Lời kế tiếp, Vân Phiếm Phiếm cũng không thèm nghe nữa/
Cô trực tiếp chạy thẳng ra ngoài.
Cô biết nhà Cố Lê ở đâu.
Hiện tại tình huống của Cố Lê cực kì không ổn, hắn muốn gặp cô, cô cũng muốn lập tức nhìn thấy hắn.
Nhà ở của Cố Lê là một khu dân cư xưa cũ, thuộc về cái loại sắp sụp đổ đến nơi. Vách tường bên ngoài đều có khe, sơn trêи tường đều bị bong tróc hết, có hộ gia đình còn không có cả cửa sổ.
Vân Phiếm Phiếm đi đến trước cửa nhà Cố Lê, gõ cửa.
Bên trong không có ai đáp lại, cô đứng ở nơi đó gõ cửa hồi lâu, vẫn không có ai lên tiếng, thẳng đến khi chủ nhà đi từ trêи lầu xuống, thấy cô đứng gõ cửa liền thuận miệng nói một câu: “Người ở chỗ này đi rồi.”
Vân Phiếm Phiếm lập tức quay đầu lại hỏi: “Hắn đi đâu vậy?”
Cố Lê và bà nội ở đây đã mấy năm, bà chủ nhà cũng tương đối hiểu biết, mấy ngày trước còn có người truyền miệng nói là bà lão ở chỗ này đã nhảy lầu, thẳng tới buổi sáng ngày hôm nay, Cố Lê liền tới nói hắn muốn trả phòng.
Cư dân ở chỗ này có người mua luôn một căn, có người lại mua lại rồi cho thuê. Tiền thuê nhà của Cố Lê phải tới đầu xuân sang năm mới hết hạn, thế nhưng hắn lại dọn đi trước, ngay cả tiền thừa cũng không cần.
“Trả phòng xong hắn đi đâu tôi cũng không biết.”
Vân Phiếm Phiếm do dự trong chốc lát, lấy một xấp tiền từ trong túi ra.
Trêи người cô không có quá nhiều tiền mặt, nhưng chỗ này hẳn cũng đủ rồi.
“Bác có thể cho tôi chìa khóa được không? Tôi muốn vào xem.”
Bà chủ nhà cảm thấy có tiền không kiếm là đồ ngốc, càng quan trọng hơn là trong phòng hẳn cũng không có đồ gì. Cố Lê đều đã dọn đi rồi, tất cả đồ đạc trong nhà đều được mang đi để cho khách thuê tiếp theo vào ở.
Bà ta nhận tiền, sau đó đem chìa khóa đưa cho Vân Phiếm Phiếm, sau đó nói lát nữa cô cứ đem chìa khóa xuống tầng dưới đưa bà ta là được.
Chờ bà chủ nhà rời đi, Vân Phiếm Phiếm đứng trước cửa do dự một lát mới mở cửa ra.
Rèm cửa bên trong vẫn đóng chặt, toàn bộ phòng khách đều đen như mực, cô sờ sờ vách tường, lúc sờ tới công tắc liền bật lên, toàn bộ căn phòng đều sáng trưng.
Trong phòng rất sạch sẽ, phòng khách chỉ có một chiếc sofa, một cái bàn, hai cái ghế dựa, ngay cả TV cũng không có.
Phía sau là hai căn phòng.
Cô đẩy một phòng trong đó ra, bên trong chỉ có một cái giường, hẳn không phải là phòng Cố Lê. Cô liền ra ngoài đẩy cửa phòng còn lại.
Sau khi đẩy ra, cô liền bị cảnh tượng bên trong làm cho giật mình.
Trêи mặt đất, trêи giường đều vương vãi vở bài tập bị xé rách. Vết xé không theo quy luật, có thể nhìn ra được tâm tình biến hóa của chủ nhân.
Tất cả vở bài tập đều được viết đầy chữ, lúc đầu viết còn tương đối chỉnh tề, thế nhưng càng về cuối, chữ viết càng qua loa hơn.
Cô đem những thứ trêи mặt đất nhặt lên, lại nhặt vở bài tập ở trêи bàn và trêи giường lại, tổng cộng có 50, 60 tờ đều chi chít chữ.
Sau khi nhặt xong, cô phát hiện ở chỗ gối đầu có một tờ giấy.
Cô cầm lên xem, bên trêи cũng không phải bài tập mà là một hàng chữ.
Hàng chữ này có thể nói là vô cùng đoan chính, hẳn là câu cuối cùng hắn lưu lại:
Em là bởi vì tôi thi rớt cho nên mới không để ý tới tôi sao?
Cô tựa hồ thấy được thiếu niên đem mình nhốt trong phòng, một bên chịu đựng sự thống khổ khi mất đi thân nhân, một bên giãy dụa trong sự khó khăn của cuộc sống. Hắn không ngừng làm bài tập, muốn dùng phương thức này tới tra tấn mình, mãi cho đến hửng đông.
Cuối cùng, lại để lại một hàng chữ như vậy.
Vân Phiếm Phiếm nghiêm túc thu hết tất cả vở vài tập về một chỗ, sau đó lại gấp tờ giấy kia lại, cất vào trong túi xách.