Xuyên Nhanh: Đại Lão Phản Diện Là Ngọc Thụy Của Ta

Chương 4: Chương 4


Sáng sớm, Tiêu Nhiêu thức dậy trong ánh nắng ấm áp.


Từ dưới lầu, thấp thoáng truyền lên tiếng đàn ông chửi mắng và những tiếng kêu thảm thiết.


Cô thong thả ngồi dậy, vào phòng tắm rửa mặt và trang điểm, sau đó thay một bộ đồ đẹp.


Dưới lầu, tiếng kêu càng ngày càng dữ dội, kèm theo đó là tiếng nắm đấm đập vào da thịt 'bịch bịch' và tiếng hét của phụ nữ.


【Tiêu Nhiêu, cô không xuống xem sao?】

9527 thì thầm nhắc nhở.


Tiêu Nhiêu khẽ vuốt tóc, đôi mắt đẹp ngắm nhìn hình ảnh ngày càng rực rỡ của chính mình trong gương, đôi môi cong lên quyến rũ, 【Đi thôi, để tôi diễn cho cậu xem một màn 'Tinh Võ Môn'.



Nói xong, cô tao nhã đứng dậy, chậm rãi bước xuống lầu, ánh mắt khẽ lướt qua phòng khách.


Trong phòng khách, Tần Lãng mặt đầy máu đang đánh nhau dữ dội với một cậu thiếu niên trẻ.


“Tần Lãng!! Đồ súc sinh già, anh còn ra thể thống gì làm chú nữa!! Tôi còn chưa hủy hôn với Sở Thanh Thanh, cô ấy vẫn là vợ sắp cưới của tôi, vậy mà anh dám dan díu với cô ấy, anh không biết xấu hổ sao!!” Cậu thiếu niên giận dữ nhảy lên, đấm thẳng vào mắt Tần Lãng.


Tần Lãng bị đấm loạng choạng, máu mũi tuôn ra.


Bà Tần hoảng sợ hét lên, “Chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện này là sao, A Tiêu, con nói gì vậy?”

“Nói gì à!! Không hiểu sao? Tần Lãng và Sở Thanh Thanh đã dan díu với nhau, họ đã bị người ta chụp ảnh trong vườn Sở gia và đăng lên Weibo rồi, bà nội, bà biết hôm nay tôi bị bao nhiêu người cười nhạo vì bị cắm sừng không?”


“Mà người cắm sừng tôi lại là chú ruột của tôi!” Tần Tiêu giận đến đỏ mắt, nhấc cái bình hoa ném về phía Tần Lãng!

Tần Lãng chật vật né tránh, chẳng còn chút khí chất ôn hòa như ngày thường, xấu hổ lắc đầu, không thốt lên được một lời phản bác nào.


Anh hoàn toàn bàng hoàng.


Chuyện của anh và Thanh Thanh bị lộ rồi sao?

Sao có thể chứ?

Anh đã che giấu rất kỹ, Weibo nào chứ? Tất cả mọi người đều biết rồi, vậy còn Thanh Thanh của anh thì sao?

Cô ấy còn nhỏ mà!

Tần Lãng vừa đau đớn vừa lo sợ.


【Đến lượt tôi rồi, bắt đầu xé!】 Tiêu Nhiêu khẽ cười, từ từ điều chỉnh biểu cảm trên mặt, lộ ra vẻ không thể tin và đau đớn tột cùng, “A Tiêu, em, em nói gì? Tần Lãng và Thanh Thanh, không thể nào, chị không tin, em đang lừa chị!”

Cô không tin nổi, lao xuống lầu, chạy đến trước mặt mọi người và hét lên.


“Em lừa chị làm gì? Chúng ta đều bị hai người đó cắm sừng, cặp đôi khốn nạn này!” Tần Tiêu giận dữ hét lên, giơ điện thoại lên, “Chị dâu, chị xem ảnh đi, hai người này không phải là Tần Lãng và Sở Thanh Thanh sao!!”

Tiêu Nhiêu run rẩy nhận lấy điện thoại, nhìn xuống.


Quả nhiên, đó chính là bài đăng Weibo mà cô đã đăng hôm qua!

Dưới đó đã có hơn ba nghìn bình luận.


“Không, không, đây không phải sự thật, Tần Lãng, anh làm sao có thể đối xử với em như vậy!!” Tiêu Nhiêu lẩm bẩm, đau khổ tột cùng lao tới, đấm một cú vào thái dương của Tần Lãng.



Trước mắt Tần Lãng tối sầm lại, anh nôn ra.


“Anh đúng là đồ cầm thú, sao anh có thể phản bội em? Anh còn tìm Thanh Thanh, cô ấy còn nhỏ, cô ấy là người thân của chúng ta, cô ấy gọi anh là chú, gọi em là thím, sao anh có thể dây dưa với cô ấy? Anh bị điên rồi sao?”

Tiêu Nhiêu khóc lóc, nước mắt như mưa tuôn xuống.


Cô diễn trọn vẹn vai người vợ bị chồng yêu thương phản bội, đánh vào người anh, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ‘bốp bốp’ vả vào mặt Tần Lãng, móng tay dài cào lên mặt và cổ anh những vết thương sâu hoắm.


Máu tuôn trào.


Tần Lãng đau đớn không còn chỗ né tránh, nhưng cũng không dám đưa tay đẩy cô ra.


Trái tim anh đau nhói, Thanh Thanh là hậu bối của anh, nếu hai người ở bên nhau thì chính là hủy hoại cô ấy.


Những lời của Tiêu Nhiêu như những mũi kim đâm vào lòng anh, đau đớn đến mức muốn chết đi sống lại, còn đau hơn cả vết thương trên cơ thể.


“Tiêu Nhiêu, con, con bình tĩnh lại đi, đừng đánh nữa, chắc chắn có sự hiểu lầm ở đây, A Lãng sao có thể dính dáng đến Thanh Thanh được? Đây là giả, tất cả đều là giả.

” Bà Tần hoảng loạn nói, nhưng không dám giữ thái độ của một người mẹ chồng mà trách mắng.


Nếu điều này là thật, thì đó sẽ là một scandal lớn!

Chú cướp vợ chưa cưới của cháu, thế thì Tần gia sẽ để mặt mũi ở đâu?

“Giả!! Sao có thể là giả được!! Tôi đã hỏi Sở Thanh Thanh, cô ấy đã thừa nhận rồi!” Tần Tiêu nhảy dựng lên kêu gào.



Tần Lãng đau khổ nhắm mắt lại.


Thanh Thanh… cô ấy cũng gặp phải tình cảnh khó xử như vậy sao?

Cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ mà!

Làm sao họ có thể đối xử với cô ấy như thế?

Anh đau lòng đến mức không thể kiềm chế được.


“Chuyện này… A Lãng!!” Ông Tần hét lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đứa con trai tài giỏi nhất của mình, phát hiện thái độ của anh là thừa nhận, ông liền choáng váng.


“Tần Lãng, con điên rồi!” Bà Tần thét lên, khóc òa lên.


“Không, không, em không tin, điều này không thể là sự thật, Tần Lãng, sao anh có thể đối xử với em như vậy!” Tiêu Nhiêu khóc thảm thiết, tiện tay cầm lấy một cái gạt tàn thuốc và đập thẳng vào trán Tần Lãng, lắc đầu khóc nức nở, “Tôi tuyệt đối không tin!”

Cô khóc lóc, như thể người bị đập máu me đầy mặt là mình, rồi quay người chạy đi.


Tần Lãng bị đập đến mức trước mắt tối sầm, đầu óc quay cuồng, ngất xỉu ngay tại chỗ.


Tiêu Nhiêu thuận lợi chạy ra khỏi nhà Tần gia, lái xe đến gần Sở gia.


Ngồi trong xe, cô mở gương chiếu hậu, từ từ lau đi vết nước mắt trên mặt, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt đáng thương và đôi mắt đỏ hoe trong gương, cô trầm ngâm một lúc, rồi lấy hộp trang điểm ra và tỉ mỉ dặm lại lớp trang điểm.


【Chị Tiêu, chị quá lợi hại, chị đúng là chị gái của em!】

9527 cảm thán từ đáy lòng, 【Chị tốt nghiệp Học viện Diễn Xuất Hoa Quốc à? Vừa rồi, cách chị xử lý, đặc biệt là lúc chị cầm gạt tàn đánh vào đầu Tần Lãng, em thấy chỉ số oán hận của chủ cũ giảm đi, cô ấy dường như cảm thấy rất hả hê!】

【Sau này cô ấy còn sẽ cảm thấy hả hê hơn.

】 Tiêu Nhiêu lạnh lùng nói, tiếp tục chăm chút cho lớp trang điểm.


【Nhưng mà, chị Tiêu à, dù chị hả hê lúc này, nhưng sau này chị định thế nào? Chị đã vạch trần chuyện của Tần Lãng và Sở Thanh Thanh, họ có thể sẽ đối phó với chị đấy!】


9527 lo lắng hỏi, 【Kiếp trước, chủ cũ đã bị Tần Lãng hại thảm rồi, cuối cùng cũng chết trong tủi nhục.



【Cô ấy là cô ấy, tôi là tôi, tôi tự nhiên sẽ có cách.

】 Tiêu Nhiêu cười nhẹ, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào biểu tượng nhỏ của 9527, 【Nhóc con, cậu tin không, sau này tôi còn có thể danh chính ngôn thuận đánh anh ta thêm nhiều lần nữa?】

【A?】 9527 ngơ ngác, xấu hổ đến mức run rẩy, dữ liệu trong hệ thống còn hơi lộn xộn, mãi sau mới miễn cưỡng nói, 【Em tin, em tin!】

【Vậy chị Tiêu, chị chạy đến nhà họ Sở để làm gì? Chị định đánh Sở Thanh Thanh à?】

【Không phải đâu.

】 Tiêu Nhiêu khẽ cười, đôi mắt đẹp lướt qua biệt thự nhà họ Sở, một lúc sau, gara mở ra, một chiếc Maybach màu đen từ từ xuất hiện.


Nhìn thấy biển số xe quen thuộc, khóe miệng Tiêu Nhiêu cong lên một nụ cười, cô đạp ga và lái xe thẳng đến chiếc Maybach, rồi dừng lại ngay trước đầu xe.


‘Rầm’ một tiếng.


Hai chiếc xe nhẹ nhàng va vào nhau.


Trong xe phía sau, cơ thể của Sở Mặc Hàn hơi chao đảo, đôi mắt sắc bén lướt qua, “Chuyện gì vậy?”

“Mặc thiếu, hình như xe phía trước là của cô Tiêu, cô ấy bất ngờ đâm vào chúng ta.

” Tài xế quay đầu kính cẩn nói.


Sở Mặc Hàn nhướng mày, ngồi yên lặng một lúc, rồi bất ngờ bước xuống xe, đôi chân dài sải bước đến trước xe của Tiêu Nhiêu.


Cửa sổ xe của cô hé mở, từ góc nhìn của Sở Mặc Hàn, anh có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc cổ thiên nga dài trắng nõn và đôi mắt hơi đỏ hoe của cô.


*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.

com”