Lúc Lật Manh tỉnh lại phát hiện xung quanh mình thật ấm áp, mở mắt ra nhìn lên, không ngờ thấy mình đang nằm trong túi ngủ. Chất lượng chiếc túi ngủ rất tốt, cô nằm trong đó trông như một con tằm vậy.
Cố Nặc đâu?
Đột nhiên cửa xe bị kéo ra, một thân ảnh thon dài màu đen xuất hiện. Thiếu niên mặc một thân màu sẫm, cúc áo tùy ý mở ra để lộ cần cổ trắng tinh cùng một mảng da nhỏ dưới xương quai xanh. Ánh mắt anh sâu thẳm bình tĩnh, gương mặt trắng nõn có vẻ non nớt của thiếu niên, lại có thêm vài phần bình tĩnh thản nhiên so với thiếu niên bình phàm.
Thấy cô tỉnh lại, đôi mắt lãnh khốc của thiếu niên mềm đi. "Tỉnh rồi, đói bụng không?"
Lật Manh còn bị nhét trong túi ngủ cứng cáp, vẻ mặt dại ra.
Ặc...... Ngủ một giấc dậy, nhìn Cố Nặc cứ như biến thành người, không bị nhược trí, còn có vật tư?
Vết thương của cô cũng khỏi hẳn luôn rồi? Cốt truyện não tàn Jack Sue văn nhảy nhanh như vậy sao? Không thèm kèm chú thích một chút liền đổi cảnh?
Có phải cô vì ngủ mà bỏ qua một trăm triệu rồi không?
Cố Nặc lên xe, tùy ý mở một cái bao lấy đồ hộp ra, dùng dao chuyên dụng cho quân đội cạy ra một hộp.
"Đào vàng?" Anh cười lạnh một tiếng, dường như anh bản năng ghét loại mùi vị này, muốn ném đi, nhưng ngón tay khựng lại, lại đặt nó sang một bên, sau đó bắt đầu mở ra đồ hộp khác.
Lật Manh nhìn thoáng qua đống đồ hộp đó. Cố Nặc ghét đào vàng đóng hộp, nhưng cô thích.
Mở mấy hộp cuối cùng mở ra được loại thịt hộp. Cố Nặc hơi cụp mi xuống, ngón tay thon dài như đang ưu nhã khiêu vũ, động tác dùng con dao nhỏ nhẹ nhàng mở đồ hộp ra xinh đẹp lạ thường.
Lúc này Cố Nặc mới giương mắt, con người đen sẫm nhìn chằm chằm cô một hồi, chậm rãi nói: "Em cảm thấy, anh và anh trước kia giống nhau như đúc không?"
Lật Manh do dự nhìn anh, sao những lời này kỳ quái như vậy, cái gì gọi là anh và anh trước kia có giống nhau không? Không giống chẳng lẽ còn có thể thêm mấy cái miệng hay thiếu một cái mũi chứ.
Không đợi cô trả lời, Cố Nặc đã thả con dao chuyên dụng xuống, mà những đồ hộp đã mở ra để lộ các loại đồ ăn, thịt, rau dưa, cá khô, đào vàng...... Xùy.
Tuy ghét đào vàng, anh vẫn cảm thấy nên giữ lại, cũng không biết loại xúc động này từ đâu mà ra. Anh ngồi bên cạnh túi ngủ của Lật Manh, nghiêng người, khuỷu tay chống lên ghế dựa, nói với Lật Manh đang được bọc kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn: "Anh mất trí nhớ."
Nhàn nhạt một câu, vô nghĩa như "Thời tiết tốt nhỉ".
Hai mắt Lật Manh trợn tròn lên, ồ, mất trí nhớ. Từ từ, lúc trước khi còn là tang thi, anh cũng mất trí nhớ cho nên cô không nên kinh ngạc mới phải. Lật Manh nghẹn họng, học biểu cảm của Cố Nặc, mặt than nói: "Ừm, không sao, anh bị đụng đầu nên mất trí nhớ, nếu muốn khôi phục ký ức, đập vào mấy cái tấm thép chắc là khôi phục được thôi."
Cố Nặc bình tĩnh nhìn cô, cuối cùng anh giương lên cánh môi hồng nhạt, đuôi mắt cũng loan loan theo, đôi mắt đen nhánh như mực mang theo vài tia ấm áp mỏng manh.
"Chúng ta có quan hệ gì nhỉ?"
Lật Manh nhìn mà ngây người một giây, Cố Nặc trông thì cũng ra hình ra dạng, cười kiểu đó, không phải có ý hút hồn người ta sao? May là gặp được cô ngồi trong lòng anh mà vẫn không loạn, nếu không thừa dịp lừa bịp tống tiền "làm" anh thì làm sao bây giờ.
Người bị mất trí nhớ dễ lừa nhất, còn quan hệ của bọn họ...
Tổ hợp nữ phụ ác độc cùng nam chủ Jack Sue, pháo hôi qua đường cùng thế giới chi chủ đêm khuya ăn mì gói ăn ra tình ý sâu nặng.
Lật Manh giãy giụa hồi lâu, cuối cùng khó khăn chọn một mối quan hệ trong đống lựa chọn đó.
"Chúng ta...... Là anh em."
Ừm, về sau anh phải yêu đương với nữ chủ, cô không chen chân vào đâu. Em gái của nữ chủ là nhân vật có tính an toàn cao nhất, cô nằm mơ cũng muốn làm em gái, mỗi ngày khỏi phải lo lắng chắn đường hậu cung anh, có một ngày đột nhiên bị làm thịt mà chẳng hiểu gì.