[Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả

Chương 34: Tổng tài đã nói đâu? (6)

Edit: Diệp Hạ Nhiên

Beta: Há Cảo

- ---------❤----------

Sở Liên không thích lên mạng, sự việc về trung tâm khống chế hành vi còn chưa được các truyền thông lớn đưa tin, hơn nữa cô ta lại quá tự tin với kiếp trước của mình nên lúc này không hề hay biết mọi chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua. Nhưng khi cô ta nhìn thấy Thẩm Thu Vãn, trong lòng đã có dự cảm không lành. Đợi đến khi Thẩm Thu Bạch đi tới gần, cô ta nhìn sắc mặt của đối phương, chuông cảnh báo trong lòng chợt vang lên.

"Thu Bạch, Vãn tiểu thư, hai người đã về rồi sao?" Cô ta đè nén sự thấp thỏm trong lòng, mỉm cười dịu dàng hỏi.

Thu Vãn sợ hãi nấp sau lưng Thẩm Thu Bạch, bàn tay lôi kéo góc áo của hắn.

Trong lòng Thẩm Thu Bạch mềm nhũn, ánh mắt nhìn Sở Liên cũng nhiều thêm một tia nghi ngờ. Hắn cũng không để ý tới Sở Liên ngay mà xoay người nói với Thu Vãn: "Vãn Vãn, em về phòng nghỉ trước đi, anh có một số chuyện muốn nói với Tiểu Sở."

Hai mắt Thu Vãn rũ xuống, nhẹ gật đầu.

Chờ khi Thu Vãn rời đi, khí thế toàn thân Thẩm Thu Bạch bộc phát, hắn giống như một con sói đang chuẩn bị phát tiết, chậm rãi bước đến trước mặt Sở Liên hỏi: "Em nói cho anh biết, em có biết chuyện của trung tâm không?"

"Ý anh là chuyện gì?"

Sở Liên căng thẳng nuốt nước bọt, chẳng lẽ sự việc của trung tâm đã bị đưa ra ánh sáng rồi sao?

Sao lại sớm như vậy? Không thể nào! Trong kiếp trước, rõ ràng đến tận bảy tám năm sau những việc đen tối của trung tâm khống chế hành vi mới bị vạch trần mà.

Đúng vậy, Sở Liên là người trọng sinh.

Kiếp trước, cô ta khổ tâm tính toán, cuối cùng cũng được làm bà Thẩm như ý nguyện. Đáng tiếc mong ước đó cũng không được hoàn mỹ, nửa đời còn lại của cô ta và Thẩm Thu Bạch không có con cái. Mà gia nghiệp của Thẩm gia đồ sộ như vậy cũng cần có người kế thừa. Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đưa một người cháu trai từ quê nhà đến Thẩm gia, tận tâm nuôi dạy hắn để sau này hắn trở thành người nối nghiệp của Thu Bạch. Nhưng Thu Bạch lại phản đối quyết định này, ngược lại hắn mang theo con trai của Thẩm Thu Vãn bên người, hết lòng dạy dỗ, điều này làm cho Sở Liên đau lòng không thôi.

Rõ ràng Thu Bạch biết từ trước đến nay Thẩm Thu Vãn đều xem thường cô ta, vì sao lại không chừa cho cô ta một phần thể diện chứ? Sở Liên không tin Thu Bạch lại đối xử với cô ta như vậy, nhất định là do Thẩm Thu Vãn kia ham gia sản nên ở giữa châm ngòi, dùng tình thân che mắt Thu Bạch.

Nhưng dù cho cô ta có bất mãn thế nào đi nữa, thì tập đoàn quốc tế Phú Khang mà Thu Bạch kinh doanh nửa đời cuối cùng vẫn giao cho con trai Thẩm Thu Vãn.

Cô ta sống đến năm bảy mươi tám tuổi, đi trước Thẩm Thu Bạch một bước. Nếu cô ta thực sự chết thanh tịnh như vậy thì cũng đã được xem là viên mãn. Nhưng không ngờ ông trời lại ưu ái, cho cô ta trọng sinh. Kiếp trước cô ta đã là người hạnh phúc, chỉ là thứ hạnh phúc đó không được hoàn mỹ. Giờ đã được trọng sinh rồi, cô ta sẽ quyết tâm sửa lại những chuyện mà bản thân không hài lòng ở kiếp trước. Mà kẻ đứng mũi chịu sào chính là người đã ly gián tình cảm vợ chồng bọn họ, cuối cùng còn cướp đi tập đoàn quốc tế Phú Khang, Thẩm Thu Vãn!

Vì thế, cô ta đã trả giá rất nhiều, bao gồm cả cơ hội lớn lên của đứa con kia nhưng tất cả những điều đó cũng chỉ có chút tác dụng với việc ly gián cảm tình của hai anh em nhà họ Thẩm, cô ta biết rõ Thu Bạch không thể nào hoàn toàn từ bỏ em gái của hắn được. Nhưng cô ta có thể dựa vào việc mình đã biết trước mọi chuyện mà dần dần hủy diệt Thẩm Thu Vãn. Cô ta nghĩ đến một kết thúc hoàn mỹ. Thẩm Thu Vãn sau khi trải qua sự cải tạo của trung tâm khống chế hành vi, đến lúc ra ngoài còn giữ vững được bản tâm sao? Còn giống người bình thường sao? Sẽ có được một đời viên mãn như kiếp trước sao?

Nếu Thẩm Thu Vãn đã không còn kiêu ngạo lại mất đi sự tín nhiệm của Thu Bạch, thì cô ta sẽ dựa vào đâu mà xem thường mình, dựa vào đâu mà đi tranh gia sản của Thu Bạch chứ?

Trong đầu Sở Liên nhanh chóng xẹt qua rất nhiều ý tưởng không thể nói ra, trong đáy mắt khó tránh khỏi toát ra một tia oán hận, nhưng cô ta chợt bừng tỉnh, nhanh chóng rũ lông mi che lấp đi cảm xúc bên trong.

Nhưng Thẩm Thu Bạch, người vẫn luôn nhìn kỹ cô ta từ nãy đến giờ đã chú ý tới, trong lòng đã có đáp án, hắn khẳng định: "Em biết."

"Em...em không biết anh đang nói gì cả? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Tiểu Liên, trong lòng anh đã có phán đoán, muốn điều tra rõ không khó. Em nhất định đã lén gặp mặt người ở trung tâm kia." Thẩm Thu Bạch bình tĩnh nói tiếp: "Trước kia anh không điều tra là vì anh tin tưởng em."

Sở Liên biết tính Thẩm Thu Bạch, cô ta biết hiện tại cô ta không thể nói dối, cũng không thể giả vờ như không biết chuyện được nữa, vì thế cô ta quyết định thay đổi phương án: "Em có thể làm gì bây giờ? Anh biết em phải chịu bao nhiêu đau khổ không? Anh có biết mỗi đêm em đều nghe thấy tiếng con khóc không? Nghe thấy nó chất vấn em vì sao không bảo vệ tốt cho nó không? Nhưng Thu Vãn là em gái anh, anh không nỡ trừng phạt cô ấy, thế nên em chỉ có thể tự mình làm! Em chỉ muốn cho cô ấy đau một chút, cũng không phải thực sự muốn hại cô ấy, so với cô ấy, em nhân từ hơn nhiều!"

Lời cô ta nói quả nhiên làm Thẩm Thu Bạch hơi động rung nhưng hắn vẫn kiên trì nói: "Thị phi đúng sai anh sẽ không tranh luận với em, trong lòng em tự hiểu rõ. Hiện tại tinh thần của Vãn Vãn rất kém, cần phải tĩnh dưỡng, hai người lại không cách nào sống chung với nhau, thế nên từ ngày mai em dọn ra ngoài đi."

"Cái gì?!"

Sao cô ta có thể rời đi chứ? Cô ta chính là bà chủ của Thẩm gia!

Sở Liên còn muốn giải thích nhưng thư kí của Thẩm Thu Bạch lại vội vàng chạy vào: "Thẩm tổng, không xong rồi, có người nhận ra tiểu thư trong video, thân phận của cô ấy đã bị đưa ra ánh sáng rồi!"

Vào hôm nhìn thấy video, Thẩm Thu Bạch đã cho người xử lí qua, nhưng tốc độ lan truyền của video căn bản không có cách nào ngăn cản được. Hắn biết chuyện này đã khiến cho phía trên chú ý, truyền thông sớm muộn gì cũng sẽ vào cuộc, video đó lại càng lan truyền rộng rãi hơn. Mà trong video lại có hình ảnh Vãn Vãn khóc lóc bị kim đâm vào, khuôn mặt lại được quay rõ ràng, chỉ cần là người biết cô, rất dễ dàng có thể nhận ra.

"Chuyện là thế nào?" Hắn bình tĩnh hỏi.

"Đầu tiên là một phóng viên thể thao phát hiện ra, năm đó lúc tiểu thư tham gia tranh tài ở giải vô địch trẻ cô ấy đã từng phỏng vấn tiểu thư, hơn nữa còn giữ ảnh phỏng vấn năm đó. Cô ấy đối chiếu ảnh chụp và hình ảnh trong video, rõ ràng có thể nhìn ra đó là một người. Hiện tại cư dân mạng đã nhắn tin đến weibo của đội tuyển bơi lội quốc gia chất vấn rồi."

"Đội bơi lội đáp lại thế nào?"

"Tạm thời chưa có phản hồi, nhưng có cư dân mạng đã tìm ra được weibo cá nhân của mấy huấn luyện viên rồi. Trên weibo bọn họ nói, mấy tháng trước vốn dĩ tiểu thư lấy được danh ngạch tham gia Đại hội Thể thao châu Á nhưng người trong nhà lại cương quyết không cho cô đi, lãnh đạo trung tâm bơi lội không đồng ý nên cũng tạm thời không nhắc đến, danh ngạch đó vẫn còn giữ lại, cho nên..."

Thư kí trộm liếc nhìn Thẩm Thu Bạch một cái: "Cư dân mạng đều phỏng đoán là ngài đưa tiểu thư đến nơi đó, nên bọn họ chạy tới website của tập đoàn làm ầm ĩ, bên bộ phận tổng đài chăm sóc khách hàng cũng nhận được rất nhiều cuộc điện thoại quấy rầy, bọn họ..."

"Bọn họ mắng tôi."

"Vâng."

Thẩm Thư Bạch im lặng một lát: "Cậu nói bên trung tâm bơi lội vẫn còn giữ lại danh ngạch của Vãn Vãn à?"

Thư kí sửng sốt, lại nghĩ đến theo như lời bác sĩ thì tiểu thư cần được sống trong hoàn cảnh an toàn, vui vẻ. Trong ấn tượng của hắn, tiểu thư vẫn luôn thích bơi lội. Hắn vội nói: "Tôi sẽ đi xác minh ngay."

Thẩm Thu Bạch gật đầu dặn dò: "Cậu chuẩn bị một chút, chiều mai tôi muốn mở một cuộc họp báo."

"Được, nội dung là?" Trong lòng thư kí đã có suy đoán nhưng hắn vẫn cần xác nhận.

"Là về chuyện của Vãn Vãn."

..........

Bọn họ thảo luận nghiêm túc đến mức quên cả việc Sở Liên còn đang đứng bên cạnh, khiến lòng cô ta càng thêm lạnh đi.

Mà người so với cô ta càng lạnh lòng hơn chính là Dương viện trưởng. Ngày đó lão ta bị hai vệ sĩ trừng trị một phen, trung tâm nhiều người như vậy lại không có một ai dám đến cứu lão. Tất cả đều trơ mắt nhìn lão ta bị đánh, bị đè lên giường ấn thiết bị giật điện lên người.

Đó là một đêm mà lão ta không muốn nhớ lại. Một khi vừa nhớ lại những ký ức đó, đại não sẽ tự động ngăn lại. Nhưng trong lòng lão ta rất rõ ràng, đêm đó lão ta đã kêu rất lớn, cuối cùng còn không chịu được mà mất khống chế.

Ai cũng thế, ít nhiều đều muốn có thể diện. Dương viện trưởng làm "hải đăng cứu thế" nhiều năm như vậy, đột nhiên lại bị chật vật thế này, lão ta nhất thời không còn mặt mũi mà quay về làm việc. Ít nhất lão ta nên tránh đi mấy ngày nhỉ, huống chi hiện tại cả người lão ta đều là thương tích, đau đến nỗi ngồi hay nằm đều khó chịu.

Hiện tại lão ta đang nằm suy yếu trong nhà, đột nhiên chuông điện thoại reo lên.

"Alo?"

"Dương viện trưởng, ngài mau trở về trung tâm đi! Rất nhiều gia đình nói muốn đón con cái họ về, bên ngoài trung tâm đã bị truyền thông và quần chúng phẫn nộ vây quanh, bọn họ đang phá cửa!"

"Cạch" Di động của Dương viện trưởng rơi xuống mặt đất, lão ta ngây ra như phỗng. Một lúc lâu sau mới nhảy dựng lên như lửa thiêu tới mông, thân thể không khỏe khiến lão ta lảo đảo một cái, nhưng lão ta cũng không rảnh để trì hoãn một chút nào, đến dép lê cũng không kịp thay đã vọt ra ngoài.

Bên phía Thu Vãn, thông qua internet cô đã biết được việc trung tâm khống chế hành vi đang bị bị hỗn loạn. Hiện tại cô đang ngồi phòng ngủ chat video với Lâm Ngọc, trên màn hình di động là gương mặt anh khí phóng đại của đối phương. Người của đội bơi lội đều rất gần gũi với nước, làn da từ trước đến nay đều rất tinh tế, cho dù đối phương để màn hình gần như vậy nhưng vẫn không thấy được tì vết.

"Cô còn về đội bơi lội không?" Lâm Ngọc hỏi.

"Đương nhiên."

Lâm Ngọc thấy cô chắc chắn như vậy lại hỏi: "Cô thông minh như vậy, sao lúc trước lại bị anh trai đưa vào đó?"

Hắn vẫn luôn không hỏi Thẩm Thu Vãn nguyên nhân nhưng trong lòng khó tránh khỏi nghi hoặc.

Thu Vãn do dự trong chốc lát, sau đó nói: "Tôi cũng không cố tình nhắm vào cô ta, anh biết không? Có hôm tôi về nhà phát hiện cô ta trộm nghe điện thoại của anh trai sau đó lại xóa nhật ký trò chuyện. Tôi nói cho anh ấy nhưng anh ấy lại không để trong lòng. Sau đó tôi bắt đầu cảnh giác với cô ta, huống chi anh trai tôi còn vì cô ta mà chia tay với người bạn gái tương lai sẽ thành chị dâu của tôi, việc ấy càng khiến tôi cảm thấy thủ đoạn của cô ta thật đáng sợ."

Những gì Thu Vãn nói đều là sự thật, tất cả đều được lưu lại trong trí nhớ của nguyên chủ.

"Đầu óc anh trai cô có vấn đề à? Thà tin một người ngoài cũng không hề tin cô. Cô là do anh ta một tay nuôi lớn, không tin cô thì cũng phải tin chính mình chứ."

Thu Vãn lập tức cười ra tiếng. Đầu óc của Thẩm Thu Bạch không phải có vấn đề, có lẽ do bị hào quang của vai chính ảnh hưởng.

Cô nói đùa: "Anh hoàn toàn không nghi ngờ lời tôi nói sao? Dù sao anh trai tôi cũng là tận mắt nhìn thấy, còn anh chỉ nghe lời nói của một bên là tôi."

Ai ngờ, Lâm Ngọc lập tức nóng nảy: "Tôi đương nhiên tin cô, tuy tôi và cô không mấy quen thuộc nhưng ít nhiều cũng tiếp xúc qua. Một người kiêu ngạo như cô sao có thể so đo với một bảo mẫu nhỏ, càng đừng nói đến chuyện hao hết tâm tư hại cô ta. Hơn nữa cô là người thông minh, nếu muốn chỉnh cô ta thì sao có thể dùng biện pháp thô bạo như vậy? Giống như cô nói đấy, nhiều lắm cũng chỉ là dùng tiền tống cổ cô ta đi. Lúc trước nhất định là do cô quá quan tâm đến anh trai của mình nên mới có chuyện như ngày hôm nay." Lâm Ngọc nói nhanh một hồi sau đó lại lẩm bẩm: "Lại nói, tôi cũng không quen cô ta. Con người đều có thân sơ xa gần"

Trong lòng Thu Vãn ấm áp, cô khẽ cười nói: "Chúng ta rất quen thuộc nha, anh chính là anh hùng cứu vớt tôi thoát khỏi nguy nan đấy."

Lâm Ngọc ngượng ngùng nhấp môi cười: "Hóa ra tôi là ân nhân cứu mạng cô."

Thu Vãn chưa bao giờ thấy được biểu cảm này trên mặt Phan Ninh và Luen, nhất thời cô có cảm giác mới mẻ. Cô thuận miệng kêu một tiếng "Ân công" lại đổi lấy một trận ho mãnh liệt từ đối phương.

Thu Vãn không ngừng cười to, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, đối phương tự xưng là Sở Liên.

"Được rồi, không đùa với anh nữa, tôi mời anh nghe diễn." Thu Vãn thu lại ý cười, để điện thoại di động ở một bên, dùng gối che lại sau đó bày ra bộ dạng u ám không tiêu tan.

Sở Liên gõ cửa hồi lâu cũng không thấy ai đáp lại, cô ta chủ động đẩy cửa bước vào, trên hốc mắt còn lưu lại vệt nước: "Tiểu thư, tôi phải dọn đi rồi."

Thu Vãn nhút nhát sợ sệt "Vâng" một tiếng.

Sở Liên nghẹn họng, sau đó lại nói: "Tôi biết cô hận tôi, cô xem thường tôi, giờ thì cô vui rồi chứ?"

Thu Vãn khóc thút thít.

"....."

Sở Liên thật muốn rống to một câu: Cô đừng giả vờ!

Nhưng cô ta thật sự không xác định được đối phương có đang giả vờ hay không. Cô ta biết, người từ trung tâm khống chế hành vi ra sẽ nhút nhát, bất an trong một thời gian rất dài, trong lòng tràn đầy phòng bị đối với mọi người. Huống chi tính cách Thẩm Thu Vãn đường hoàng, tùy ý, sau khi vào đó nhất định được "chăm sóc đặc biệt", hiện tại bộ dạng chim sợ cành cong như vầy hoàn toàn phù hợp với dự đoán trước đây của cô ta.

Đáng tiếc, cô ta đã không cần.

Cô ta cần phải nghĩ cách chọc giận Thẩm Thu Vãn!

Sở Liên đã tính rồi, nếu cô ta nhất định phải rời đi thì cũng phải để việc rời đi của mình có giá trị, phải để lần rời đi này làm Thẩm Thu Bạch thương tiếc không thôi.

Chỉ cần có thể ép Thẩm Thu Vãn ra tay với cô ta lần nữa, là có thể nhắc Thẩm Thu Bạch nhớ lại những uất ức mà cô ta đã phải chịu, để đối phương hiểu rõ rằng cô ta vì thành toàn cho hai người mà hy sinh.

Nhưng với bộ dạng này của Thu Vãn thì phải làm thế nào đây.

Cô ta quyết định phải chủ động một chút.

"Cô tưởng giả vờ là xong sao? Cô hại tôi mất con, đó là con của anh trai cô, cũng là cháu trai của cô, đáng tiếc lại hóa thành một bãi huyết nhục." Sở Liên ghé sát vào Thu Vãn, giọng nói âm trầm: "Cô không sợ buổi tối nó sẽ tới tìm cô sao?"

"Không phải tôi, là chính cô......"

Sở Liên lên tinh thần, đáp lại là tốt rồi, cô ta không ngừng cố gắng: "Nhưng anh trai cô tin tôi không tin cô, cho nên là cô hại tôi."

"Ồ"

"......."

- --------