Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 425: Hỗn Giới Nhân Yêu (27)

Ác quỷ cong lưng dựa vào vách đá, cố nới rộng khoảng cách tránh xa sợi xích đang trói chặt nó, nhưng hành động này hoàn toàn không có tác dụng.

Dây xích đen bị lửa hun nóng đến biến thành đỏ rực dữ tợn, ngày đêm liên tục thiêu đốt giày vò hồn phách ác quỷ.

Thủ đoạn tra tấn vô cùng tàn bạo!

Một tháng bị nhốt ở hang động này, còn thống khổ hơn gấp ngàn lần so với những năm nó chịu trừng phạt ở Cửu U Huyệt.

Nhưng ác quỷ không chấp nhận tiêu tán!

Dù có đau khổ thêm vạn lần, thì nó cũng không muốn tiêu tán!

Bởi vì nó biết mục đích của Khuynh Diễm, cô đang giày vò để nó khuất phục, chỉ cần nó thống khổ nhụt chí, lệ khí của nó sẽ suy giảm, lúc đó cô liền có thể nuốt chửng nó!

Nó không cam tâm! Nó phải tiếp tục tồn tại để báo thù!!

Lộp cộp.

Âm thanh vọng đến từ cửa hang, ác quỷ lập tức trừng mắt cảnh giác.

Ánh lửa hiu hắt lung lay trong động tối, chiếu rọi thân ảnh một thiếu nữ mặc áo choàng đen đang chậm rãi bước vào.

Mũ áo choàng rộng lớn thả sau lưng, làn da trắng đến mức trong suốt cổ quái, phối hợp cùng đôi mắt đỏ rực hồng quang. Hai màu trắng đỏ đặt sát cạnh nhau, khiến người ta có cảm giác như cô không còn là người sống.

Đặc biệt là nụ cười cứng ngắc kia, thậm chí có thể khiến một con quỷ sởn tóc gáy!

"Mày... mày đến đây làm gì?" Tiếng xích sắt bất cẩn va vào vách đá, biểu hiện nỗi khiếp sợ tột độ của ác quỷ, ngay cả giọng nói nó cũng không giấu được run rẩy.

Dù nó có oán hận đến đâu, thì sự giày vò những ngày này đã làm nó không còn dám ngông cuồng khiêu khích cô nữa.

"Chẳng phải lần trước vẫn chào đón tao lắm sao? Hôm nay tự dưng lại trở mặt rồi?"

Khuynh Diễm hơi nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc, nhưng khóe môi kéo cao và đôi mắt trống rỗng không tiêu cự kia trông chẳng khác nào búp bê ma, nửa đêm ngồi dậy vẫy tay hỏi thăm sức khỏe.

Trực giác bất an như sâu bọ đang lúc nhúc bò lên cuốn lấy hồn phách ác quỷ.

Nó cảm nhận được, Khuynh Diễm có gì đó rất khác so với lần trước.

Cứ như... một giới hạn nào đó đã bị phá vỡ, và nếu nó không cẩn thận, thì nó sẽ chết dưới tay cô!

Ác quỷ muốn lùi lại, nhưng phía sau nó đã là vách đá, nó chỉ đành cố lên tiếng thăm dò: "Mày rốt cuộc muốn làm gì?"

"Cảm thấy nhàm chán, nên đến chơi đùa với mày. Để nghĩ xem, hôm nay tao nên chơi trò gì? Hay là..." Khuynh Diễm gõ gõ cằm suy tư, chợt búng tay nói: "... Ăn một con quỷ đi!"

Cỗ âm khí rét lạnh vọt thẳng lên đỉnh đầu ác quỷ!

Nó khủng hoảng nhìn thiếu nữ đối diện.

Cô nói vậy là có ý gì?

Làm sao cô có thể cắn nuốt nó? Rõ ràng lực lượng nguyên bản của cô đã suy yếu, thân thể cô cũng trọng thương...

Gần như cùng lúc với sự nghi hoặc của ác quỷ, găng tay trắng tinh liền rơi xuống mặt đất.

Lòng bàn tay Khuynh Diễm lộ ra đậm đặc khí đen, trong hang động đồng thời vang lên tiếng kêu khóc oán than của những vong linh chết không nhắm mắt.

Giờ thì ác quỷ mới thực sự hoảng sợ.

Năm xưa nó muốn hấp thụ năng lượng oán hận tại Nhân Giới, nên đã hướng dẫn lũ yêu quái biện pháp ăn thịt người.

Nhưng hiện tại, đám yêu quái kia lại biến thành đồ vật hồi phục sức mạnh cho Khuynh Diễm!

Bởi chúng ăn thịt người, nên yêu linh của chúng chứa đựng vô hạn lệ khí và tử vong, chính là loại thức ăn bổ dưỡng nhất!

Nhưng cô dám ăn chúng, thì cô vẫn phải trả giá!

"Thân thể rách nát đó của mày không chứa nổi lượng lớn lệ khí. Khuynh Diễm, mày tự nhìn lại vẻ ngoài dị dạng của mày đi! Nếu mày ăn thêm tao, mày chắc chắn sẽ hiện nguyên hình!"

Ác quỷ gào lên nhấn mạnh: "Loài người chỉ thích những thứ hào nhoáng đẹp đẽ, bọn chúng sẽ xua đuổi và ghê tởm mày!"

"Nói sai rồi, họ không xua đuổi hay ghê tởm tao, bởi vì..." Khuynh Diễm hơi dừng lại, tiếng cười khúc khích vang lên: "Họ chỉ sợ hãi và muốn thoát khỏi tao, giống như dáng vẻ đáng thương bây giờ của mày vậy."

Ác quỷ khựng lại, cái chết cận kề khiến đầu óc nó đột nhiên lóe sáng nhớ đến mấu chốt.

Nó nghiến chặt răng tiếp tục nói: "Mày không cần sự chấp thuận của xã hội, vậy còn thằng nhãi kia thì sao? Hắn cũng sẽ ghê tởm và quay lưng với mày!"

"Đúng, hắn sẽ ghê tởm và quay lưng với mày! Khuynh Diễm, mày không được phép hiện nguyên hình! Mày không được phép cắn nuốt tao!"

Mày nên thấy tự ti và xấu hổ!

Mày nên sợ hãi bị xua đuổi và xa lánh!

Mày nên hèn mọn bám víu lấy sự yêu thích vẻ ngoài của loài người, và cả thứ tình cảm hư ảo của thằng nhãi kia!

Chính vì tất cả những điều này, mày sẽ không dám giết tao!

Cả đời mày cũng không thể giết được tao!!

Ác quỷ nghĩ thông suốt rồi, nó liền cười đến điên cuồng phấn khích.

Trong mỗi con người đều tồn tại những nỗi sợ, sợ bị chối bỏ, sợ bị phản bội, sợ bị khước từ. Chính vì vậy họ luôn đeo lên mặt nạ, cố che giấu đi diện mạo thật sự, và sống khuất phục dưới con quỷ đang từng ngày ám ảnh mình.

Mày cũng phải như vậy!

Khuynh Diễm, mày cũng phải như vậy!!

Ha ha ha! Ha ha... Hộc!

Ác quỷ trợn mắt không thể tin, nhìn Khuynh Diễm dùng móc xích nhọn đâm xuyên qua thân thể nó.

"Tao đã cho mày quá nhiều thời gian trăng trối, và tao ghi nhận sự nỗ lực của mày, tiếc là..." Thiếu nữ nhếch môi cười, trong đôi mắt đỏ rực kia không hề có cảm xúc bi thương hay sợ hãi: "Mày vốn chẳng hiểu gì về tao."

A A A A A!!

Ác quỷ đau đớn thét lên, hồn phách nó đang bị xé ra từng mảng.

Vô số bóng đen lần lượt xuất hiện, dưới ánh lửa đỏ phản chiếu, chúng cùng nhau nhảy múa trên vách đá huyệt động.

Hàng ngàn giọng nói vang vọng từ bốn phương tám hướng, lời sau nối tiếp lời trước, âm sắc nặng nề đè lên nhau, cùng hòa ca khúc hiến tế của loài quỷ dữ.

"Đừng khát cầu sự sống bởi vì ngươi đã chết,

Đừng lưu luyến sinh mệnh bởi thể xác ngươi đã tiêu vong,

Mọi linh hồn đều quy về một nguồn gốc,

Ta chính là ngươi và ngươi cũng chính là ta.

Vòng xoáy luân hồi là địa ngục không kết thúc,

Ở lại Bách Linh cũng chỉ ngã xuống Cửu U,

Sự bất tử là lời nguyền trừng phạt,

Tam Giới thiên địa chẳng nơi nào đón nhận ngươi.

Mọi linh hồn đều quy về một nguồn gốc,

Ngươi chính là ta và ta cũng chính là ngươi.

Mọi linh hồn đều quy về một nguồn gốc...

NÊN NGƯƠI PHẢI TIÊU TÁN ĐỂ NHẬP VÀO HỒN PHÁCH CỦA TA!!"

KHÔNG!!!

Ác quỷ giãy giụa hét lên lời phản kháng cuối cùng, những bóng đen trên cao nhập lại thành một, đổ ập xuống cắn nuốt toàn bộ thân thể nó.

Đôi mắt Khuynh Diễm chỉ còn lại màu máu, bên sườn mặt cô dần nổi lên những đường vân đỏ kéo dài, trông như ký hiệu ngọn lửa ma quỷ ở Cửu U.

Chiếc nón phía sau áo choàng đội qua đỉnh đầu, dung mạo cổ quái hoàn toàn bị che khuất.

Trong hang động vang lên tiếng trống trận dồn dập, cùng những giọng nói đồng thanh bám theo bóng lưng cô độc của thiếu nữ đang rời đi: "Nhân danh diễm hỏa chi hồn, từ nay nỗi oán hận của ngươi sẽ vinh hạnh phụng sự cho quyền năng bất tử của chủ nhân!"