Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Kiều Diễm

Chương 3: Không thích rửa chân mà còn lấy đó làm kiêu ngạo

Đáp lại Tô Lê xong, Phi Tuyền đóng cửa gỗ lại, lúc quay người, phía sau có một bóng dáng tựa như quỷ mị mà xuất hiện.

Thế tử Thích Lăng Vân tự giam mình trong tiểu viện Trúc Lâm, bên người chỉ có tổng cộng ba người hầu hạ trừ tôi tớ định kì tới đưa nhu yếu phẩm trong sinh hoạt. Phi Tuyền phụ trách hầu hạ Thế tử hằng ngày, Đức thúc phụ trách nấu cơm quét dọn đình viện, còn lại chính là Trường Phong phụ trách bảo vệ tiểu viện.

Trường Phong mặc trường sam màu trúc xanh ẩn nấp trong rừng trúc, thấy rõ rành rành quá trình từ chủ tớ Tô Lê tới gần cho đến khi Tô Lê bày mưu Nguyệt Luyện rơi xuống nước. Nếu Tô Lê muốn xông vào tiểu viện, Trường Phong sẽ không chút khách khí ném ra, nhưng Tô Lê lịch sự đến gõ cửa, Trường Phong nhớ tới nàng là Nhị phu nhân trong phủ, không hiện thân, nhưng hắn cần phải nói chuyện đã xảy ra cho Phi Tuyền biết.

"Nàng cố ý bày kế." Trường Phong đứng tại một góc chết, dù Tô Lê nhìn xuyên qua khe cửa cũng không thấy, chỉ nói đủ lớn để Phi Tuyền nghe được.

Phi Tuyền hết sức kinh ngạc, Nhị phu nhân Tống Y Lan là một nữ tử tốt bụng, thanh nhã như lan, là khuê tú chân chính, Nhị gia và biểu cô nương quá đáng như vậy mà Nhị phu nhân vẫn không truy cứu. Một nữ tử như thế, vì sao muốn dùng cách này tiếp cận Thế tử gia chứ?

Mặc dù Phi Tuyền cũng ở trong tiểu viện Trúc Lâm theo Thế tử gia, nhưng nhìn chung các viện trong phủ có chuyện gì, hắn đều rõ như lòng bàn tay. Chuyện này quá kỳ lạ, Phi Tuyền nhất định phải xin chỉ thị Thế tử gia.

Thích Lăng Vân đang ở tại thư phòng.

Thích gia là thế gia võ tướng, từ lão Hầu gia đời đầu cho tới Quan Tây hầu Thích Kính bây giờ đều là vũ phu không thích đọc sách, nhiều nhất chỉ xem binh pháp tổ truyền của Thích gia, triết lý Khổng Mạnh đối với nam nhân Thích gia đều như rắm chó, liếc thêm một cái thôi cũng bị ngộp chết. Thích Kính như vậy, Thích Lăng Vân và Thích Kiêu Thần từ nhỏ cũng lớn lên trong "truyền thống" ấy.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn

Năm năm trước, Thích Lăng Vân hai mươi tuổi, bị tướng địch đâm gãy gân chân phải trên chiến trường, thần y cũng bó tay, từ đó hắn biến thành một phế nhân tàn chân, không còn được ra chiến trường giết địch. Thích Lăng Vân không chịu nổi đả kích ấy, tinh thần sa sút, một năm sau không ở đại viện rộng rãi sáng sủa mà chuyển đến tòa tiểu viện Trúc Lâm, ngày ngày lấy sách làm bạn, trong vòng năm năm, chỉ duy nhất một lần Thích Lăng Vân ra ngoài tiểu viện Trúc Lâm, đó là đại sự thành thân của đệ đệ ruột.

Thích Lăng Vân uống trà đệ muội kính lên là vì cho Tống thái phó mặt mũi, Tống thái phó có soạn một cuốn sách, Thích Lăng Vân rất yêu thích nó. Nhưng Thích Lăng Vân không có bao nhiêu ấn tượng với đệ muội Tống Y Lan, nếu Tống Y Lan muốn cầu cạnh hắn, quang minh chính đại tới bái phỏng, có lẽ Thích Lăng Vân sẽ gặp nàng một lần, nhưng không ngờ Tống Y Lan lại dùng cách này để cầu kiến, đủ để chứng minh cái gọi là cao khiết thanh nhã của nàng đều chỉ là hư danh.Bạn đang đọc truyện đăng trên dembuon chấm vn

"Ngươi đi giúp nàng vớt người."

"Vâng, nếu Nhị phu nhân còn muốn tự mình bái tạ với ngài thì sao ạ?"

"Không gặp."

Phi Tuyền hiểu, ra thư phòng, lần nữa đi tới ngoài cửa, nói với Tô Lê: "Thế tử gia mệnh tiểu nhân trợ giúp Nhị phu nhân."

Tô Lê cảm kích nói: "Đa tạ đa tạ, Nguyệt Luyện còn đang ở trong nước, chúng ta mau đi đi!"

Phi Tuyền gật đầu.

Để thể hiện mình là một chủ nhân biết lo lắng quan tâm nha hoàn, Tô Lê đi thật nhanh, đôi giày thêu màu xanh thỉnh thoảng lộ ra dưới làn váy trắng. Phi Tuyền xem như là người hiểu rõ Nhị phu nhân nhất trong tiểu viện Trúc Lâm, ai cũng nói Nhị phu nhân cười không lộ răng, đi không lộ chân, bây giờ lại vội vã thành như vậy, có lẽ nào Nguyệt Luyện chỉ do ngoài ý muốn rơi xuống nước? Hay là, Nhị phu nhân là vì vài nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó nên mới ra hạ sách này, mà Nhị phu nhân cũng rất lo lắng Nguyệt Luyện?

Thanh danh của Tống Y Lan quá tốt, Phi Tuyền không cách nào lập tức hoài nghi nhân phẩm của Nhị phu nhân.

Tô Lê nào biết gã sai vặt này đang nghĩ gì, vội vã chạy tới bên dòng suối, nói với Nguyệt Luyện đang ô ô thút thít trong suối: "Ngươi đừng vội, ta gọi người tới cứu ngươi đây!"

Nguyệt Luyện ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang lo lắng của phu nhân, đột nhiên cảm giác phu nhân chính là tiên nữ, mọi sự khác thường vào buổi sáng đều là ảo giác của nàng!

Tô Lê thể hiện xong liền thúc giục Phi Tuyền nhanh xuống cứu người.

Phi Tuyền dùng ánh mắt ước lượng Nguyệt Luyện đang cách bờ bao nhiêu, không xuống nước mà úp sấp bên bờ, vươn tay ra để Nguyệt Luyện bắt lấy hắn. Nguyệt Luyện mặt đầy nước mắt, khóc chộp lấy tay hắn, sau đó Phi Tuyền vớt Nguyệt Luyện lên như vớt một thứ hàng hóa.

Nguyệt Luyện đẫm nước toàn thân nằm sụp dưới đất, dù chật vật nhưng dáng người uyển chuyển của nàng cũng hoàn toàn hiện ra trước mặt Phi Tuyền.

Phi Tuyền giữ lễ nghiêng người, chắp tay với Tô Lê: "Nhị phu nhân mau dẫn nàng về đi, đường bên này không bằng phẳng, sau này Nhị phu nhân tới ngắm hoa phải chú ý an toàn."Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn

Tô Lê cảm kích nói: "Đa tạ nhắc nhở, nhưng Thế tử gia cứu nha hoàn ta, ta muốn mang nàng đến nói cảm tạ với Thế tử gia."

Phi Tuyền nghĩ thầm: Đến rồi!

Hắn từ chối theo kế hoạch: "Thế tử gia thích thanh tĩnh, ngờ tới Nhị phu nhân sẽ nói như vậy nên đã dặn dò, ngài đừng khách sáo quá."

Tô Lê hơi kinh ngạc, nhưng Thích Lăng Vân đã nói rõ như vậy, nàng đành phải bỏ kế hoạch tiếp cận Thích Lăng Vân.

"Cũng được, xin thay ta chuyển lời cảm ơn cho Thế tử gia." Tô Lê cười với Phi Tuyền, gọi Nguyệt Luyện chuẩn bị rời đi.

Nàng không quấn quít dây dưa đến cùng mà cười đẹp mắt như vậy, nhớ lại tác phong thanh nhã thường ngày của Nhị phu nhân, Phi Tuyền bỗng nhiên có chút mềm lòng. Nhất định Nhị phu nhân có nỗi khổ tâm nhỉ?

Hắn nói suy đoán của mình cho Thế tử gia.

Thích Lăng Vân không nói một lời.

Tô Lê mang theo Nguyệt Luyện một thân chật vật trở về Lan Phương Các, nghe Tố Tâm khiếp sợ hỏi chuyện gì đã xảy ra, Tô Lê nhàn nhạt nhìn về phía Nguyệt Luyện, nàng ta không dám nói thật, cúi đầu nói: "Là ta đi đường không cẩn thận, rớt xuống suối."

Tố Tâm bảo nàng mau về phòng thay quần áo.

Hầu phủ Quan Tây rất lớn, Tô Lê mới đi dạo một vòng mà đã đến trưa. Phòng bếp đưa cơm trưa tới, đồ ăn rất ngon miệng, còn ngon hơn mấy món trong tiệm ăn hiện đại, Tô Lê ăn đến ngon lành, chén sạch hai mâm, còn ăn thêm nửa bát cơm.Bạn đang đọc truyện đăng trên dembuon chấm vn

Tố Tâm, Nguyệt Luyện nhìn mà trợn mắt hốc mồm.

Tô Lê cảm thấy mình nên giải thích một chút, súc miệng xong, Tô Lê gọi nha hoàn đến trước mặt, cười hỏi: "Hôm nay ta rất khác với trước đây, hai người đã nhìn ra rồi chứ?"

Hai nha hoàn đều gật đầu.

Tô Lê cầm lấy chén trà tên bàn, vừa thưởng thức vừa yếu ớt nói: "Thật ra tối qua ta nằm mộng, mơ thấy ta cả đời đều không tranh không đoạt, một lòng trông cậy người khác đạt được mong muốn rồi thì bình an vô sự mà sống chung với ta. Ta cho họ thể diện, họ cũng cho ta thể diện. Nhưng sự thật chứng minh, con người đều tham lam, được đất Lũng còn mong đất Thục, ta càng nhẫn nhịn, chúng càng tham, đến cuối cùng chúng hoàn toàn thỏa mãn, ta thì cái gì cũng không có, ngược lại biến thành trò cười."

Lời này rốt cuộc có ý gì, Tố Tâm lẫn Nguyệt Luyện đều hiểu.

Tố Tâm thấy ủy khuất thay chủ tử mình, cúi đầu không ngừng lau nước mắt. Nguyệt Luyện học Tố Tâm, cũng lấy khăn tay ra làm bộ lau nước mắt, trong lòng lại chấn động vô cùng, chẳng lẽ phu nhân vì giấc mộng kia nên chuẩn bị đoạt Nhị gia với biểu cô nương? Vậy phu nhân có thể giành được từ tay biểu cô nương không?

Nguyệt Luyện nhanh chóng so sánh một phen, theo nàng, phu nhân xinh đẹp hơn biểu cô nương nhiều, chỉ là tính cách quá hiền lành bảo thủ, không biết lấy lòng Nhị gia. Nhị gia thích vũ đao lộng thương, phu nhân thích ngồi một chỗ đọc sách luyện chữ trong thư phòng, Nhị gia thường xuyên quên rửa chân, phu nhân không muốn nhẫn nhịn lấy một lần, luôn luôn nhắc nhở Nhị gia đi rửa chân, biểu cô nương thường xuyên làm đồ ăn làm khăn tặng cho Nhị gia, cô nương khinh thường dùng loại thủ đoạn này đi tranh sủng..

Phu nhân khinh thường tranh sủng nên mới mất đi sự sủng ái của Nhị gia, nếu phu nhân quyết định đi tranh, hươu chết vào tay ai thật sự không thể nào đoán trước.

Gần đây Nguyệt Luyện mới được Liễu Doanh Doanh tới thân cận, bây giờ phu nhân lại đột nhiên xảy ra biến hóa, Nguyệt Luyện quyết định tiếp tục quan sát rồi mới tìm chỗ đứng.

Buổi chiều Tô Lê thành thành thật thật ở trong phòng, lập ra các biện pháp cụ thể để đối phó với Thích Kiêu Thần, Liễu Doanh Doanh.

Tính toán thời gian, Liễu Doanh Doanh sẽ hết giữ đạo hiếu vào mùa thu năm nay, nàng ta vừa hết chịu tang, Thích Kiêu Thần sẽ lập tức nạp nàng ta làm thiếp. Biểu cô nương thân thế trong sạch, thanh danh cũng tốt được người ta khen thành lương thiếp, Tô Lê không muốn chia rẽ hai người này, loại người chuyên gây tai họa như Liễu Doanh Doanh phải tiếp tục để nàng ta tai họa Thích Kiêu Thần mới tốt, nhưng Tô Lê muốn để thế nhân đều biết rốt cuộc Liễu Doanh Doanh là loại mặt hàng gì.

Liễu Doanh Doanh vào phủ không lâu đã cấu kết với Thích Kiêu Thần, chỉ là nàng ta phải giữ đạo hiếu, luôn giữ khoảng cách với Thích Kiêu Thần, chí ít Liễu Doanh Doanh đã thành công được nâng thiếp vào sáng ngày thứ hai, còn phái người đưa khăn lót còn nguyên vẹn sau viên phòng của nàng ta và Thích Kiêu Thần đến trước mặt Tống Y Lan, muốn dùng thủ đoạn này để làm người ta buồn nôn.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn

Tô Lê hiểu nam nhân, Thích Kiêu Thần năm nay hai mươi hai, ban ngày làm việc ngoài quân doanh, lại vì gia huấn không thể hồ nháo bên ngoài nên cạnh hắn không hề có một nữ sắc cám dỗ nào trừ Liễu Doanh Doanh, dẫu Tống Y Lan là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, nhưng hắn không thích Tống Y Lan một thân thư hương, đủ thứ yếu tố thúc đẩy hắn thủ thân như ngọc cho Liễu Doanh Doanh.

Nhưng, Thích Kiêu Thần là một võ tướng huyết khí phương cương hơn nam nhân phổ thông, Tô Lê tin tưởng, chỉ cần cho Thích Kiêu Thần một dụ hoặc, Thích Kiêu Thần nhất định khó mà kiềm giữ, đến khi Thích Kiêu Thần thay lòng, Liễu Doanh Doanh còn có thể ngồi yên không? Một khi bắt đầu nôn nóng, người ta sẽ mất đi sự tỉnh táo lý trí thường ngày, liên tiếp phạm sai lầm.

Kế hoạch đã xong, Tô Lê có dự tính cho mình.

Thích Kiêu Thần không thích Tống Y Lan tựa như hắn không thích tất cả văn nhân tự cho mình thanh cao, nhất là ánh mắt ghét bỏ hắn không rửa chân của Tống Y Lan, giống như một ngày hắn không rửa chân sẽ ngộp chết nàng vậy. Nực cười, nếu hắn cứ chú trọng như Tống Y Lan, một ngày không rửa chân là cả người ngứa ngáy, hắn còn mang binh đánh giặc kiểu gì?

Đừng nói rửa chân, các tướng sĩ huấn luyện xong mồ hôi đầy người, với tính tình tiểu thư đấy của Tống Y Lan, ném nang vào trong quân doanh chắc bị ngộp chết cũng không chừng.

Thế nên dù Tống Y Lan đẹp thế nào đi nữa, Thích Kiêu Thần cũng không có chút tâm tư nam nữ nào với Tống Y Lan.

Thích Kiêu Thần là một võ tướng tâm tính kiên định, hắn đồng ý với Liễu Doanh Doanh sẽ không chạm vào Tống Y Lan hoặc bất kỳ nữ nhân khác, thì nhất định sẽ làm được.

Có điều Tống Y Lan là đứa con dâu phụ thân tự mình đến nhà Tống Thái phó thỉnh cầu gả về, phụ thân hắn rất yêu thích Tống Y Lan, đối đãi với Tống Y Lan mà như che chở một đóa hoa lan vậy, nếu Thích Kiêu Thần trắng trợn vắng vẻ Tống Y Lan, không đợi Tống Thái phó, Tống Hàn lâm sẽ xổ một tràng chữ Nho với hắn, chiến thần phụ thân của hắn thì sẽ vận dụng gia pháp trước.

Bởi vậy, mỗi tháng Thích Kiêu Thần đều ngủ tại phòng chính thê hai đêm một lần, chặn miệng Tống Y Lan đi cáo trạng, còn hắn có chạm vào Tống Y Lan hay không, lường trước Tống Y Lan không có mặt mũi nói ra việc đó.Bạn đang đọc truyện đăng trên dembuon chấm vn

Đêm nay Thích Kiêu Thần lại phải đến Lan Phương Các. Thích Kiêu Thần không tình nguyện, Tô Lê cũng không muốn gặp hắn, nhưng vì đại kế, Tô Lê có thể nhịn.

Một võ tướng cường tráng cao tận chín thước, màu da phơi thành màu đồng cổ, mày kiếm mắt sáng anh tư hiên ngang, dung mạo xuất chúng, quân công hiển hách như Thích Kiêu Thần quả thật có thể tùy tiện đả động trái tim của các quý nữ trong kinh thành, Tống Y Lan chỉ là ngoài miệng không nói, thanh cao không tranh, trong lòng cũng vô cùng ngưỡng mộ người trượng phu anh hùng này, cho nên mỗi lần Liễu Doanh Doanh tới trước mặt nàng khoe khoang, nội tâm Tống Y Lan đều như bị đâm một đao, đau đến chảy máu.

Song Tô Lê biết, dưới ánh hào quang rạng rỡ bên ngoài của Thích Kiêu Thần chính một trái tim lôi thôi không thích rửa chân mà còn lấy đó làm kiêu ngạo.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh trong giày hắn che phủ một mùi chân hôi thối, mặt Thích Kiêu Thần tuấn tú thế nào cũng không làm Tô Lê động lòng mảy may.

Tô Lê nhìn về hai nha hoàn: Tố Tâm vẻ mặt không vui, Nguyệt Luyện thì ánh mắt như nước lén lút nhìn người nam nhân vĩ ngạn đang ngồi bên giường, liếc mắt đưa tình.

Tô Lê liền nói: "Nguyệt Luyện, tối nay ngươi hầu hạ Nhị gia rửa chân."

Edit & Beta: Mi An