Lựa chọn của hắn, không những không khiến Thu Vãn thay đổi kế hoạch ban đầu, mà càng giúp cô nhìn rõ, tình yêu của thân vương Kent đối với Phó Tình cũng không giống như bên ngoài đồn đại, không thể dao động, ít nhất, kém xa với tình yêu chân thành của Louis.
Nhớ đến, Phó Tình đã nhìn thấu từ lâu, vì bảo vệ địa vị của mình trong lòng Kent, nhất định sẽ không ngồi chờ chết. Có lẽ không lâu sau, Thu Vãn có thể gặp chị em tốt của cô rồi.
Ngày hôm sau, Lily phái người tới gọi cô, lúc cô bước vào phòng, thấy Lily chỉ mặc bộ váy ngủ bằng tơ tằm trong suốt, trên da thịt trắng nõn có không ít những dấu vết hoan ái, như muốn nói với mọi người tình hình chiến đấu hôm qua.
Lily nhìn chằm chằm cô một lúc mới cười hì hì nói: "Aisha thật thông minh, may mắn cô lớn lên xấu, nếu không...."
Thu Vãn không nói gì, thản nhiên nhìn đối phương, Lily bị cô nhìn đến không tự nhiên, nghiêng đầu qua: "Nói đi, cô muốn thưởng gì? Việc ngày hôm qua tôi sẽ không quên công ơn của cô."
"Đa tạ vương phi, có thể giúp ngài là may mắn của tôi." Thu Vãn mỉm cười: "Ngài muốn thưởng liền thưởng sách cho tôi đi."
Cuối cùng sách trên tinh võng của trung tộc quá quý, đa số đều có số lượng mua giới hạn, mà cô đi vào Vương đô, luôn không có thời gian đi thư viện, khiến tốc độ học tập của Luen chậm lại.
Yêu cầu của Thu Vãn rất đơn giản, Lily cũng hào phóng, trưa hôm đó, liền sai người hầu mang đến hơn mười thùng sách, đủ tất cả các loại, còn có những sách quý mà trong thư viện không có.
Cô cố ý sửa soạn lại kệ sách trong phòng, cùng Luen phân loại sách đặt vào vị trí, phối hợp rất ăn ý.
Chờ cô làm xong tất cả, từ trên ghế nhảy xuống, vỗ vỗ tay, bỗng nhiên nói: "Luen, em xác định Phó Tình chưa từng thấy em sao?"
Bây giờ bọn họ cùng Phó Tình đều sống trong phủ thân vương, có thể gặp phải, cô không sao cả, bị hủy dung lại có khăn che mặt, Phó Tình sẽ không chú ý nhưng Luen lại không có thay đổi gì, cô lo lắng cậu sẽ bị cô ta nhìn thấu.
"Cô ta chưa gặp em, không quen em." Từng câu từng chữ Luen nói rất chậm: "Anh trai, rất lâu rồi không gặp."
Thu Vãn liền hiểu, Luen nói Phó Tình chưa gặp cậu bởi vì Louis cũng ít khi gặp cậu, cậu cùng Louis đã lâu rồi không gặp nhau. Trong lòng cô vừa chua xót lại vừa mềm mại, không lẽ ngay cả khi Louis kết hôn cũng không mời cậu tham dự sao? Dù sao cậu cũng là hoàng tử mà, lại bị mọi người coi thành không khí?
Đối với cậu, hoàng cung lộng lẫy kia cũng chỉ là căn nhà tù lạnh lẽo nhỉ?
Cô cúi người ôm lấy vai Luen chân thành nói: "Chờ chúng ta trở về Đế Quốc, nhất định sẽ không cô đơn nữa."
"Phải về?"
"Ừ, chỉ cần kế hoạch thuận lợi là có thể về nhà, rất nhanh."
Thu Vãn sờ mái tóc mềm mại của cậu: "Chuyện này cần sự giúp đỡ của anh trai em."
"Em biết, chị vốn dĩ là hoàng tẩu, cô ta không phải."
Thu Vãn cười rộ lên: "Em còn biết điều này?"
Luen gật đầu, vươn tay xoa má cô, trong mắt đen nhánh bên trong chỉ có hình ảnh của cô.
Thu Vãn cho rằng cậu làm nũng, đem tay cậu kéo xuống, đặt ở trên môi hôn: "Luen ngoan, ở bên tôi một lúc đi, tôi có chút mệt mỏi."
Tay Luen run lên, trên gương mặt trắng noãn nhẹ ửng hồng.
Thu Vãn không để ý mà ôm cậu nằm trên giường, định nghỉ ngơi một lúc, ai ngờ ở dưới sắc màn với trong ánh sáng tối, cô ngủ quên, mà Luen nghiêng đầu luôn nhìn cô.
Thoải mái đến chiều tối, trong căn phòng màu trắng trong phủ thân vương Kent lại là cảnh tượng khác.
Một thị nữ trả lời: "Phu nhân yên tâm, đều đã chuẩn bị xong."
Phó Tình buông chén canh, cẩn thận đứng lên, nắm tay thị nữ: "Em biết, ta cũng không nguyện ý làm như vậy, đều là vì đứa nhỏ..."
Thị nữ nhìn nàng: "Phu nhân, em biết, vương phi thế tới rào rạt, nếu ngài không chuẩn bị trước, cô ta sẽ hại đứa nhỏ..."
"Cảm ơn em đã giúp ta." Phó Tình cười miễn cưỡng, nụ cười hèn mọn bất đắc dĩ, còn chứa đựng u sầu, khiến thị nữ đồng tình. Cô cũng chán ghét loài người, nhưng một năm này phu nhân đối với cô hòa ái săn sóc, còn giúp cô giải quyết việc khó trong nhà, khiến cô biết ơn không ngừng, phu nhân tốt như vậy sao lại là nhân tộc chứ?
Thị nữ an ủi: "Tâm ý của phu nhân đại nhân đều biết mà, ngài yên tâm, đại nhân nhất định sẽ bảo vệ ngài."
Màu đỏ của hoàng hôn dần biến mất, thay vào đó là bóng tối bao phủ, ánh chiều tà xuyên qua cửa lưu li chiếu vào trong nhà, đem thân mình của Phó Tình chiếu trên vách càng nổi bật sự mỏng manh.
Buổi tối, Thu Vãn lại đi gặp Lily, bởi vì Phó Tình thế nhưng tự mình tới cửa.
Cô vào trong nhà liền thấy Lily ngồi ở chính vị, Phó Tình đứng cách cô ta không xa, chỉ là thấp giọng khóc nức nở, trên mặt đất toàn là đồ vật, có châu báu trang sức còn có mảnh thuỷ tinh vỡ vụn.
"Aisha sao giờ cô mới đến!" Ánh mắt Lily sắc bén, nhìn thấy cô liền nhu hòa, vẫy tay với cô.
Thu Vãn vội đi đến bên cô ta, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô ta mang một đống đồ vật đến đây, nói là lễ gặp mặt cho tôi, lại nói những thứ đó quý giá bao nhiêu, Kent mất bao công sức mới tìm thấy, đây không phải là muốn chọc tức tôi sao? Tôi mới là vương phi của Kent, là chủ nhân của phủ này, cô ta lại cầm đồ trong phủ đến khoe khoang? Là muốn thị uy với tôi sao"
"Cho nên ngài đập tất cả?"
Lily trợn mắt: "Đồ lẳng lơ đó đã nhảy lên đầu tôi ngồi rồi, nếu như tôi nén giận, cô ta còn tưởng tôi sợ."
........ Đồ lẳng lơ. Thu Vãn bị cô nói một tràng.
Cô không nói chuyện, trong lòng nghĩ lý do Phó Tình đến. Lúc này cô ta cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng Thu Vãn phát hiện thị nữ bên người cô ta liên tục nhìn ra cửa, trong đầu cô liền xuất hiện tình tiết trong trạch văn, không lẽ biết thân vương Kent sẽ tới nên cô diễn một vở kịch bạch liên hoa bị bắt nạt?
Quả nhiên không lâu sau bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vàng.
Thu Vãn thầm nghĩ, thế này cũng quá đúng với kịch bản đi? Đang định xem Phó Tình chạy tới quỳ xuống đất thì cô có thể kịp thời ngăn cản, ai ngờ đối phương chỉ đứng một chỗ, yên lặng lau nước mắt.
Mà thân vương Kent sắc mặt không tốt, đen như đáy nồi, mày nhíu chặt, nghiến răng nghiến lợi, giơ tay chỉ vào mặt Lily mà mắng: "Cô đúng là độc phụ, cô sao lại dám? Ta vậy mà lại tin cô!"
Vẻ mặt Thu Vãn cùng Lily đều mờ mịt.
Lúc này thị vệ kéo một người vào, Thu Vãn vừa thấy liền giật mình, là Louis?
"Làm sao vậy?" Lily chần chờ hỏi, cô ta nghi hoặc nhìn nam tử xa lạ bị thị vệ kéo vào.
"Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi ta?" Tay Kent vì tức giận mà run lên: "Là ai cho hắn ta vào phủ? Cô cho phép loài người vào trong phủ của thân vương làm gì?"
"Em không có!" Lily lớn tiếng cãi lại: "Em không quen hắn!"
"Cô còn giả vờ, ta đã bắt được thị nữ truyền tin cho hắn, đối phương thừa nhận là do cô bảo làm." Kent tức giận nói: "Cô còn nói cho hắn, chỉ cần hắn vào phòng phu nhân, cô sẽ làm cho ta xuất hiện đúng lúc, hắn là hoàng tử Nhân tộc sẽ không thể làm gì, nhưng danh tiếng của phu nhân bị hủy, cô chỉ cần nói chuyện này với Nữ Hoàng, đến lúc đó đứa nhỏ là của ai sẽ nói không rõ!"
"Vương phi, ngài..." Phó Tình khiếp sợ nhìn Lily, lại nhìn Louis, ánh mắt chạm nhau vẻ mặt không tự nhiên mà quay đi, mà Louis chăm chú nhìn cô, giống như qua cô nhìn thấy một bóng hình khác.
"Nếu không phải hôm nay phu nhân đúng lúc tới gặp cô, mọi chuyện trở nên như thế nào cũng không biết. Đến lúc đó cho dù ta tin tưởng phu nhân, cô ấy cũng khó mà nói rõ trước người ngoài!"
"Em, em....."
Thu Vãn thấy Lily luống cuống vội vàng tiến lên: "Đại nhân xin ngài bình tĩnh mà suy nghĩ một chút, ngài nói hắn là hoàng tử của Nhân tộc, nhưng hoàng tử Nhân tộc vẫn luôn ở trong nơi giam giữ tù binh của Vương đô, chưa từng có người ngoài gặp được hắn, vương phi một tháng trước mới đến Vương đô làm sao có thể quen được? Còn nữa, để cho hắn vào trong phủ, lẻn vào trong sân của phu nhân đâu chỉ cần một thị nữ truyền tin là được? Vương phi chỉ mới vào phủ có một ngày, cô ấy có tài năng như vậy sao?"
Kent sửng sốt phản ứng lại, Lily muốn trong một ngày sắp đặt những chuyện này quả thật rất khó.
Thu Vãn nhân cơ hội kéo áo Lily, Lily giật mình, chợt nhớ đã đến phiên mình diễn, bỗng nhiên khóc rống lên: "Đúng vậy là em làm! Là em vừa mới đến Vương đô liền đi hỏi thăm tin tức của hoàng tử Nhân tộc, là em cho người tiếp cận hắn lại bảo thị nữ truyền tin, là em mua chuộc thị vệ trong phủ để hắn vào, là em nghĩ mọi cách để hắn vào phủ thân vương, đều là em làm!"
Kent muốn tức giận nhưng càng nghe càng thấy không thích hợp, lại nhìn thấy hốc mắt Lily đỏ bừng, hắn bỗng nhiên liền nghĩ đến đêm qua đối phương nằm dưới thân mình mà kiều diễm, đáy lòng có chút chút chột dạ. Nhất thời vỗ cô ấy vài cái.
"Em ghen tị, ghen tị anh che chở cho cô ta, ghen tị anh thích cô ta, là em ghen tị đến phát điên..." Lily bỗng nhiên dừng lại cười ngốc nghếch: "Nhưng em có thể làm gì được đâu, cho dù cô ta cầm lễ vật anh tặng cô ta đến thị uy, em cũng chỉ có thể đập để xả giận thôi. Bởi vì em biết, giữa em và cô ta, anh sẽ không bao giờ tin em, em biết anh nhất định sẽ tin tưởng cô ta."
"Ta, không phải...." Kent đã bình tĩnh lại, hắn nghiêm túc mà suy nghĩ, có thể làm được tất cả những điều này, hoặc là người trong phủ thân vương hoặc là Nữ Hoàng.
Người trong phủ thân vương không có lý do gì để hại phu nhân, nhưng Hoàng tỷ của hắn thì rất có hiềm nghi.
Nhưng hoàng tỷ vì sao muốn vu oan cho Lily?
Không phải chị ấy rất thích Lily sao? Kent bực bội gãi đầu, hắn lại không thể vào trong hoàng cung hỏi, nếu hắn làm vậy xui xẻo sẽ là phu nhân!
Lại nghĩ, quan hệ của hắn cùng hoàng tỷ dạo này căng thẳng, không lẽ hoàng tỷ lo lắng tình cảm bọn họ sẽ có rạn nứt, nên mới để Lily gánh tội? Đúng rồi! Hoàng tỷ vẫn luôn nhằm vào phu nhân, nếu làm vậy thật sự phu nhân sẽ rất thảm. Nhưng Lily không bị hoàng tỷ khống chế, dù sao vị trí vương phi của cô ta, không ai thay đổi được.
Kent tự nhận đã nghĩ thông suốt, trong lòng đối với Lily càng áy náy, đang muốn xin lỗi lại nghe thấy đối phương nức nở khóc: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta ta không cố ý, ta không biết sao lại thế này...."
Trong lòng Kent mềm nhũn, chạy lại ôm ấp an ủi, làm gì còn để ý Phó Tình và Louis còn ở trong phòng.
Phó Tình tức giận đến mức mặt trắng bệch, cô ta vì chào đón vương phi mới, đã sớm chuẩn bị từ lâu, thu mua không ít người chờ ngày có tác dụng.
Cô ta biết tình cảm của Louis đối với mình cho nên nhất định sẽ nghĩ mọi cách để gặp mình, Louis biết mình muốn gặp hắn nhất định sẽ tới, chỉ cần ở bên cô ta dù là chết cũng được. Cô ta bắt được nhược điểm của thị vệ vừa đe dọa lại dụ dỗ hắn mang theo Louis vào phòng, người truyền tin cũng là người cô ta thu mua để chịu tội thay, chỉ cần hợp ý của đối phương, muốn mua mạng người cũng không khó.
Cô ta chuẩn bị tất cả chỉ còn chờ Kent và vương phi cãi nhau, không nghĩ tới chỉ mấy câu lại có thể khiến kế hoạch của cô ta biến thành trò cười, quá nhiều lỗ hổng, cô ta sợ nói vài câu sẽ bị người khác nghi ngờ, chỉ trách tối hôm qua cô ta vì sự lựa chọn của Kent mà quá nóng vội....
Phó Tình hối hận không thôi, cảm giác dưới bụng đau đớn.
Sau đó chỉ nghe một tiếng động vang lên, cô ta ôm bụng ngã xuống đất.