Lý Trân với ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Trần Nguyên đi phía trước.Trần Nguyên trên đầu đội mũ Tứ Phương Bình Đính,phần áo giáp được làm từ da trâu và một miếng sắt chế thành bảo vệ phần thân,tóc được Trần Nguyên cắt ngắn đến cổ búi lên cao từ xa nhìn lại, không khác gì sĩ tốt nhà Trần trong truyền thuyết,tay cầm giáo,bên hông còn đeo thêm một thanh kiếm ngắn chừng bốn xích, lúc đi, ưỡn ngực ưỡn bụng, trong uy phong lẫm lẫm còn mang theo khí thế trang nghiêm.
Đám người Nguyễn An lúc này đang bì bõm đuổi theo đại quân nhưng rõ ràng là cũng được trang bị giống Trần Nguyên nhưng trên áo giáp chỉ có da trâu còn miếng sắt nhỏ để bảo vệ phần ngực trong tay cầm giáo,hai người đi theo Nguyễn An nãy giờ một người tên Võ Tòng người còn lại tên Võ Tánh hai người đều là hai anh em với nhau nhưng cùng cha khác mẹ.Hai người Võ Tòng và Võ Tánh cầm hai cây cung bức xúc nói:
- Dựa vào gì mà Trần Nguyên lại được phối giáp?
Nguyễn An châm chọc, nói:
- Muốn phối giáp, cũng dễ thôi mà người qua bên đó đánh tên Trần Nguyên đó một trận, đảm bảo sẽ có giáp cho ngươi mặc, lúc đó ngươi đi mà giương oai với đại tướng quân kìa
Nguyễn An nhìn hai tên dở hơi rồi khẽ cười song ánh mắt lại hướng về Trần Trinh,người duy nhất cưỡi ngựa trong đội ngũ,là người trong Phi Ưng Vệ năm nay hai mươi tuổi, cũng chinh chiến vô số lần, giết người như ma. Vì vậy có thể nói tương lai Trần Trinh có thể trở Hùng Thắng thứ hai.
Võ Tánh nói:
-Căn cứ theo luật Trần,chỉ có Ngũ Trưởng mới được phân phối giáp trụ.Nếu như ngươi muốn trang bị như Trần Nguyên thì cứ cầu mong chúng ta trên đường vận chuyển lương mà gặp chiến sự, đến lúc đó nếu như ngươi có thể giết được giáp sĩ đối phương, có thể giành được quân công, thăng làm Ngũ trưởng.
Võ Tòng phun một ngụm nước uống,nói:
- Miệng thối, đừng có nhắc điềm gở chứ. Ta mong muốn nhất chính là trên đường đi bình an, ngàn vạn lần đừng gặp phải phiền phức gì. Tốt nhất là chúng ta bình an, đến nơi đó rồi thì chiến sự cũng chấm dứt, sau đó có thể về nhà...Về phần công tước quân công gì đó, ta chẳng thèm. Hơn nữa, mặc giáp trụ, ít nhất cũng phải nặng trên hai mươi cần, trời thì nóng, ta cũng chẳng muốn có thêm phiền phức.
Nguyễn An bỗng nói:
-Thôi đi nhanh lên trời sắp tối rồi
Lúc chạng vạng, bầu trời đột nhiên có cơn mưa nhỏ tí tách, hơn nữa vào đêm, mưa không những ngừng mà càng lúc càng lớn. Nếu như là bình thường, mọi người sẽ vô cùng vui mừng vì có một trận mưa lớn như thế, sẽ giảm bớt đi nhiệt độ nóng bức. Thế nhưng hiện tại, tất cả mọi người bắt đầu chửi bới, nguyên nhân rất đơn giản, trận mưa to này tuy rằng khiến cho nhiệt độ không khí hạ xuống, nhưng đồng thời cũng làm đường xá càng thêm khó đi.
Hình như ông trời đang bắt đầu trêu đùa bọn họ.Mưa làm cho đất bùn kết lại khiến cho bánh xe gỗ càng khó đẩy hơn phải hơn mười người chụm lại mới có thể đẩy ra chỗ hãm trên đường.Nếu như mà mưa cứ tiếp tục rơi tầm tả thế này thì tốc độ vận chuyển đến Châu Tích sẽ bị hạn chế lại, nếu như mà như vậy thì toàn bộ người vận chuyển lương thực theo Luật Trần sẽ bị chém toàn quân.
Thoáng cái một bánh xe chở lương thực đã vỡ làm cho xe nằm nghiêng đổ bên đường, mười mấy người cố sức la lên, nhưng nâng kiểu gì cũng chỉ nâng được một nửa.Trần Nguyên, Hoàng Tài và Nguyễn An nhìn nhau không nói mà đi lên kêu quân lính tránh xa.Ba người, mỗi người nắm một càng xe, không nói hai lời kéo xe lương lên từ trong vũng bùn lầy.
Nhưng khi kéo xe lương lên sắc mặt Trần Nguyên bắt đầu biến sắc, không kìm được nhìn thoáng vào lương thực trên xe
Không đúng theo lý mà nói thì xe lương thực phải có trọng lượng khoảng bốn trăm cân thôi mà sao xe lương này sợ là còn vượt trên cả ngàn cân.Bánh xe là đã vượt qua cực hạn rồi.
- Nhanh lên một chút, thay bánh xe!
Người la lên là Ngũ Trường Trịnh Niệm
Trần Nguyên thừa dịp thay bánh xe trong nháy mắt, liền liếc nhìn Trần Trinh cách đó không xa. Kỳ lạ, theo lý mà nói thì Trần Trinh đã sốt ruột mới đúng,nhưng sao vẻ mặt của hắn vẫn bình thản đến thế kia? Nhìn tư thái của gã, rõ ràng là chẳng chút lo lắng cho hành trình bị lỡ dở cả.
Xe lương rất nhanh được sửa lại xong xuôi, đội lương lại tiếp tục tiến lên trên đường mưa lầy lội.Nguyễn An phía sau đột nhiên nhích lại gần, hai người Võ Tòng và Võ Tánh vô tình đã đứng ở sau lưng Trần Nguyên ngắn ba người Lý Trân ra, đồng thời cũng vây quanh Trần Nguyên.Trần Nguyên bắt đầu đề phòng tay nắm chặt giáo nhìn Nguyễn An:
- Ngươi muốn làm gì?
- Huynh đệ, ngươi không phát hiện có gì đó không bình thường sao?
Trần Nguyên nhăn mày:
- Có ý gì?
Võ Tánh vừa nói với ta,đồ trên xe rất có thể không phải lương thực.
Nguyễn An nói:
Hai ngày trước xe lương đâu có nặng đến thế đâu, nhưng sao lần này gặp mưa thì lại trở nên nặng như vậy?Chỉ sợ trên xe là bùn cát, cho nên gặp nước mới nặng như vậy. Huynh đệ, xem ra nhiệm vụ lần này có chuyện rồi.
Trần Nguyên giật mình, thoáng cả kịp phản ứng. Trên xe không phải là lương thảo, nói vậy, mục đích nhiệm vụ lần này
Trần Nguyên nhìn Nguyễn An nói khẽ:
- Ý ngươi là sao?
Nguyễn An gật đầu,nói:
- Nếu như ta đoán không sai, nhiệm vụ lần này của chúng ta, chỉ sợ là mồi câu cá
- Câu cá?
Nguyễn An nói:
-Huynh đệ theo ta thì chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau, hợp tác với nhau mới đúng.
- Hợp tác thế nào?
- Chúng ta...
Nguyễn An nhìn bốn phía sau đó nói khẽ vào tai của Trần Nguyên:
- Nếu như tình hình không hợp thì trốn đi.
Trần Nguyên cười khổ:
-Trốn? Trốn đến đâu chứ?Trốn cả đời hay trốn không dám gặp người à nhưng rồi còn huynh đệ ta thì sao ta trốn đi họ có chuyện gì thì sao ta gánh được?
- Việc này...
- Đừng quên, trong luật Trần, có tội liên đới đấy.
Nguyễn An có chút xấu hổ,nói:
-Huynh đệ là một người trọng tình trọng nghĩa, ta nghĩ lần này triều đình muốn câu cá chỉ sợ không dễ đối phó,ngươi nghĩ tên đạo phỉ đó là người dễ đối phó à.Ngươi không biết đó thôi, tên đạo phỉ đó binh hùng tướng mạnh, không dễ dàng đối phó đâu.
Trần Nguyên xiết chặt nắm đấm,nói:
- Dù là cá lớn thế nào, không chừng sẽ bị mồi làm uất nghẹn. Có câu là binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn. Đại trượng phu sinh ra ở đời là làm nhân kiệt, chết cũng phải hy sinh oanh liệt.Ta cũng sẽ không vì bản thân mình ảnh hưởng đến huynh đệ của mình,, ta chẳng thà chịu chết. Nếu thật sự có nguy hiểm, thì liều mạng đánh một trận, không chừng còn có thể giành được đường sống. Cái gọi là trước chiến đấu mà khiếp sợ, không được coi là hảo hán, ta quyết định ở lại đánh một trận.
Ánh mắt của Nguyễn An đã sáng lên và xác định đây chính là bằng hữu mà hắn cần tìm,chợt nhìn thoáng qua Võ Tòng và Võ Tánh
Chỉ thấy cả hai điều gật đầu,nhưng trong đôi mắt thì lại sáng lên lộ ra tia tán thưởng, nhìn chằm chằm Trần Nguyên.
Nguyễn An bỗng nhiên nói lớn:
- Đã như vậy, mẹ nó liều mạng nào!
Từ đầu tới đuôi cũng chỉ là vài người nói ngay cả đám Lý Trân cũng không nghe Trần Nguyên và Nguyễn An nói gì,Trần Nguyên đương nhiên sẽ không nói, mà Nguyễn An cũng sẽ không nói cho bất cứ ai.
Chỉ từ thái độ của hai người Võ Tòng và Võ Tánh đối với Trần Nguyên mà có thể thấy địch ý của hai người này đối với Trần Nguyên ít nhiều gì cũng giảm đi địch ý đối với Trần Nguyên
Ngày thứ hai rời khỏi kinh thành đội lương sau một hồi bôn ba đã tới một nơi được mệnh danh là Quỉ MÔn Quan sở dĩ có cái tên này cũng là có nguyên nhân do thổ phỉ nơi này mỗi lần thấy thương đội nào đi qua điều giết hết lấy của cải,rồi sau đó chặt đầu mỗi người trong thương đội treo lên cây.Mỗi đêm điều nghe tiếng ru ai oán,tiếng thét thảm thương nên người dân mới đặt là Quỉ Môn Quan
Theo lý mà nói trước khi vào Quỉ Môn Quan thì Trần Trinh cũng phải cho quân sĩ nghỉ ngơi nhưng y cứ đốc thúc quân sĩ đi tiếp vì thế lý do y đưa ra cũng rất hợp lý:
- Hiện tại chúng ta đã trì hoãn lộ trình một ngày rồi, nên cần phải đẩy nhanh tốc độ.Nếu như ta đi qua được vùng Quỉ Môn Quan này sẽ đến được huyện Phù Long.Hơn nữa khi đến đó ta có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn quân ngũ,không bằng chúng ta cứ đi suốt đêm qua Quỉ Môn Quan
Quỉ Môn Quan là địa hình phức tạp, đồi núi rậm rạp, đường lầy lội, rất dễ ẩn nấp.Trần Trinh muốn nơi này là nơi thu hút kẻ địch, sau đó tiêu diệt sạch.Tuy nói rằng Quỉ Môn Quan sẽ phát sinh ảnh hưởng đối với quân Trần, nhưng sự ảnh hưởng đối với kẻ địch cũng tồn tại như vậy. Chỉ cần kẻ địch xuất kích, dựa vào sức chiến đấu của quân Trần, đủ để tiêu diệt toàn bộ đối thủ, thu hoạch toàn thắng.
Trần Nguyên kiến nghị với Trần Trinh:
- Tướng quân, đêm đi qua đại trạch, cẩn phải cẩn thận xin tướng quân hãy cho tiền quân một trăm người đi đầu gồm ba trăm bộ để dò đường, hậu quân bốn trăm người đi chầm chậm để cảnh giới cho một trăm bộ quân, trung quân áp giải lương thảo kết trận mà đi, mới là kế sách tốt nhất.
Từ khi nào có lẽ Trần Trinh đã coi Trần Nguyên là tâm phúc của mình, đương nhiên có đủ tư cách để nói.
Mà Hùng Thắng cũng đã căn dặn Trần Trinh cho nên cũng có vài phần thân cận,khi nghe Trần Nguyên nói vậy cũng đã có một vài phần tò mò về Trần Nguyên dùng ánh mắt mới mẻ hoàn toàn nhìn đánh giá một lượt.
Người mà Hùng đại ca coi trọng cũng không tầm thường nhỉ,quả nhiên là có chút bản lĩnh!
Ở trong lòng Trần Trinh, cách nhìn đối với Trần Nguyên đã tăng lên vài phần.
- Vậy ngươi cho là, nên phân công thế nào?
Trần Nguyên bắt đầu chỉ tay vào bản đồ nói:
- Trung quân hộ vệ, cần dũng sĩ tọa trấn, do tướng quân lĩnh quân là thích hợp nhất.Nguyễn An là người có uy vọng và dũng mãnh nhất trong quân lính có thể hiệp trợ tướng quân bảo vệ lương thảo;Võ Tánh, vũ dũng quả cảm, có thể làm hậu vệ, tiếp ứng trung quân.
Ánh mắt của Trần Trinh hiện lên vẻ tán thưởng nhẹ nhàng gật đầu
-Ai có thể làm quân tiên phong?
Trần Nguyên giơ tay,nói:
- Ta nguyện làm quân tiên phong, thăm dò đường đi.Nếu gặp phải địch tập kích cũng có thể quay về cứu viện, giáp công kẻ địch.
Trần Nguyên biểu thị sự không sợ chết của mình,Trần Trinh lệnh cho Trần Nguyên suất lĩnh trăm người làm tiên phong, tạm lĩnh chức Chúc trưởng, đi trước dò đường.
Trần Nguyên suất bộ xuất phát,Lý Trân đi bên cạnh hắn không kìm được cầm giáo trong tay khẽ hỏi nhưng Lý Trân chưa kịp nói thì Ngô Tinh đã nói:
- Ngu ngốc, lẽ nào đến bây giờ ngươi không nhìn ra được gì sao? Cái gì mà áp lương thảo, ta nhổ vào. Lúc này chỉ sợ chúng ta đã trở thành mồi câu hết rồi, dụ địch xuất động, sau đó một lưới bắt hết.
Trần Nguyên giật mình quay sang nhìn Ngô Tinh,nói:
- Ngươi...
- Đừng nhìn ta, là ta nhìn mà đoán ra được. Nhưng ta cũng không phải là không xuất lực, hôm nay lúc hành quân, ta dùng giáo không cẩn thận đâm vào một bao lương thực...Trần Nguyên, ngươi có nghĩ không, chuyện lớn như vậy mà lại không nói với chúng ta câu nào.
Trần Nguyên không kìm được nhìn về phía Lý Trân,Hoàng Tài,nói:
- Các ngươi... Không trách ta?
Lý Trân giở giọng cười gian thương,nói:
-Hồi đầu thì chúng ta có chút bất mãn đối với ngươi nhưng nghĩ lại thì nếu như lúc đó chúng ta thực sự đã biết thì chắc chắn sẽ là muốn rút lui rồi.Nhưng lại sợ liên lụy đến ngươi thật sự không phải là hành vi của đại trượng phu.
Hoàng Tài nở nụ cười, nói:
-Sống trên đời nhân kiệt,chết phải oanh liệt
Trần Nguyên, nói:
-Đúng vậy,đa tạ các ngươi
Lý Trân và Ngô Tinh đều đồng loạt nói:
-Chúng ta mãi là huynh đệ sống chết có nhau
Trần Nguyên giơ tay ra thành nắm đấm để giữa,ba người còn lại cũng đưa tay để ở giữa điều đồng thanh nói:
-Sống Chết Có Nhau,Có Phúc Cùng Hưởng,Có Họa Cùng Chia
Lý Trân liên tục gật đầu,nói:
-Trông cậy vào ngươi,Trần Nguyên
Đã như vậy ta và Hoàng Tài,Ngô Tinh đi mở đường trước. Người ở đây giao cho Lý Trân ngươi chỉ huy nếu gặp nguy hiểm,không cần quan tâm đến ta, lập tức lui về sau, hội hợp với trung quân. Mọi người cẩn thận một chút,nếu ta là kẻ địch cũng sẽ chọn đại trạch mà tấn công.
Đám người Ngô Tinh gật đầu,Lý Trân truyền mệnh lệnh xuống.
Hai người Trần Nguyên và Ngô Tinh đi trước,Hoàng Tài chỉ huy ở phía sau.Hai người cầm giáo từng bước tiến lên.Đại Trạch QUỉ Môn Quan vô cùng yên tĩnh, không có một tiếng động nào.