*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: NN
Beta: Khả Duyên
- ---------❤----------
Ngày hôm đó, Thu Vãn chẳng những đổi mới PB*, mà còn phá vỡ kỷ lục của giải đấu. Khi cô đứng trên bục vinh quang để nhận thưởng, trên ngực là huy chương vàng lấp lánh, không còn ai có thể nghi ngờ được một điều rằng, tại hạng mục bơi hỗn hợp nữ 200m này, cô là người có thành tích nhanh nhất cả nước, hơn nữa kỷ lục này trước nay chưa từng có ai đạt được!
*PB: thành tích cá nhân tốt nhất
Thu Vãn giơ cao huy chương vàng lên bên sườn mặt, nở một nụ cười vui sướng.
"Tách tách —"
Hình ảnh lưu giữ khoảnh khắc ấy, là ký ức vô cùng quý báu.
Tại Đại hội Thể thao quốc gia năm nay, người chiến thắng lớn nhất trong bộ môn bơi lội vẫn là Lâm Ngọc. Anh không phụ sự mong đợi của mọi người, hai lần đổi mới kỷ lục cá nhân tại hai hạng mục bơi 50m và 100m. Trong trận chung kết 100m nam đạt được thành tích vô cùng tốt là 47″58. Thậm chí, nếu đặt thành tích này vào Giải vô địch bơi lội thế giới năm ngoái còn có thể đoạt được huy chương vàng.
Tất nhiên, Đại hội Thể thao quốc gia rốt cuộc chỉ là thi đấu trong nước, cuộc thi quốc tế sẽ có nhiều biến số hơn, cạnh tranh cũng sẽ khốc liệt hơn. Nếu anh thật sự vào được trận chung kết giải quốc tế, chưa chắc vẫn còn có thể phát huy tốt được như vậy, nhưng việc lần đầu tiên có một người Châu Á có thể bước vào chung kết hạng mục bơi tự do 100m nam vẫn luôn bị người Âu Mỹ lũng đoạn, quả thực là một việc mang ý nghĩa thời đại!
Sau khi hạng mục bơi tiếp sức nam thi đấu xong, thì thi đấu bộ môn bơi lội tại Đại hội Thể thao quốc gia hoàn toàn kết thúc, các đội viên trong đội tuyển bơi lội quốc gia ở lại tỉnh G trong hai ngày, sau đó cùng nhau quay về.
Tuy đây là huy chương vàng đầu tiên Thu Vãn đạt được, nhưng mức độ chú ý dành cho Đại hội Thể thao quốc gia có hạn, vậy nên cũng không quá ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của cô. Nhưng với màn trình diễn xuất sắc của Thu Vãn, đặc biệt là tố chất tâm lý ổn định đã khiến ban lãnh đạo của trung tâm bơi lội thấy được hy vọng —— Thu Vãn có thể duy trì bản tâm trong đợt tấn công dư luận nghiêm trọng như vậy, thậm chí phát huy càng tốt hơn so với ngày thường, đủ để chứng minh cô là tuyển thủ rất có sức cạnh tranh. Vì thế, sau khi ban lãnh đạo trung tâm họp bàn đã quyết định tăng thêm huấn luyện cho cô, để cô tiếp tục tập luyện hạng mục chủ chốt bơi hỗn hợp 200m, đồng thời huấn luyện thêm hạng mục bơi hỗn hợp 400m để tạo một sự bảo đảm kép.
Thu Vãn không có ý kiến gì, cô chăm chỉ tập luyện mỗi ngày, trời còn chưa sáng đã đến bể bơi, trước tiên chạy quanh sân vận động một vòng, tiếp theo thực hiện các động tác khởi động trên bờ, sau đó xuống nước bơi theo các loại tư thế đồng thời tính toán khoảng cách bơi được. Cô bơi khoảng 20000 đến 30000m mỗi ngày, vượt xa cường độ huấn luyện của các đồng đội nữ khác, thậm chí vượt qua phần lớn vận động viên nam. Cô chỉ kết thúc huấn luyện mỗi ngày và trở về ký túc xá khi bầu trời đã giăng đầy trăng sao.
Có đôi khi chủ nhật cũng không nghỉ ngơi.
Cũng may Thu Vãn có thể sử dụng tinh thần lực để cường hóa thân thể, nếu không thì thật khó mà tiếp tục kiên trì. Cô không thể lơi là, thành tích của cô vượt xa các vận động viên trong nước, nhưng trong phạm vi thế giới thì còn không vào nổi trận chung kết chứ đừng nói đến hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ.
Một khi cô không hoàn thành được thì sẽ bị hồn phi phách tán.
Người khác nỗ lực vì vinh quang và tiền đồ, còn Thu Vãn chiến đấu là vì linh hồn của cô!
Tình cảm giữa cô và Lâm Ngọc cũng dần ổn định, họ cùng nhau làm những việc như các cặp đôi khác, cùng nhau tìm kiếm, chia sẻ những món ngon trên các con phố hay con hẻm nhỏ, nắm tay nhau cùng đắm chìm trong những tình tiết phim hoặc vui hoặc buồn, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào dưới tán cây xanh mát, hay triền miên bên nhau dưới ánh trăng sáng.
Đôi khi hai người cũng sẽ cãi nhau, nhưng họ đều có thời điểm xin lỗi đối phương. Sau mỗi lần hòa giải, tình cảm giữa họ lại càng mãnh liệt hơn.
Một ngày trước sinh nhật mười chín tuổi của Thu Vãn, Thẩm Thu Bạch hẹn cô ra ngoài, nói rằng muốn chúc mừng sinh nhật cô trước tiên. Lý do nói "trước tiên" là vì hắn biết, vào ngày sinh nhật, Thu Vãn muốn trải qua bên cạnh Lâm Ngọc, vốn không quan tâm đến người anh trai là hắn.
Một năm nay, hai anh em họ rất ít khi gặp nhau, dù cho Đội bơi lội được nghỉ, Thu Vãn hoặc là ở lại đội tập luyện, hoặc là đi du lịch với Lâm Ngọc. Tóm lại là cô không thích về nhà, hầu hết những lần gặp mặt đều là Thẩm Thu Bạch tới tìm cô.
Nhưng cô cũng không từ chối lời mời của Thẩm Thu Bạch, cô không cần thiết phải đối nghịch với hắn.
Lúc này, cô đang ngồi trong một nhà hàng phương Tây, nơi này không quá xa hoa, nhưng trang trí thật sự rất độc đáo, đặc biệt là có rất nhiều cây xanh, dưới ánh nến đỏ chiếu sáng có vẻ vô cùng ấm áp. Thẩm Thu Bạch chọn nơi này là vì nhà hàng này cách trung tâm bơi lội không xa, sẽ tiện cho Thu Vãn.
"Anh đã xem em thi đấu ở Giải vô địch thế giới, thành tích rất tốt." Giọng Thẩm Thu Bạch dịu dàng: "Vì dự án trọng điểm của tập đoàn đang đến giai đoạn quan trọng, không thì anh nhất định sẽ đi cổ vũ cho em. Thế vận hội Olympic sang năm chắc chắn anh sẽ đến."
Một tháng trước, giải vô địch bơi lội thế giới tổ chức hai năm một lần đã kết thúc, Thu Vãn và Lâm Ngọc đều có tên trong danh sách thi đấu. Thu Vãn tuy rằng không có huy chương, nhưng cô phát huy xuất sắc trong thi đấu ở hạng mục bơi hỗn hợp 200m, đứng ở vị trí thứ tư, thành tích chỉ kém 0.06″ so với vận động viên đứng thứ ba. Kết quả này khiến cho ban lãnh đạo trung tâm bơi lội vui mừng khôn kể, thành tích của Thẩm Thu Vãn có thể nói là đã tiến bộ vượt bậc, chẳng những suýt nữa đoạt huy chương ở hạng mục chủ chốt, ngay cả ở hạng mục phụ bơi hỗn hợp 400m họ vốn không kỳ vọng gì nhiều lại có thể lọt vào trận chung kết, đứng ở vị trí thứ sáu. Dưới sự vui mừng và kinh ngạc, kỳ vọng của ban lãnh đạo đối với cô đã hướng đến Thế vận hội Olympic năm sau.
Nếu nói Thu Vãn chỉ thu hút sự chú ý trong nước thì Lâm Ngọc lại có được sự chú ý cả trong và ngoài nước. Anh đã giành huy chương bạc ở hạng mục bơi tự do 100m nam trong Giải vô địch thế giới và là người châu Á đầu tiên đứng trên bục vinh quang, một việc có ý nghĩa phi thường như vậy đã khiến cho nhóm bình luận viên dù đã từng xem qua rất nhiều trường hợp quan trọng cũng phải bật khóc khi tường thuật trực tiếp.
Chỉ trong một đêm tên của anh nổi tiếng trên cả nước.
Không chỉ nhờ có truyền thông đua nhau đưa tin mà còn vì ngoại hình anh tuấn không thua ngôi sao thần tượng nào của anh, nhất thời Lâm Ngọc lại có thêm không ít fanboy và fangirl, số lượng fans trên Weibo nhanh chóng vượt qua ngàn vạn, nếu nói tại Đại hội Thể thao châu Á vào năm ngoái, danh tiếng của anh chỉ ở mức nhất định, vậy thì Giải vô địch thế giới lần này đã đưa anh lọt vào tầm mắt của công chúng, trở thành ngôi sao thể thao nổi tiếng mới của Trung Quốc.
Không chỉ riêng người Trung Quốc quan tâm đến anh, còn có không ít phóng viên và fans ngoại quốc cũng rất chú ý đến, họ cho rằng Lâm Ngọc là kỳ tích của người da vàng, là niềm kiêu ngạo của cộng đồng người Châu Á.
Dưới độ hot như vậy, Weibo của anh bị bình luận oanh tạc, mỗi ngày đều có người gọi anh là chồng, la hét đòi sinh con cho anh.
Không thấy Lâm Ngọc trả lời bất cứ bình luận nào trên Weibo, ban đầu anh còn post bài giải thích một cách nghiêm túc: "Đừng gọi tôi là chồng, tôi đã có bạn gái rồi @Thu Vãn.", kèm theo bức ảnh chụp chiếc vòng tơ hồng ngọc tương tư* giống hệt với chiếc anh tặng Thu Vãn —— không sai, thật ra lúc đầu anh mua một đôi, nhưng phải đến khi anh và Thu Vãn xác định quan hệ mới có thể quang minh chính đại đeo chiếc vòng của mình lên, khiến cho Thu Vãn cảm thấy như lạc vào trong ảo giác vậy.
*vòng như thế này
Nhưng giải thích của anh không có hiệu quả, ngược lại còn có fans cuồng vào Weibo cá nhân của Thu Vãn công kích, Lâm Ngọc biết được thì rất tức giận, không muốn online Weibo nữa. Có phóng viên hỏi anh lí do vì sao không dùng Weibo nữa, anh lại nói rất đương nhiên: "Cư dân mạng mắng bạn gái tôi, tôi rất tức giận."
Có người trào phúng anh có bệnh công chúa, có người cảm thấy anh siêu đáng yêu, còn có không ít người dần dần trở thành fans CP*. Cho dù Thu Vãn còn chưa có thành tích lớn gì, lúc trước lại có liên quan đến vụ bê bối của trung tâm kiểm soát hành vi, nhưng cô ấy vừa xinh đẹp lại vừa có gia thế tốt, Lâm Ngọc thích cô ấy, có gì mà không thể chấp nhận?
*Couple – cặp đôi
Nhờ có độ hot của Lâm Ngọc, độ nổi tiếng của Thu Vãn trong vai trò vận động viên cũng tăng lên kha khá, thậm chí có công ty liên lạc muốn hai người quay chung quảng cáo, nhưng hai người chỉ tập trung vào chuẩn bị cho kì Olympic sắp tới, không muốn phân tâm vì những việc vặt vãnh.
Thẩm Thu Bạch nghe Thu Vãn trả lời cho có, cô đơn mà cười cười.
Lúc này, người phục vụ mang cơm lên, Thu Vãn ngồi hướng đối diện với người phục vụ, cô ngước mắt lên nhìn chợt cảm thấy người này trông rất quen.
"Là cô!" Người phục vụ kinh ngạc nói, thức ăn đang cầm trong tay rơi xuống đất, chiếc chảo sắt đựng thịt bò bít tết chạm đất phát ra tiếng vang thật lớn, dụng cụ trên bàn ăn rơi rớt lung tung.
Thu Vãn nhận ra là Sở Liên, một năm rồi không nhìn thấy cô ta, cô ta tiều tụy hơn nhiều khiến cô không thể nhận ra ngay.
Thẩm Thu Bạch nhìn theo tầm mắt của cô cũng ngẩn người, lúc đó hắn cũng từng đánh tiếng, các công ty nổi danh ở thành phố A không dám thuê Sở Liên, hơn nữa thanh danh của cô ta cũng đã hỏng bét, rất khó tìm được công việc. Hắn còn tưởng rằng Sở Liên đã về quê rồi, không ngờ vẫn còn ở lại thành phố A.
Sở Liên vừa nhìn thấy hắn, nước mắt lập tức dâng lên, nhưng cô ta lại quỳ xuống trước mặt Thu Vãn: "Thẩm tiểu thư, tôi sai rồi, xin tiểu thư rộng lượng mà tha thứ cho tôi được không, tôi nói thật lòng."
Động tĩnh bên này quá lớn khiến cho không ít người quay qua nhìn, Thu Vãn còn thấy có người cầm điện thoại quay lén. Cô không muốn nhìn Sở Liên tiếp tục diễn trò, đứng lên vòng qua cô ta ra ngoài, không ngờ Sở Liên lập tức ôm lấy chân cô, lớn tiếng khóc: "Thẩm tiểu thư, làm người chắc chắn có lúc phạm sai lầm, cầu xin tiểu thư cho tôi một cơ hội!"
Quản lý nhà hàng và mấy người phục vụ cùng chạy đến, có người xin lỗi Thu Vãn, còn có người đi giữ Sở Liên lại. Thẩm Thu Bạch tức giận tóm lấy Sở Liên, kéo mạnh cô ta ra.
Sở Liên vừa khóc vừa giãy dụa như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, một năm qua cô ta sống rất vất vả, cô ta không liên lạc được với Thẩm Thu Bạch, định đi tìm một công việc văn phòng như trước để làm, nhưng đến cơ hội phỏng vấn cũng không có, thậm chí có bộ phận HR* của một công ty gửi mail mỉa mai cô ta, nói rằng không thuê loại nhân viên có nhân phẩm kém. Cô ta vất vả lắm mới xin được công việc bây giờ, vốn định góp đủ tiền sẽ thuê một chỗ gần với Phú Khang Quốc Tế, ai ngờ đâu số mệnh còn cho cô ta thêm một cơ hội nữa?
*Human Resouces – bộ phận quản lý nhân lực
Nhưng không ngờ ở trong một nhà hàng Tây bình thường thế này cô ta lại gặp được Thẩm Thu Bạch!
Sở Liên ngay lập tức nghĩ rằng ông trời thương xót cho cô ta, muốn khiến Thẩm Thu Bạch tha thứ cho cô ta, cô ta nhất định phải lấy lòng Thẩm Thu Vãn, cho dù tình cảnh khốn khổ hiện tại của cô ta là do Thẩm Thu Vãn làm hại, thì giờ phút này cô ta cũng phải khom lưng cúi đầu. Nhưng chỉ cần có thể qua cửa này, cô ta sẽ có cơ hội trèo lên Thẩm Thu Bạch một lần nữa, cho dù không được làm bà Thẩm thì cũng có thể làm tình nhân của hắn. Cô ta hiểu hắn nhất, biết làm thế nào để hắn vui vẻ, hắn nhất định không thể bỏ rơi cô ta!
Trong lúc giằng co, có người vô ý đẩy cô ta, cô ta ngã lăn trên mặt đất, không may là một bên mặt của cô ta dán lên chiếc chảo sắt nóng, phát ra âm thanh "Xèo xèo ——".
Đám người thôi ồn ào, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Cảm giác bỏng rát lan khắp toàn thân Sở Liên, cô ta gào lên đau đớn. Thu Vãn chỉ lạnh lùng đứng nhìn, không chút thương hại cô ta, thậm chí nhân lúc này vẫn nhấc chân tiếp tục đi ra cửa.
Trong một khoảnh khắc, Sở Liên cảm thấy trống rỗng, cô ta sờ lên mặt theo bản năng, lòng bàn tay dính đầy máu tươi.
"A a a a ——"
Đôi mắt Sở Liên đỏ lên, cô ta liếc mắt trông thấy một con dao rơi cách đó không xa liền nhặt lên rồi nhào về phía Thu Vãn, giờ phút này cô ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, trong mắt trong tim chỉ còn nhìn thấy đứa con gái cô ta hận thấu xương kia!
Thẩm Thu Bạch là người đầu tiên phát hiện ra ý đồ của cô ta, kinh hoàng xông lên ôm lấy cô ta, Sở Liên giương nanh múa vuốt kêu gào, dùng hết sức lực giãy dụa, thân thể uốn éo như con sâu. Vì cô ta giãy dụa quá mạnh, Thẩm Thu Bạch sơ ý nới lỏng tay, hắn đang định ôm chặt cô ta hơn, Sở Liên lại xoay người, nhằm vào người phía sau mà đâm mạnh, con dao dùng để ăn không quá sắc bén cứ như vậy mà đâm thẳng vào cổ hắn!
- ----------
Rạng sáng, tiếng bước chân vội vã vang lên trên hành lang yên tĩnh của bệnh viện thành phố.
Lâm Ngọc chạy đến trước phòng phẫu thuật, thấy Thu Vãn đang ngồi trên ghế, ngơ ngác mà nhìn đèn trên cửa phòng phẫu thuật.
Trong lòng anh đau nhói, đi qua ôm chặt lấy Thu Vãn, hôn lên trán cô: "Đừng sợ, anh trai em sẽ thoát khỏi nguy hiểm, em còn có anh."
Thu Vãn biết anh hiểu lầm, thật ra cô đang nói chuyện phiếm với hệ thống, khi sự việc xảy ra hệ thống có nhắc nhở cô, Thu Vãn cũng đã có chuẩn bị, chỉ là cô thật sự không ngờ Sở Liên phát điên lên ngay cả Thẩm Thu Bạch cũng dám đâm. Nhưng dù thế nào, Thẩm Thu Bạch là vì muốn cứu cô nên mới bị thương, cô có thể cảm kích, nhưng cô không có tư cách tha thứ cho hắn thay nguyên chủ.
Dù sao thì nguyên chủ cũng đã chết, chết trên giường sắt lạnh lẽo.
Thu Vãn không giải thích gì, chỉ dựa vào ngực Lâm Ngọc gật đầu.
Đợi hơn một tiếng, đèn trên cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, bác sĩ nói con dao đâm vào cổ họng, nhưng không đâm vào nơi yếu hại, lại được chữa trị kịp thời, tính mạng của Thẩm Thu Bạch đã không có gì nguy hiểm, chỉ là có thể sẽ ảnh hưởng đến giọng nói.
Thuốc mê dần mất hết tác dụng, Thẩm Thu Bạch từ từ tỉnh lại, hắn thấy có nhiều người vây quanh giường bệnh, trong đó có Thu Vãn. Thẩm Thu Bạch thoáng yên tâm, sốt ruột muốn nói gì đó, sau đó mới ý thức được tình trạng hiện tại của mình, biểu cảm rất khổ sở.
"Anh muốn nói chuyện?" Thu Vãn đưa điện thoại cho hắn.
Thẩm Thu Bạch nhận lấy điện thoại, khó khăn gõ chữ: Anh gặp lại ba mẹ, hai người họ hỏi anh vì sao không chăm sóc tốt cho em? Vì sao lại thất hứa.
Thu Vãn đọc hàng chữ kia, lại trầm mặc không nói gì.
Đáy mắt Thẩm Thu Bạch tràn ngập thất vọng, dừng một chút, lại gõ một câu: Anh không còn mặt mũi nào mà gặp ba mẹ.