Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!

Chương 17: Vả Mặt Tu Chân Giới (17)

Đã thế còn đứng đó cả nửa tiếng đồng hồ dây dưa tình tứ với nhau là sao?

Rốt cuộc là đạo đức suy đồi hay vẫn là mất hết nhân tính?

Đám người này đợi sư phụ mình chết đi rồi đi tới nhặt xác mới tốt?

"Đối tượng của nhiệm vụ lần này cũng quá thảm nha~"

Không, không đúng!

Hệ thống như nghĩ ra điều gì đó liền kích động lên tiếng, âm thanh ong ong vang lên khiến Lăng Tiêu đau tai nhức óc.

[Lăng Thiếu, Lăng Thiếu!! Sao ngài vẫn chưa tới giúp Bắc Thanh Vân, đối tượng nhiệm vụ mà chết đi thì chúng ta cũng xong luôn đó?!!]

[Bây giờ ngài ra cứu hắn còn kịp nha, nhanh, nhanh, chúng ta tới chiếm vài độ hảo cảm]

[Lăng Thiếuuuuuuu]

"Ngươi thật phiền" Lăng Tiêu chán ghét mà nói.

[Lăng Thiếu, ngươi, ngươi.. ngươi chê ta phiền? Ta nói nhiều như vậy là vì ai? Vì ai nha?

Nó thành ra như vậy cũng chính là vì..là vì, là vì lợi ích của hai chúng ta a.

Ngươi đây lại chê ta phiền.

[Ô, ô, bổn hệ thống cũng có cảm xúc, bổn hệ thống cũng bị tổn thương]

Hệ thống khóc không ra nước mắt, cảm giác như trong nhà có đứa con đang ở giai đoạn vị thành niên phản nghịch, mình càng khuyên bảo nó thì nó lại càng chê mình phiền.

Lăng Tiêu ghét bỏ hệ thống mà bật giao diện che chắn lại.

Để một mình hệ thống trong không gian khóc ầm lên.

Nó, nó muốn đổi ký chủ.

Huhu..

Sau khi bật che chắn hệ thống xong, Lăng Tiêu cảm thấy đôi tai của mình cuối cùng cũng được giải cứu, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, xong nhìn thấy Bắc Thanh Vân gần như đã không thể chống đỡ được nữa mới tiến lên.

Tuy nói hắn ta tu vi đứng đầu tu chân đại lục, chỉ kém chút nữa thôi sẽ thành thánh, nhưng cũng nên nhớ đây chỉ là một bị diện sơ cấp.

Sự chênh lệch thực lực giữa các vị diên là vô cùng lớn, ở thế giới này một người sở hữu lực lượng thiếu chút nữa thành thánh nhưng ở các vị diện siêu cấp này thì e rằng chỉ cần một Trúc Cơ kỳ cũng dễ dàng đè bẹp y.

Vậy nên mới nói chỉ cần so sánh giữa vị diện sơ cấp với trung cấp thôi là đã thấy sự khác biệt hoàn toàn giữa hai thứ đó, nó cũng giống như sự khác biệt giữa hàng fake và hàng real.

Tuy rằng hình thái bên ngoài giống nhau, nhưng chất lượng lại hoàn toàn khác biệt.

Cấp bậc vị diện càng cao, nhân vật bên trong càng sở hữu sức mạnh cường đại, vì thế bằng thực lực của Bắc Thanh Vân bây giờ mà tới vị diện trung cấp thì cũng sẽ chẳng có gì nổi bật chứ đừng nói tới vị diện siêu cấp này.

Tuy thiên đạo ở đây vẫn chưa có ý thức, nhưng mà từ mỗi tán cây, ngọn cỏ hay hòn đá ở đây đều được một thứ năng lượng thuần khiết mà mạnh mẽ bao lấy.

Lúc mới vào đây bọn họ không cảm nhận được sự dao động của bất kì sinh vật sống nào, vậy mà đột nhiên lại xuất hiện một con yêu thú với sức mạnh kinh khủng thế này.

Việc này làm Lăng Tiêu có chút hoài nghi phải chăng là do hệ thống vụng trộm lấy cắp năng lượng ở đây mới khiến ý thức của thiên đạo vẫn luôn ngủ say đang dần thức tỉnh.

Trên bàn tay trống rỗng hiện lên một thanh kiếm, Lăng Tiêu bay nhanh tới chặn lấy móng vuốt của con gấu vảy rồng kia.

Kiếm vừa chạm tới, bên giao nhau giữa bộ móng và thanh kiếm đen liền hiện lên ánh lửa, Lăng Tiêu hơi nhíu mày, hắn lùi về phía sau vài bước mới đứng vững được.

Một nhát kiếm lại bổ tới, con gấu dữ tợn mà hướng tới chỗ Lăng Tiêu, trên tay nó cầm một cành cây to dài, Lăng Tiêu một bên né tránh, một bên xoay lại nhìn về phía cái người nào đó mặc một thân áo trắng dính đầy máu kia hét lên

"Đi nhanh đi!"

Bắc Thanh Vân tuy bị thương nhưng vẫn cố đứng vững, ánh mắt hiện ra vài tia hơi khó hiểu nhìn hắn.

"Đi mau!" Lăng Tiêu suýt chút nữa chửi thề một tiếng, đã vào lúc nào rồi mà người này vẫn còn như tên ngốc đứng im một chỗ, chẳng lẽ muốn chờ con gấu tới này xé xác sao?

Lăng Tiêu muốn tới đẩy hắn đi, ai ngờ lại bị con gấu này chặn lấy, bộ móng vuốt đập mạnh vào ngực Lăng Tiêu, lập tức người y liền bay về phía sau vài mét.

"Đi mau.." mặc cho máu trong miệng không giữ được mà tràn ra ngoài, Lăng Tiêu vẫn kiên trì như cũ mà nhìn Bắc Thanh Vân, còn không quên giục hắn chạy đi.

"Sư tôn, đi nhanh thôi" Nhuận Ngọc đứng bên đỡ hắn vội nói.

Ánh mắt hơi hoảng loạn, Bắc Thanh Vân nhìn chằm chằm vào thân ảnh đỏ rực vẫn đang cố chống lại con gấu yêu kia để bọn hắn đi.

Mấp máy môi vài cái, cuối cùng Bắc Thanh Vân vẫn không nói gì, hắn xoay người mà cùng Nhuận Ngọc phi thân đi.

Cùng lúc đó.

[Ting, độ hảo cảm của Bắc Thanh Vân đối với ngài là 20, thỉnh ký chủ tiếp tục cố gắng !!]

Lăng Tiêu ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào thân cây, vừa nghe thấy thông báo này của hệ thống trong miệng liền phun ra một hụng máu.

Cuối cùng lần này cũng là phun thật.

Hắn đưa tay lên thô bạo mà lau vết máu bên miệng, cố gắng trấn an cảm xúc của mình.