Xuyên Nhanh Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu

Chương 10: 10 Thâm Trạch 10


Thuận theo cánh tay nõn nà, thân hình thiếu nữ mảnh mai, nhưng chỗ cần có thịt đều có thịt, bởi vì vội vã ra ngoài, áo ngoài không bó gọn, thoáng rũ xuống, xương quai xanh tựa như bạch ngọc, mượn ánh trăng ba phần thanh lạnh, khiến nguời ta bất giác tò mò thật muốn vuốt v3 lên xem thử là lạnh lẽo hay là ấm áp.

Nhìn thấy cảnh này, hắn vội vã thu hồi ánh mắt, cúi đầu.

Ninh Xu đang định nói gì đó, thì nam tử đã ném ra mấy chữ từ trong cuốn họng, giọng nói trầm thấp, có chút mơ hồ: “Đây là, cho ngươi.

”Ninh Xu bất giác khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Ta ăn ở tại Hầu phủ, vốn không cần tiền.

”Nàng đi về phía trước một bước, lại đưa tiền ra, nam tử lại giống như bị thiêu đốt, vội vàng nhảy dựng lên, lùi về sau hai mước, lúc này, hắn nói một câu: “Tam, tam gia, muốn vu oan ngươi trộm, trộm đồ.

”Cứ lắp ba lắp bắp.


Chỉ là nói xong câu này, không đợi Ninh Xu phản ứng, chân dài của hắn cất bước, chạy như bay, Ninh Xu còn chưa kịp hỏi hắn tên gì.

“Ting, chúc mừng người chơi lấy được đạo cụ 【Đồng xu của người hầu】, đồng thời kích hoạt giao diện công năng sử dụng!” Hệ thống đột nhiên nhảy ra hét lên.

Ninh Xu nhìn về phía tiền đồng trên tay mình, nó biến thành một luồng sáng, vút một cái biến mất bặt tăm.

Ninh Xu: “?”Hệ thống: “Ngươi mặc niệm ‘giao diện’ thử đi.

”Ninh Xu theo đó mà làm, trước mặt nàng bèn xuất hiện giao diện bán trong suốt lúc trước, khác biệt chính là, lần này đã nhiều thêm một lựa chọn【túi】, mở túi ra xem thử, bên trong đã nằm sẵn xâu tiền đồng kia.

Muốn lấy ra, nó sẽ xuất hiện trên tay bản thân, muốn bỏ vào, thì sẽ biết mất xuất hiện trong ngăn trống trong giao diện túi.

Ninh Xu có chút kinh ngạc: “Còn có công năng thế này sao?”“Đúng vậy!”Hệ thống đáp:“Cách chơi của game này muôn màu muôn vẻ, rất nhiều cách chơi phải dựa vào người chơi tự mình tìm kiếm đó!”Nó thực sự mới là kinh ngạc, Ninh Xu thế mà lại là người chơi mở khóa công năng túi sớm nhất trong số các người chơi nó đem qua.

Nó từng dẫn dắt một người chơi cực xui xẻo, chơi đến thế giới thứ bảy, cũng chưa mở khóa được công năng túi, xem ra vận may của Ninh Xu thật sự rất tốt.

Ninh Xu xem 【công năng sử dụng】của túi, bên trong giải thích, trong game, có thể thông qua 【mong ước chân thành】của NPC, biến đồ vật thành 【đạo cụ】của bản thân, như vậy, cho dù đang ở thế giới sau, cũng có thể sử dụng.

Sau lần đầu tiên người chơi có được đạo cụ, mới có thể khởi động công năng của túi.

【Công năng sử dụng】phân riêng đạo cụ đặc biệt ra để giải thích.

Ví dụ, ở một thế giới có được tiền tệ biếu tặng, ở thế giới tiếp theo nhất định sẽ gặp phải ảnh hưởng từ lạm phát, sử dụng cũng có hạn chế, sẽ tính toán thông qua số liệu, thực hiện tăng lên hay xóa đi; ví dụ như, vũ khí phù chú của thế giới cao ma võ, đến thế giới bình thường công năng sẽ giảm thấp cực điểm.

Game này đúng là nghiêm ngặt.

Xếp hạng vật phẩm giống với xếp hang qua ải, đều là năm cấp bậc SABCD, 【Đồng xu của người hầu】nàng lấy được, trong giới thiệu giản lược có cấp bậc sơ bộ, chỉ là cấp D.

【Đồng xu của người hầu】giới thiệu: cấp D.

Công năng: ở đây có tổng cộng 50 đồng tiền, là tiền mồ hôi xương máu của giai cấp nô lệ bị bốc lột, nhưng đại khái cũng không có cách dùng đặc biệt nào, có lẽ có thể lấy ra mua màn thầu ăn.

Sau khi làm rõ những thứ này, Ninh Xu thu giao diện lại.

Giống như nàng đã nói với người hầu kia vậy, nàng thật sự không dùng đến tiền, nhưng có còn hơn không, huống hồ có thể mang đến thế giới tiếp theo, tóm lại có thể sử dụng được.


Hiện tại quan trọng hơn chính là, tin tức hắn mang đến cho mình.

Tạ Loan chuẩn bị báo thù, tuy rằng thủ đoạn có hơi ấu trĩ, nhưng giả như Ninh Xu thật sự bị giá họa thành công, cộng thêm Lương thị đổ dầu vào lửa, thì phiền phức to.

Ngày hôm sau, Ninh Xu nhờ Ngọc Bình đi phòng bếp xin chút bột mì, nói là muốn dùng bột mì vẽ tranh, Ngọc Bình nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc đã đi đến phòng bếp lấy một ít.

Ninh Xu thì rải bột mình lên trên tủ, dưới gầm giường! , thậm chí trong kẹt tủ.

Hôm đó vì để tạo cơ hội cho phía Tạ Loan, Ninh Xu còn đặc biệt tới tiểu hoa viên phía sau sương phòng vẽ tranh.

Mãi đến lúc trời chiều ngả về tây, Ngọc Bình mới hốt hoảng chạy đến: “Ôn cô nương, nhanh về đi, xảy ra chuyện lớn rồi!”.