Hạ Hạ quơ quơ tay còn lại của mình nói: "Không có, chỉ là có điểm chán thôi!" Tống Minh nghĩ nghĩ một lúc nói: "Nàng ở đây một chút, ta đi một lát lại quay lại." Hạ Hạ không hiểu nhìn theo hướng Tống Minh vừa đi. Boss nhà cô đây là định làm gì? Thời gian đợi cũng không lâu lắm, Tống Minh trở lại với một bộ y phục khác. Thì ra lúc nãy là đi thay long bào. Lúc còn mặc long bào uy nghiêm toát ra rất lớn bây giờ thay một bộ y phục khác nhìn cũng không che được khí chất người là vương của Tống Minh. Chỉ khác là bây giờ cả người Tống Minh mang theo một tia ôn nhu nhìn lại giống câu "công tử như ngọc" nhưng mà cũng không kém phần uy nghiêm. Hạ Hạ hỏi: "Người định đi đâu sao?" Hoàng đế thay long bào ngoại trừ lúc ngủ ra chính là đi ra ngoài hoàng cung thôi. Tống Minh gật đầu khinh công lên mái trước sau đó nhìn Hạ Hạ như không hiểu vì sao Hạ Hạ không lên theo. Hạ Hạ nhìn Tống Minh thần sắc hắn đúng là không biết thật nghĩ lại cũng đúng là hoành đế sao lại quan tâm mấy người tép riu cơ chứ. Hạ Hạ nói: "Hoàng thượng người còn nhớ vị cô nương tại gia yến nói ta phế vật không?" Tống Minh đã khinh công xuống nghe vậy nhíu mày giọng nói mang theo sự tức giận nhưng mà vì có Hạ Hạ nên mới đè sự tức giận đó xuống, hắn nghiến răng từng chữ nói: "Có, nhớ!" Dám xúc phạm nữ nhân của hắn, hắn đương nhiên nhớ để tính sổ rồi! Hạ Hạ lại tiếp tục nói: "Kỳ thật nàng nói cũng không sai, ta không có luyện võ được bởi vì vậy nên người hiểu rồi đó." Tống Minh ngạc nhiên. Vì hắn cứ nghĩ nữ nhân đó là vì do ghen tị mới nói như vậy thôi không ngờ là sự thật. Nhưng mà... Tống Minh cúi người bất ngờ ôm Hạ Hạ lên khinh công ra khỏi hoàng cung. Hạ Hạ nhìn hoàng cung đang xa xa dần hỏi Tống Minh: "Chúng ta đi đâu vậy?" Tống Minh nhìn cô đáp: "Xuống kinh thành xem một chút. Kinh thành buổi tối rất đẹp." Hạ Hạ "ồ" một tiếng lại nghe Tống Minh nói tiếp. Tống Minh: "Ta không ngại. Nàng không tu luyện được cũng không sao! Ta bảo vệ nàng." Ta bảo vệ nàng. Tôi bảo vệ cậu. Tuy hai hình ảnh khác biệt nhưng mà câu nói lại có ý nghĩ hoàn toàn giống nhau. Đều là muốn bảo vệ cô. Hạ Hạ một người quen ăn khổ, khó khăn, ủy khuất đều đem dấu vào lòng nhưng mà hai lần vì một câu nói cô lại cảm thấy muốn khóc. Hạ Hạ bật cười nói: "Nhớ lời người nói." Tống Minh nhìn Hạ Hạ đang cười trong lòng mình cảm giác cũng vui theo. Ở bên cạnh hắn nàng không phải tuân thủ quy củ hay gì cả, nàng chỉ cần ngồi đó thưởng thức món ăn của mình tất cả việc còn lại thì để hắn làm. Cả việc giải quyết bọn tép riu đó. Xuống dưới kinh thành, Hạ Hạ nhìn xung quanh một vòng cũng có chút ngạc nhiên. Hình như đây là lần đầu tiên cô đi dạo chơi ở kinh thành cũng boss nhà mình thì phải. Nếu có hình như mấy lần trước thì quan hệ luôn ở mức không thân thiết hoặc là cũng là ở mức quen biết. Bỗng nhiên trước mặt cô xuất hiện một gói bánh hoa quế mùi rất thơm nhìn lại thì thấy Tống Minh đang cầm nó. Không biết từ khi nào Tống Minh đã mua xong bánh hoa quế cho cô. Tống Minh nói: "Ta không biết nàng thích ăn gì thấy nó rất thơm nên mua." Hạ Hạ cầm lấy ăn thử một miếng. Tống Minh hỏi: "Thế nào? Vị ngon không?" Hạ Hạ nhìn hắn nói đùa: "Cũng khá ngon nhưng nếu người làm sẽ ngon hơn đó." Tống Minh "ừ" một tiếng. Kỳ thật hắn chưa bao giờ nấu ăn, nhưng mà nàng nói hắn nấu sẽ ngon hơn. Về sẽ hoàng cung sẽ thử một chút. Thế là Hạ Hạ cùng Tống Minh đi một vòng quanh kinh thành buổi tối một người thì mua mua mua ăn ăn ăn, người còn lại thì đương nhiên phụ trách trả tiền. Tác giả có lời muốn nói: Hình như cổ đại không hợp với ta! Viết cổ đại không được hay như hiện đại, ý tưởng bị bí sao sao á.