Lòng hoang mang trở về lớp học, Bạch Nhật Hy tìm chỗ trống ngồi xuống nghe giảng viên đứng trên bục giảng say sưa giảng bài, cô như người mất hồn ngồi ngây ngốc suy nghĩ lung tung. Không biết cô ngồi ngây người đã qua bao lâu, đến khi cô giật mình trở về hiện thực thì đã gần hết tiết, lúc này cô mới vội vàng ghi ghi chép chép lại bài học rồi chợt điện thoại của cô rung liên hồi báo có tin nhắn.
Bạch Nhật Hy hơi nhíu mày mở điện thoại, không biết ai nhắn tin cho cô vào lúc này, cô nhớ là ngoài liên lạc với người nhà thì cô đâu có bạn bè gì nhiều.
‘Tan học anh chờ em ở sân bóng rổ, nếu em từ chối thì anh sẽ đến từng lớp tìm em.’
‘Không cần phải phiền phức đến vậy đâu. Yên tâm, lát tan học tôi sẽ ra sân bóng tìm anh, có gì lát nữa tan học nói.’
Trả lời tin nhắn xong cất điện thoại trở lại giỏ xách rồi lại tiếp tục nghe giảng. Lát nữa cô phải nói rõ ràng với tên Nam Cung Diệp kia là cô không muốn có bất kì mối quan hệ nào với hắn mới được, không thôi nữ chủ Đỗ Minh Nguyệt nổi điên sau này tìm cô trả thù thì nguy. Cô không sợ cô ta, nhưng cô thật sự rất ngại gặp phiền phức.
Thời gian rất nhanh trôi qua, tan học, Bạch Nhật Hy thu dọn sách vở bỏ vào giỏ xách rồi ung dung bước ra khỏi lớp, cô tiêu sái đi trên hành lang đến khúc rẽ thì cô va phải một người nào đó.
“Không sao đâu, cô không sao là được rồi.” Giọng nói ấm áp như nắng xuân vang lên kèm theo là ý cười.
Uầy, sao Bạch Nhật Hy cô thấy giọng nói quen quen, rất giống với giọng nói của nam chủ Tần Minh nha. Cô chầm chậm ngước mặt lên nhìn người bị mình va phải mà thầm khẩn cầu ông trời người cô va phải không phải vị nam chủ ấm áp như ngày xuân học trưởng Tần Minh kia. Nhưng ông trời thật biết cách đùa giỡn với nữ phụ nhỏ bé như cô, người cô va phải đích thực là vị nam chủ Tần Minh kia, lúc này cô oán than không thôi.
“Hahaha, nếu đã không có gì thì tôi đi trước.” Cô cười gượng gạo rồi vội vàng rời khỏi để lại người kia thẩn thờ không hiểu chuyện gì nhìn theo hướng cô rời đi.
Nhanh chân rời khỏi nơi có sự xuất hiện của vị học trưởng nam chủ, Bạch Nhật Hy đi đến nơi đã hẹn với Nam Cung Diệp, tiến gần đến sân bóng lúc này trong sân đã không còn người ở lại, có lẽ là do Nam Cung Diệp đã đuổi những người khác rời khỏi. Càng đến gần thì lúc này Bạch Nhật Hy nhìn thấy ở bên trong sân bóng rổ chỉ còn lại hai bóng người nam nữ, một thân ảnh nhỏ nhắn với chiếc váy hồng đáng yêu đang khẽ bay nhè nhẹ trong gió, còn một thân ảnh cao lớn nhưng không hề thô kệch trong trang phục thể thao hết sức năng động trên trán còn có một băng đô màu đen.
Mắt nhìn thấy người con gái tiến đến gần người nam thì đột nhiên cô ta ngã nhào về phía trước hướng vào lòng ngực của người đối diện, do tình huống bất ngờ không ngờ được chàng trai bị cô gái ngã xô xuống nền đất. Và cảnh tưởng, nam nằm dưới một tay ôm eo nữ nằm trên và một tay chống dưới nền đất, còn cô gái nằm trọn trong lòng chàng trai.
Lúc này, Bạch Nhật Hy không ngừng tậc lưỡi khen ngợi. Chậc, chậc không ngờ nữ chủ mạnh bạo đến vậy, rõ ràng là cô ta cố tình ngã vào người Nam Cung Diệp, cô không hề thấy có viên đá hay bất cứ thứ gì có thể khiến cho cô ta vấp phải.
Không hổ danh là nữ chủ có bàn tay vàng, cô ta rất thuận lợi ngã vào lòng nam chủ a, còn nếu sau cú ngã này mà cô ta có thể thu phục được nam chủ thì cô càng phải suy xét lại có nên theo cô ta tầm sư học đạo để sau này có thể trở về liền có thể áp dụng để thoát khỏi kiếp cẩu độc thân hay không đây.
Bước vào sân bóng tiến đến bên cạnh hai người kia, Bạch Nhật Hy đứng nhìn từ trên xuống hai người đang nằm trên nền đất, ánh mắt hết sức châm chọc.
“Tôi còn tưởng bạn học Nam Cung gọi tôi đến đây là có gì rất quan trọng để nói, không ngờ rằng lại gọi tôi đến chỉ để nhìn hai người thân mật.”
“Chị, không phải như chị nghĩ đâu. Chẳng qua là do em sơ ý vấp ngã nên anh Nam Cung có ý tốt đỡ em nhưng không ngờ lại…” Đỗ Minh Nguyệt rời khỏi người Nam Cung Diệp vội vàng đứng dậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vội vàng giải thích kèm theo là vẻ mặt ‘chỉ cần cô không tin tôi thì tôi liền khóc cho cô xem’ nhìn Bạch Nhật Hy.
Nhìn vẻ mặt Đỗ Minh Nguyệt, Bạch Nhật Hy thở dài thườn thượt trong lòng, cô thật là mệt mỏi với vị nữ chủ này ghê, cô ta giả vờ yếu đuối không mệt chứ cô xem cô ta giả vờ đến phát chán rồi.
Thấy vẻ mặt lạnh nhạt không chút biểu tình của Bạch Nhật Hy, trong lòng Nam Cung Diệp không được thoải mái ngồi dậy từ nền đất, anh phủi đất cát dính trên quần áo đi đến bên cạnh Bạch Nhật Hy đoạt lấy giỏ xách cô đang đeo trên vai tự tiện đeo lên vai chính mình.
“Em cũng nghe cô ấy nói rồi đấy, chỉ là cô ấy bất cẩn vấp ngã nên mới có tình huống đó thôi, em đừng hiểu lầm, anh với cô ấy không có gì.” Nam Cung Diệp dùng ánh mắt thâm tình mà chân thành nhìn cô.
“Hai người có gì hay không cũng chẳng liên quan đến tôi, anh đâu cần giải thích với tôi.” Bạch Nhật Hy nhún vai với vẻ mặt bình thản nhìn anh.
“Anh chỉ không muốn em hiểu lầm anh thôi. Bây giờ đã rõ ràng rồi thì chúng ta đi thôi.” Nói rồi Nam Cung Diệp nắm tay kéo Bạch Nhật Hy rời đi trong sự ngơ ngác của cô và sự ghen tỵ phẫn nộ của Đỗ Minh Nguyệt.
Ngơ ngác, mặc cho Nam Cung Diệp nắm tay kéo đi, Bạch Nhật Hy xuất thần nhìn chằm chằm bàn tay lớn đang nắm chặt bàn tay nhỏ của cô. Cô rất rối rắm, tại sao Nam Cung Diệp lại giải thích với cô, đáng lẽ với cương vị là nam chủ, anh ta phải đi cùng nữ chủ mới đúng, vậy mà anh ta lại bỏ mặc nữ chủ đi cùng nữ phụ cô. Điều này làm cho cô khó hiểu cùng bối rối không ngừng.