Toàn hiện trường trầm trong ba giây, sau đó tất cả mọi người bắt đầu sôi trào.
Tiếng thét chói tai ồn ào cùng tiếng vỗ tay đồng thời xuất hiện bên tai Yến Thanh.
Thậm chí trong nháy mắt kia cậu còn chưa kịp phản ứng lại, dường như cậu không hề nghe thấy hết thảy những âm thanh xung quanh, toàn thế giới chỉ còn lại hình ảnh cô gái đang đứng cầm giải thưởng trên sân khấu kia.
Cô đang cầm chiếc cúp xinh đẹp, cười hỏi mình có muốn kết hôn với cô không.
Sau một phút, lý trí cuối cùng cũng quay trở về, cậu đứng lên, chạy vê phía sân khấu.
Khuyết Chu cũng cầm cúp đi xuống sân khấu.
Truyền thông đang điên cuồng chụp ảnh, xung quanh là tiếng hoan hô đỉnh tai nhức óc, hai người bọn họ tay trong tay cứ như vậy rời khỏi nơi trao giải.
Sau khi rời khỏi nơi huyên náo kia, hai người lái xe tới cục dân chính, lúc này Yến Thanh mới phản ứng lại Khuyết Chu không phải đang nói đùa.
"Em hơi căng thẳng." Yến Thanh nói.
Trong lòng bàn tay của cậu đều là mồ hôi, may mắn cậu không phải là người lái xe, nếu không bây giờ bọn họ chắc không đến được cục dân chính rồi.
Khuyết Chu nắm lấy tay cậu, rút ra một tờ khăn giấy tỉ mỉ lau sạch mồ hôi trên tay.
Hôm nay vì phối hợp với váy của Khuyết Chu, cậu cũng mặc áo sơ mi trắng và quần âu màu xám.
Trên mặt thiếu niên vẫn còn chút ngây ngô, nhưng không còn non nớt như lần đầu tiên gặp mặt, lại có nhiều hơn một chút trâm ổn.
Cậu nhìn Khuyết Chu tỉ mỉ sửa sang lại cổ áo cho mình, xe dừng ở bên ngoài cục dân chính, có rất nhiều người lui tới.
Bây giờ đi vào rồi lại đi ra, chị ấy sẽ thật sự là vợ của mình. "Còn căng thẳng không?" Khuyết Chu hỏi.
"Còn có chút." Yến Thanh ăn ngay nói thật.
Mùi thơm áp tới, Khuyết Chu nghiêng người, kéo bả vai cậu hôn lên môi.
Đôi môi mềm mại in trên cánh môi cậu. Giống như khí chất quyến rũ của Khuyết Chu, nụ hôn của cô đều vô cùng quyến rũ.
Ba phút sau, Khuyết Chu buông Yến Thanh ra: "Bổ sung cho em một ít son môi. Đi thôi, chị hơi đói bụng, đăng ký xong muốn trở về ăn cơm em làm... Thuận tiện ăn luôn cả em."
Trong nháy mắt, mặt Yến Thanh đỏ đến tận cổ.
Hòa với màu của hai má vẫn còn đỏ lên kia.
Lúc hai người xuất hiện ở cục dân chính, nhân viên cục dân chính thiếu chút nữa kích động toàn bộ, dù sao người đến cục dân chính phần lớn đều là người trẻ tuổi.
Người qua đường của Khuyết Chu và Yến Thanh lại rất lớn, rất nhiều người qua đường đều xem qua phim truyền hình của Khuyết Chu, hoặc là nghe qua ca khúc của Yến Thanh.
Khi hai người cùng xuất hiện ở chỗ này, nơi làm giấy chứng nhận kết hôn thiếu chút nữa biến thành buổi gặp mặt fan hâm mộ.
Nhân viên công tác bị ép đến bất đắc dĩ, bảo Khuyết Chu và Yến Thanh đến văn phòng nhân viên nghỉ ngơi trước, tránh cho việc hỗn loạn hơn xuất hiện.
Ba giờ sau, lúc hai người cầm sổ đỏ đi ra, Yến Thanh có loại cảm giác không nói nên lời, cậu có chút muốn khóc, mũi cũng chua xót.
Biểu cảm kia giống như muốn khóc cũng không được mà muốn cười cũng không xong.
Khuyết Chu nâng má cậu lên, nhẹ nhàng véo một cái: "Sao lại lộ ra biểu cảm này, em không vui sao?”
Yến Thanh lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không phải, em vui lắm chứ!" Hạt vừng nhỏ: "..." Cậu xem tôi có tin không? Nếu cậu cười một cái tôi mới tin.
Hôm nay thời tiết rất đẹp.
Ánh mặt trời dịu dàng, gió cũng dịu dàng.
Yến Thanh mở quyển sổ đỏ ra rồi lại khép lại, sau đó lại mở ra lần nữa, tỉ mỉ như là muốn nhìn ra một lỗ hổng trong quyển sổ đỏ kia.
Cậu đột nhiên nói: "Chị ơi! Bây giờ em có nhà rồi."
Hạt vừng nhỏ: Đột nhiên cảm thấy nam chính như thế này lại có chút chua xót.
Hai người nắm tay nhau từ hiện trường lễ trao giải đến cục dân chính, lại bị chụp được ở cục dân chính.
Yến Thanh lập tức chụp ảnh giấy chứng nhận kết hôn, sau đó làm ổ ở trên xe, vẻ mặt viết ra hai chữ vui vẻ đăng một cái lên weibo.
Hạt vừng nhỏ rít một tiếng: "Tỷ tỷ, nam sinh ngây thơ có hai mặt này đăng weibo thật ngọt ngào."
Khuyết Chu nhướng mày: "Ồ? Cho ta xem một chút."
Thật ra Yến Thanh cũng không viết lời ngọt ngào gì, chỉ gửi đăng lên một đoạn video.
Video là Yến Thanh đã sớm chuẩn bị trước.
Trong video, cậu quay lại toàn bộ những chuyện thường ngày trong cuộc sống của Khuyết Chu, ví dụ như lúc đi làm, đang ăn cơm uống nước, hoặc là Khuyết Chu đang trang điểm.
Hoặc là ở trong nhà, mặc quần áo ở nhà, nhắm mắt lại để Yến Thanh đút cho Khuyết Chu ăn.
Còn có lúc cô nằm trên giường yên tĩnh ngủ, cô ngồi trên sô pha xem kịch bản.
Rất nhiều, rất nhiều hình ảnh khác.
Nhưng mặc kệ về phương diện nào, dưới ống kính Yến Thanh đều có vẻ vô cùng chân thật đáng yêu. [Cảm ơn Yến ca đã để cho chúng tôi nhìn thấy một mặt chân thật đáng yêu như vậy của đại mỹ nữ, để mặt mộc cũng đẹp đến kinh tâm động phách như vậy. ]
[Không nghĩ tới thật sự kết hôn, nhớ lúc trước khi hai người này ở cùng một chỗ, có biết bao nhiêu người nói hai người không hợp, kết quả người ta bây giờ cũng đã kết hôn, ở hiện trường lễ trao giải xong lại tay trong tay đến cục dân chính, mẹ nó cũng quá lãng mạn. ]
[Kết hôn được thì cũng có thể ly hôn, bây giờ nói những lời này có hơi sớm rồi không?]
[Tôi nói lầu trên nhé, anh có sống lâu thế nào thì sớm muộn cũng phải chết, nhưng bây giờ anh c.h.ế.t cũng không ai nói anh c.h.ế.t sớm quá đâu|]
[Trăm năm hòa hợp!! Thật sự rất ngọt!!!]
Sau khi câm giấy chứng nhận kết hôn, Khuyết Chu mới phát hiện Yến Thanh đã sớm chuẩn bị tốt hết thảy, ví dụ như hôn lễ, như sính lễ.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Khuyết Chu, cậu đã bắt đầu chuẩn bị những thứ này.
Nhưng cậu sẽ không nói cho Khuyết Chu biết, vì đây là bí mật của cậu.
*xx*x%
Chiếc váy cưới trắng tinh được treo sau cánh cửa phòng.
Cửa sổ bị che khuất khiến ánh trăng không thể chiếu vào căn phòng này.
Chỉ có một ngọn đèn đêm nhỏ mờ nhạt chiếu sáng căn phòng này, bóng dáng lung lay lắc lư trên vách tường không cẩn thận nhìn là không thể nhìn rõ.
"Chị ơi... Yến Thanh run rẩy gọi Khuyết Chu, sau đó cùng cô mười ngón tay đan vào nhau.
Hoa trong sân dần dần nở rộ trong sương sớm đêm khuya.
Sau khi khách quý chật kín chỗ, tình yêu tràn ngập hạnh phúc của bọn họ được đẩy lên cao trào. Vào giờ phút này, hạt giống mà Khuyết Chu gieo trồng rốt cuộc cũng nở ra đóa hoa xinh đẹp.
Đầu ngón tay hai người đều biến thành màu hồng nhạt, Khuyết Chu mờ mịt nhìn chằm chằm Yến Thanh.
Cô có chút cố sức giơ tay đang thấm mồ hôi lên, đưa đầu ngón tay của mình vào trong miệng của Yến Thanh.
Khuyết Chu bật cười, thật sự là một con ch.ó nhỏ đáng yêu.
Hai người vẫn sống đến hơn tám mươi tuổi ở vi diện này.
Khuyết Chu đã sớm trở thành diễn viên top một Hoa Hạ, cho dù hơn tám mươi tuổi cũng vẫn ảnh hưởng rất lớn trong giới giải trí.
Cả đời của hai người giành được vô số giải thưởng.
Những người cho rằng bọn họ nhất định không thể cùng nhau đi hết cuối đời, thậm chí có người còn không sống lâu bằng hai người bọn họ.
Vào một buổi sáng thanh minh.
Có hai người già mái tóc bạc phơ, tay nắm tay vĩnh viễn ngủ say trong mộng đẹp.
xxx
Em xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu.
Giọng nói định mệnh khiến anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vì vậy, anh đã suy nghĩ và tạo ra sự tình cờ.
Anh tự mãn vì những ý nghĩ nhỏ nhặt của mình.
Cánh cửa bị đẩy ra kia.
Khi ánh sáng ngoài cửa xua tan bóng tối.
Em đến như lần đầu tiên, như một vị thần.
Đôi tay như một tác phẩm nghệ thuật quý giá.
Mãi mãi kéo anh ra khỏi bóng tối. Làm anh thành kính mà mãi mãi ở bên cạnh em. Lấy lại ánh sáng.