Xuyên Không Vào Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa: Ta là Bạch Phượng Cửu

Chương 4

Phượng Cửu được Thành Ngọc sắp xếp vào một tốp cung nữ mới sẽ vào Thái Thần Cung, Thái Thần Cung cứ cách hai tháng thì sẽ thay tỳ nữ một lần. Thói quen này là do Đông Hoa Đế Quân không muốn vướng phàm duyên nên phải thường xuyên thay tỳ nữ, không để cho tỳ nữ nào có thể tiếp cận ngài quá lâu. Phượng Cửu vô cùng hợp ý với điều này nếu như vậy thì nàng sẽ là người đầu tiên gần gủi cùng Đông Hoa? Thật quá tốt rồi!

"Tiểu điện hạ? Đây là cách mà Thành Ngọc giúp người sao? Người nghe tiểu tiên nói, Thái Thần Cung cứ hai tháng lại thay cung nữ như vậy người làm sao mà báo ơn? Bất quá hay là người đổi cách khác?" Ti Mệnh không biết từ chổ nào tới thấy Phượng Cửu liền kéo qua một bên hỏi thăm.

"Ta biết, Ti Mệnh ngươi đừng lo ta đã có cách để ở lại đây lâu dài bất quá khó khăn là ở chể phụ thân của ta." Phượng Cửu nàng có thể vào được đây thì đưng nhiên là sẽ nghĩ ra cách ở lại đây.

"Vậy tiểu điện hạ người đã vào được đây nhưng muốn gặp được Đế Quân e là..."

"Ta hiểu ta sẽ tìm cách vậy!"

"Vậy tiểu tiên xin cáo lui!" Được Phượng Cửu gật đầu một cái Ti Mệnh mới dám rời đi.

THANH KHÂU

"Mê Cốc con nói Phượng Cửu đã đi đâu?" Bạch Thiển vừa từ Tẩy Ngô Cung trở về vốn muốn thương lượng với Phượng Cửu chuyện nhương lại quân vị cho Phượng Cửu, cũng đã hai trăm năm rồi nàng đã là Thái tử phi của Thiên Tộc được hai trăm năm rồi vậy mà vẫn phải gánh thêm chức vị nữ quân Thanh Khâu nữa, thặt là làm nàng mệt mỏi mà.

"Cô cô tiểu điện hạ nói là người muốn đi báo ơn cứu mạng. Người còn nói sẽ đi khá lâu nói con tạm thời giấu giúp người!" Mê Cốc không giám nhìn thẳng mặt Bạch Thiển chỉ giám lẩm bẩm nói.

"Sao con lại giúp nó chứ? Thôi được rồi dù sao đây cũng vẫn là ý của nó chỉ có điều nhị ca tuyệt đối không được biết chuyện này nếu không ta cũng không bảo vệ nổi Tiểu Cửu!" Bạch Thiển ảo não rời khỏi động hồ ly.

THÁI THẦN CUNG

Phượng Cửu là người mới vào nhìn trong đám tỳ nữ nàng là người nổi bật nhất có lẽ vì thế mà nàng cũng bị ghen ghét nhiều nhất.

"Ngươi nói xem từ khi nào mà tỳ nữ lại có người xinh đẹp kiều diễm như cô ta chứ. Ta nghe nói cô ta được người khác sắp xếp vào thì phải. Đồ muốn trèo cao như cô ta chỉ vì Đế Quân nên mới vào đây thôi."

"Đúng là muốn trèo cao mà nhưng trèo cao thì té đau, Đế Quân là người thế nào không ai là không biết cô ta muốn trèo cao? E là không thể!"

Lời của hai cung nữ nói Phượng Cửu đều nghe rõ, nàng cũng biết để mắt tới Đông Hoa vốn đã là không thể nhưng mà cho dù đã biết nhưng nàng lại không thể kiểm soát bản thân mình. Nói ra cũng kì lạ đây vốn là mối lương duyên của Phượng Cửu và Đông Hoa Đế Quân nàng vốn không phải Phượng Cửu sao lại có thể có cảm xúc mãnh liệt như vậy với Đế Quân? Lại nói nếu nàng không phải Phượng Cửu thật vậy tại sao nàng lại thân quen với cuộc sống này nhanh như vậy? Mọi chuyện đều quá khó hiểu đi!

Phượng Cửu ở Thái Thần Cung là một tỳ nữ lẽ ra nàng sẽ lo việc pha trà thay nước ở Cung nhưng nàng lại đắc tội với Tri Hạc và Chức Việt mà hai người họ lại cùng mến mộ Đông Hoa thử hỏi họ liệu còn để cho nàng có cơ hội gần Đông Hoa? Phượng Cửu mệt mỏi làm việc mệt tới nổi đuôi hồ ly cũng hiện ra rồi. Cũng hơn mười ngày nàng ở đây rồi nhưng cả cái bóng của Đông Hoa Đế Quân nàng còn chưa từng nhìn thấy được làm sao báo ơn? Làm sao theo đuổi chàng?

"Phượng Cửu điện hạ?" Thành Ngọc không biết từ khi nào nhảy tới trước mặt Phượng Cửu.

"Thành Ngọc cô giúp ta được không? Ta còn chưa được gặp qua Đế Quân nữa phải là sao báo ơn đây?"

"Hay là Phượng Cửu ngươi thử làm một thứ gì đó thật đặc biệt ta sẽ ở trước mặt Đế Quân phối hợp cùng Ti mệnh khen cô rồi nói cô đến trước mặt người, cô thấy sao?"

"Cũng được! Đang là mùa hoa đào hay ta làm một chén canh hoa đào?"

"Được vậy ngươi hãy làm đi!"

Phượng Cửu liền đem những cành đào đẹp chế biến thành một chén canh hoa đào.

"Đông Hoa, sao trong thư phòng của huynh lại có mui hoa đào thơm tới như vậy chứ?" Liên Tông Quân rãnh rỗi được Thành Ngọc giao phó nhiệm vụ phải trợ giúp cho Phượng Cửu chàng ta nào dám làm trái lời phu nhân thân yêu chứ?

"Ta có trồng đào!" Đông Hoa lạnh lùng ngồi xuống chú ý lên chén canh hoa đào.

"Hiền huynh ta thấy thứ tỏa ra mùi hương là chén canh chứ không phải là hoa đào của huynh thì phải?"

"Vậy canh này lấy hoa ở đâu? Chẳng lẽ chạy xuống Thập lý đào lâm của Chiết Nhan?"

"Là của huynh! Nhưng mà huynh cũng không nếm thử sao? Dù không biết là ai làm nhưng có lẽ rất ngon đó!"

Đế Quân khẽ múc một muỗng canh, mùi hoa đào thơm ngát xông vào mũi tạo một cảm giác mới lạ nhất thời khó tiếp nhận, mùi của cah nếu so với hoa đào thật thì quả không khác là bao nếu không muốn nói đó là cùng một mùi. Đế Quân khẽ nếm thử một ít.

"Không tệ!"