Ông cau mày lại, ngẫm nghĩ cẩn thận lại lời nói của Tô Cẩn Hồng, đoán được đại khái nó mạnh như nào.
Cha Cố thấm thía chỉ dạy Tô Cẩn Hồng: “Bí mật lớn này của cháu không thể tùy tiện nói cho người khác. Cẩn thận có người không tốt lợi dụng cháu.”
Tô Cẩn Hồng rất thông minh, anh nghe được sự gần gũi trong lời nói của ba Cố, khéo léo nịnh nọt, “Chú Cố nói phải. Nhưng vì chú là cha của Cố Ngôn Hi nên cháu mới nói cho chú, cháu sẽ không nói với người ngoài. Dù sao Ngôn Hi được chú Cố dạy dỗ tốt như vậy, nên chắc chắn chú Cố rất đỉnh!”
Ba Cố được Tô Cẩn Hồng nịnh sướng rơn, nhớ đến dáng vẻ lúc con gái mình phủ nhận, càng áy náy.
“Haizz, chú dạy nó phải chính trực, ai biết nó lại làm ra chuyện như vậy.”
Cố Ngôn Hi ở bên cạnh, nôn nóng, “Ba!”
Tô Cẩn Hồng lắc đầu, “Không phải đâu chú Cố, đứa bé đó không phải của bọn cháu thật mà.”
Ba Cố nhìn Cố Ngôn Hi bên cạnh, ra hiệu “Chú hiểu” bằng mắt cho Tô Cẩn Hồng, tỏ vẻ chú hiểu hết, vỗ bả vai gầy của Tô Cẩn Hồng, an ủi anh: “Chú biết mà, khổ thân cháu.”
Cố Ngôn Hi: “…”
Đến giờ cô đã từ bỏ việc giải thích, lần đầu tiên cô thấy ba mẹ cô bất công như vậy, không nhịn được mà trợn ngược.
Ba Cố nhìn sang Cố Xảo, quay đầu lại thì thấy cảnh này, trách cứ: “Làm gì đây, không được bắt nạt Tiểu Hồng.”
Tô Cẩn Hồng đứng cạnh mỉm cười, trong lòng nở hoa. Ánh mắt ba Cố mẹ Cố tinh tường thật!!! Sau này anh sẽ đối xử với họ như ba mẹ ruột!
Giờ đây, Tô Cẩn Hồng tràn đầy tự tin, anh thấy được tương lai rộng mở. Nếu anh đã thu phục được ba Cố mẹ Cố, ngày cưới được Cố Ngôn Hi còn xa sao?! Ngày đó thật sự rất gần!
Dường như Tô Cẩn Hồng thấy được thành công đang vẫy gọi anh.
Mặc dù anh không nói gì, nhưng cảm giác sung sướng trên người anh quá rõ ràng. Trái ngược với sự sung sướng của anh, Cố Ngôn Hi bất lực thật sự.
Rõ ràng là nói thật, sao ba mẹ cô không chịu tin chứ! Thậm chí Tô Cẩn Hồng cũng đã phủ nhận nhưng bọn họ lại cho rằng mình bảo em ý nói như vậy, mà em ý lại…nghe lời mình.
Cố Ngôn Hi câm nín nhìn Tô Cẩn Hồng cười như hoa với ba Cố, thầm nghiến răng.
Cô giơ chân lên, cong gối đá Tô Cẩn Hồng một phát.
Tâm trạng Tô Cẩn Hồng rất tốt, hoàn toàn không thèm quan tâm đến chuyện này, còn thiếu đòn đến trước mặt cô, cố ý hỏi: “Chị sao thế?”
Cố Ngôn Hi nhìn anh, “Bây giờ biết gọi chị rồi à, sao vừa nãy em không xưng hô như vậy trước mặt ba mẹ chị?”
Tô Cẩn Hồng uể oải đứng thẳng lên, trả lời chậm rãi: “Cũng được thôi, nếu chị muốn, em sẽ gọi. Dù sao thì em gọi là chị thì ba mẹ chị cũng chỉ nghĩ là tình thú của người yêu thôi.”
Cố Ngôn Hi: “…”
Tô Cẩn Hồng nháy mắt mấy cái với cô “Đương nhiên, em sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của chị.”
Anh giả vờ thở dài, nhìn mắt cô, thản nhiên nhấn mạnh từng chữ: “Ai bảo em thích chị cơ chứ.”
Cố Ngôn Hi: “…”
Có lẽ do tuổi đã lớn, cô ít gặp được lời thổ lộ thẳng thắn đơn thuần như vậy. Khi tiếng thở dài và lời thú nhận của Tô Cẩn Hồng bay vào tai cô, cô không kìm chế được được mà rung động. Run rẩy từ đầu đến chân, toàn bộ tế bào trong cơ thể đều kích động nhảy nhót, hô to: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Thế giới của người trưởng thành tràn đầy giả dối, ai cũng đeo mặt nạ nho nhã lễ độ với nhau, cẩn thận từng li từng tí thử đối phương. Nếu kết quả không tệ thì sẽ thử một lần. Nếu đối phương từ chối khéo thì sẽ từ bỏ. Hai bên không nhắc tới nữa, sau này gặp lại vẫn còn mặt mũi.
Dần dần, cô cũng mặc cho số phận, không còn chờ mong gì với tình yêu. Mãi cho đến khi Tô Cẩn Hồng thẳng thắn tỏ lòng với cô.
Dù thái độ của cô mơ hồ, đối phương vẫn luôn kiên định, kiên nhẫn chờ quyết định cuối cùng của cô.
Cố Ngôn Hi không thể thuyết phục mình từ bỏ chỉ vì anh còn trẻ, cô cũng không muốn trốn tránh trái tim mình nữa.
Cô không muốn qua loa với sự chân thành của Tô Cẩn Hồng, càng không muốn bỏ qua anh.
Cố Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn Hồng, nở nụ cười khiêu khích, kiễng chân dựa gần sát anh, hạ giọng, chậm rãi nói: “Thích… Thì đến theo đuổi đi.”
Tô Cẩn Hồng sửng sốt, lúc muốn hỏi cô thế là sao thì Cố Ngôn Hi đã chạy đến chỗ ba Cố mẹ Cố nói chuyện.
Anh gãi đầu, mờ mịt một hai giây mới tỉnh ra.
Tô Cẩn Hồng mừng phát điên, anh muốn lớn tiếng hỏi cô có phải ý kia không, nhưng không nên làm phiền bọn họ. Chỉ có thể kìm nén sự phấn khích của mình, yên lặng đi đến bên cạnh Cố Ngôn Hi.
Thực tế, anh đi như đang bay.
Ba Cố nhìn Cố Ngôn Hi, ý hỏi có chuyện gì.
Cố Ngôn Hi giả bộ không hiểu, coi như không thấy ánh mắt của ba Cố, quay đi lấy một ít đồ ăn cho Cát Vấn Vấn.
“Dì Cát, dì gọi Du Du đến ăn một chút đi, cháu với Cẩn Hồng mang đến rất nhiều.”
Cát Vấn Vấn nhìn đống đồ trong lòng cô, lắc đầu, “Cháu cho nhiều quá, dì và Du Du ăn không hết ngần ấy.”
Cố Ngôn Hi hiểu được nỗi băn khoăn của Cát Vấn Vấn, cô nhẹ giọng khuyên nhủ: “Du Du đang tuổi ăn tuổi lớn, dù chúng ta nhịn ăn nhịn mặc cũng không thể để trẻ con bị đói. Huống chi trước kia chú Trương rất tốt với gia đình cháu, dì nhận đi.”
Cát Vấn Vấn vừa nghe đến con mình thì dịu đi, do dự nhận lấy, cảm kích nói: “Dì thật lòng cảm ơn các cháu, để dì đi gọi Du Du, đêm qua nó thức đợi cha nó với dì, sáng nay dì mới bảo nó đi ngủ.”
Cố Ngôn Hi gật đầu thông cảm, “Không sao đâu ạ, dì để em ngủ một, ngủ dậy hẵng ăn.”
Tô Cẩn Hồng lấy một bao thuốc lá trung hoa từ trong túi, đưa cho cha Cố, thấp giọng hỏi: “Chú, bây giờ chú tính sao?”
Cố Phụ nhận điếu thuốc, thoải mái thở ra một vòng khói.
“Cháu có ý gì không?”
Mẹ Cố ngửi thấy mùi thuốc lá, đến đuổi: “Hai người sang phòng khác đi, lát nữa Du Du dậy, toàn mùi thuốc thì ra thể thống gì nữa.”
Ba Cố cười làm hòa, “Đi ngay đây.”
Tô Cẩn Hồng theo ông sang phòng để đồ, “Cháu thấy giờ cũng muộn rồi, cứ ở lại đây một đêm đi ạ. Đêm qua chú với đứa bé kia ngủ ít, đêm nay nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt, sáng mai hẵng đi.”
Ba Cố gật đầu, khen ngợi nói: “Cháu còn trẻ mà chu đáo thật đấy.”
Ba Cố vỗ vai Tô Cẩn Hồng, rủ rỉ “Hi Hi nhà chú mạnh mẽ từ nhỏ, lại rất ương ngạnh. Hồi trước chú còn lo lắng bạn trai rương lai của con bé không chịu nổi. Bây giờ gặp cháu thì chú yên tâm rồi.”
“Cháu hiền lành, có thể bao dung nó, vừa vặn bổ sung cho nhau.”
Tô Cẩn Hồng bày ra dáng vẻ hiền lành,, cười ha ha nói với ba Cố: “Đấy là do Ngôn Hi nói phải, nếu có chỗ nào không ổn cháu sẽ góp ý cho cô ấy.”
Ba Cố thích ý hít một hơi, khói thuốc lượn lờ, không giấu nổi sự thưởng thức: “Cháu ngoan, nên như vậy. Sau này Hi Hi nhà chú phải nhờ cháu.”
Cố Ngôn Hi đẩy cửa vào, nghi ngờ nhìn hai người, “Hai người ở đây làm gì? Ra ngoài ăn gì đi.” Rồi cô lấy điếu thuốc từ tay ba Cố, “Ba, sức khỏe ba đã như vậy mà còn hút thuốc, con nói với ba bao nhiêu lần rồi, không được hút nữa!”
Ba Cố tiếc nuối nhìn điếu thuốc bị Cố Ngôn Hi lấy đi, trơ mắt nhìn nó bị dập tắt, vô cùng đau đớn nói: “Gù gì cũng để ba hút xong đã chứ.”
Mặt Cố Ngôn Hi không đởi sắc, xòe tay: “Đưa con.”
Ba Cố: “Làm gì còn nữa, thật đấy!”
Tô Cẩn Hồng nhìn thấy bao thuốc lá giấu trong túi ba Cố, hai ngón tay anh dễ dàng kẹp bao thuốc trong túi ba Cố ra.
Ba Cố trơn mắt: “Cháu…!”
Tô Cẩn Hồng cười híp mắt: “Ngôn Hi nói rất phai, ba nên nghe. Ba nên chú ý sức khỏe mới phải.” Nói rồi, anh đưa bao thuốc cho Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi nhìn anh, cười như không cười, cầm bao thuốc, xoay người đi.
“Cậu được việc phết nhỉ.”
Tô Cẩn Hồng nhe răng cúi người nói bên tai cô: “Không phải là lo lắng cho sức khỏe của ba sao?”
Sau đó anh đứng thẳng người, giữ chặt cánh tay cô, “Huống chi em đang theo đuổi chị, đương nhiên phải khiến chị hài lòng.”
Đôi mắt Cố Ngôn Hi chứa ý cười, lại ra vẻ nghiêm túc: “Nói chung, đồng chí Tô còn phải tiếp tục cố gắng.”
Tô Cẩn Hồng thẳng lưng hành lễ kiểu quân đội: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Ba Cố đứng sau bọn họ, nhìn chằm chằm bao thuốc bị lấy đi, lại nhìn Tô Cẩn Hồng dính chặt Cố Ngôn Hi, vô cùng buồn bực: “Đồ qua cầu rút ván.”
Ông ngẫm lại tiếng “ba” Tô Cẩn Hồng vừa gọi, mặt mày giãn ra, thấp giọng cười mắng một câu: “Đúng là một thằng nhóc xấu xa.”
Mẹ Cố đứng ngoài nhìn con gái hùng hổ vọt vào tịch thu thuốc lá của chồng mình rồi đi ra, không nhịn được thở dài, chắc chắn lát nữa lão già kia sẽ lại trầm mặt không để ý đến ai.
Không ngờ lúc ba Cố lại trông rất sung sướng.
Mẹ Cố kinh ngạc nhìn ông, “Mình sao thế? Nhặt được tiền?”
Đuôi lông mày ba Cố lộ ra ba phần đắc ý, ông ỡm ờ với mẹ Cố, “Chẹp chẹp, chắc chắn mình không ngờ dduojcw thằng nhóc kia nói gì đâu?”
Dáng vẻ này của ba Cố, đã khơi dậy lòng hiếu kì của mẹ Cố, mẹ Cố lắc lắc cánh tay ba Cố, thúc giục: “Nói nhanh đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Ba Cố không nhịn được, cười hai tiếng, nói cho mẹ Cố: “Thằng nhóc kia gọi tôi là ba!”
Mẹ Cố bất ngờ: “Thật sao?”
Ba Cố vô cùng đắc ý, chỉ thiếu hát lên: “Thật, tôi lừa mình làm gì!”
Mẹ Cố đứng phắt dậy, tức giận bất bình nói: “Mình tệ quá, dụ dỗ Tiểu Tô gọi, nó còn chưa gọi tôi đâu!”
“Không được, tôi cũng muốn nó gọi tôi.”
Ba Cố gọi bà lại, cau mày nói: “Mình hỏi trực tiếp thế còn ra thể thống gì nữa? Ai không biết còn tưởng con gái mình ế sưng lên rồi. Có gì ban ngày lại nói.”
Mẹ Cố vẫn đứng đó, chần chờ. Ba Cố kéo tay bà, ấn bà xuống sô pha. “Mình ngồi xuống. Đã muộn như vậy, nên đi ngủ thôi. Có chuyện gì, ngày mai hãng nói.”
Mẹ Cố hơi do dự, “Vậy buổi tối ngủ…”
Ba Cố không hề do dự nói: “Chuyện này còn nghĩ gì nữa? Ba người nhà nó ngủ đó vừa hay!”
___
Lời tác giả: Mị thấy có vẻ Tô Cẩn Hồng đắc ý được vài chương rồi nhỉ. Hí hí, bào trước chương sau cậu ta sẽ bị bố vợ cho ăn đập.