Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 20: Sự thông minh can đảm của Tống Ninh Tuyết

Nàng kéo bộ đồ cướp trên người xuống, để lộ ra bộ giáp màu bạc, khí thế hào hùng toát ra.

Sau đó, nàng nhảy xuống chòi canh, một mình đối đầu với hơn một trăm tên cướp phía trước, trường kiếm trong tay chỉ về phía đối phương, khí phách theo đó mà tỏa ra.

Giang Siêu núp ờ chổ tối nhìn về phía Tống Ninh Tuyết. Cô nàng này đúng là có vài phần sáng suốt can đảm, chiến lược cũng không hề kém.

Nếu mới vừa rồi nàng tùy tiện ra lệnh ném mìn tre lên đám cướp trước mắt, thì có lẽ sẽ có được hiệu quả bất ngờ trong giai đoạn đầu, nhưng mà kết quả chiến đấu chắc chắn sẽ không đủ tốt, thậm chí còn sẽ đấy mình vào bước đường cùng.

Nhưng nàng không làm vậy, mà lại ngang nhiên nhảy ra, trông giống như là một hành động khiêu khích thiếu suy nghĩ, nhưng thực tế thì chí tạo ra một loại ảo giác cho đám cướp, rằng cô gái trước mắt là một cô nàng không đầu óc.

Hơn nữa, huyện chúa huyện An Ninh ờ

ngay trước mắt, nếu có thế bắt được thì tuyệt đối sẽ mang đến vô số tiền chuộc cho bọn cướp.

Nàng chính là một núi bạc trắng bóng đây mà!

Tống Ninh Tuyết đang dùng mình làm mồi để dụ đám cướp cắn câu. Một khi đám cướp đều nhào lên phía nàng, chạy tới trước sơn trại thì có muốn quay người chạy trốn cũng đã chậm.

Ném một đợt mìn tre xuống, ít nhất có thể giết phân nửa đám cướp, thậm chí còn có thể nhiều hơn.

“Huyện chúa An Ninh, là cô hả… Có làm gì phu quân ta rồi? Còn nữa, sao cô tấn đông được sơn trại?”

Cò gái cầm đầu lập tức ngạc nhiên nhìn về phía Tống Ninh Tuyết, hỏi liên tục vài vấn đề.

“Làm sao tấn cồng được hả, không thể nói cho cò biết. Còn về phu quân cõ, ngũ đương gia núi Mạo Nhân, đẵ bị bản quận chúa chém rồi. Nếu cô muốn báo thù thì có thế đi lên đấu một trận với ta. Còn có các ngươi nữa, chỉ cần các ngươi dám đến, bản quận chúa đều sẽ chém chết các ngươi dưới

kiếm của ta.” Tống Ninh Tuyết lạnh lùng nói.

Cồ gái cầm đầu nghe vậy thì giận dữ hét lớn một tiếng, rồi lao về phía Tống Ninh Tuyết.

“Dám giết phu quân ta, ta liều mạng với cô…”

Nàng ta lao lên, một đám cướp cũng lao lên theo, trong đó có một người la to.

“Hoàng Lệ muội tử, bắt sống đì, dù muốn giết cũng phải chờ chúng ta đòi được tiền chuộc, cô nàng này đáng giá lắm!”

Những tên cướp phía sau nghe vậy cũng lao lên. Hiện giờ, bọn họ quên mất phải suy nghĩ tại sao núi Mạo Nhân có thể dề dàng bị tấn công như vậy, trong mắt bọn họ chí còn lại vị quận chúa có thể đối được rất nhiều tiền kia.

Trong chớp mắt, bọn họ gần như đã tới trước mặt Tống Ninh Tuyết.

Thấy đám cướp lao tới, Tống Ninh Tuyết không hề lui lại. Nàng siết chặt thanh kiếm, nắm ngang giơ lên bằng hai tay.

Đám hộ vệ trên núi vẻ mặt căng thẳng, rất muốn vọt xuống giúp đỡ Tống Ninh Tuyết, nhưng mà Tống Ninh Tuyết đã ra lệnh cho bọn họ là nhất định phải ở lại bên trên. Nếu

mọi người đều xuống dưới hết thì ai phụ trách ném mìn?

Giang Siêu nhìn Tống Ninh Tuyết bằng ánh mắt lo lắng. Có điều hắn cũng bị sự quyết đoán của nàng gây ấn tượng.

Keng! Trong chớp mắt, Tống Ninh Tuyết xông lên chạm trán Hoàng Lệ, kiếm đánh vào đao của đối phương. Hoàng Lệ bị luồng năng lượng mạnh mẽ đập vào, lùỉ ra sau vài bước liên tiếp.

Vài tên cầm đầu bọn cướp lao theo sau đều lộ ra vé ngạc nhiên, như là không thể tin nổi Hoàng Lệ thế mà lại rơi vào thế yếu.

Ngay sau đó, bọn họ cũng ra chiêu với Tống Ninh Tuyết, và rồi keng keng keng… vài tiếng va chạm thanh thúy vang lên, mấy tên cướp đều bị đánh lùi lại.

Đám cướp bên cạnh vốn định nhân cơ hội đánh lén, lại bị Tống Ninh Tuyết lắc mình tránh thoát, rồi đâm vài kiếm, chém chết vài tên cướp.

Đám cướp phía sau tiếp tục xông lên, Tống Ninh Tuyết chật vật đánh trả.

Tuy rằng nàng rất mạnh, nhưng mà vài tên cầm đầu đám cướp cũng không yếu, lại

còn có đám lâu la thường đánh lén nữa.

Rất nhanh sau đó, Tống Ninh Tuyết bị thương. Đám người Tống Tiếu Nhã bên cạnh Giang Siêu lập tức thay đổi sắc mặt, định vọt lên giúp đỡ, nhưng bị Giang Siêu cản lại.

Tống Ninh Tuyết đang đợi đám cướp tới nhiều hơn nữa. Nàng đang dùng mạng sống của mình đi đánh cuộc.

Nếu bọn Giang Siêu lao ra ngoài thì mọi cổ gắng trước đó đều trờ nên vô dụng.

Lúc này, Tống Ninh Tuyết đã bị Hoàng Lệ và vài tên cầm đầu bọn cướp đánh lùi mấy bước. Trên mặt bọn chúng đều lộ ra vẻ đắc ý.

Bọn chúng chưa phát hiện không ai trên sơn trại quan tâm tới Tống Ninh Tuyết.

Ngay lúc bọn họ cho rằng có thể bắt được Tống Ninh Tuyết thì nghe thấy Tống Ninh Tuyết hét lớn một tiếng.

“Némr

Khoảnh khắc tiếng hét vang lên, hàng loạt mìn trúc bị ném xuống từ trên chòi canh, nhanh chóng rơi vào trong đám người.

Đám cướp nhìn thấy mìn tre, trong chốc lát không biết nó là gì.

Bọn chúng ngạc nhiên nhìn mìn tre, có người còn giơ tay muốn nhặt.

Nhưng mà, bùm… một tiếng nổ mạnh vang lên, theo sau là hết tiếng nổ này đến tiếng nổ khác.

A… A… tiếng la hét thảm thiết vang lên liên tục.

Đám cướp hơn một trăm người lập tức trớ nén hỗn loạn. Hoàng Lệ cầm đầu đám người hoảng sợ quay đầu lại nhìn, trong mắt đều là vẻ không thế tin nối.

Đúng lúc này, giữa lưng Hoàng Lệ chợt có cảm giác lạnh, một thanh kiếm đâm xuyên qua thân thể nàng ta.

Máu tươi trào ra từ trong miệng, nàng ta quay đầu định nhìn Tống Ninh Tuyết ớ phía sau.

Tống Ninh Tuyết nhân cơ hội rút kiếm ra, chém xuống một tên cầm đầu đám cướp khác ở bên cạnh.

Trong chớp mắt, gã đã bị một kiếm chém bay đầu.

Mấy tên cầm đầu còn lại sợ tới mức vội vàng lùi lại, rồỉ nhanh chóng trốn vào trong đám người.

Tống Ninh Tuyết vốn định đuổi theo, nhưng tiếng nổ mạnh lại vang lên, làn sóng nổ mạnh làm nàng không thế không lùi lại.

Lúc này, cửa trại mở ra đón nàng trớ về.

Mìn tre vần còn tiếp tục rơi xuống từ chòi canh. Đám cướp bị tổn thất nặng, bắt đầu lùi trờ về. Nhưng lúc này, bọn họ đã bị nổ chết nổ thương hơn phân nửa.

Sáu bảy mươi người còn lại mới chạy ra không được bao xa đã bị bên cạnh ném qua rất nhiều mìn tre.

Những quả mìn tre kia được ném vừa chính xác vừa mạnh mẽ, tất cả đều ném hướng có nhiều người nhất.

Bọn họ chạy thẳng một đường, bên cạnh có người theo thẳng một đường ném mìn tre. Chờ đến khi chạy tới chân núi, bọn họ chỉ còn lại không đến mười người.

Những người khác đều bị nổ chết nổ thương. Một đoạn đường từ ổ cướp xuống chân núi đều là thi thế và đám cướp bị thương.

Lúc này, Tống Ninh Tuyết dẩn theo mọỉ người đi thu hoạch đầu người. Nơi các nàng đi qua, không một người sống sót.

Tuy rằng các nàng là phái nữ, nhung mà các nàng sẽ không có lòng thương hại bọn cướp.

Các nàng vần hiểu đạo lý nhân từ với kẻ địch là tàn nhằn với chính mình.

Các thôn dân cũng quen với việc chém nhát cuối, chỉ cần không chết là chém một nhát cho chết, không tha bất cứ ké nào. Trong đó có A Sinh là tàn nhẵn nhất, bởi vì cậu là người thù hận đám cướp sáu đậm nhất.

Đừng thấy cậu mới mười lăm tuổi mà lầm, thực tế thì phần lớn việc chém nhát cuối đều do cậu hoàn thành.

Chờ đến lúc tới chân núi, bọn họ nhìn thấy Giang Siêu và đám Tống Tiểu Nhã đang chặn trước mười tên cướp.

“Tha mạng cho bọn ta đi! Bọn ta không dám nữa! Đại nhân tha mạng…” Mười tên cướp dốc sức dập đầu xin tha. Bọn họ đã không còn ý chí chiến đấu nữa rồi.

“Muốn tha mạng cũng được, nói ra hết những gì ngươi biết đi, có lẽ là sẽ giữ được một mạng của ngươi, nếu không… thì chết…” Giang Siêu nhìn đám cướp, giọng điệu lạnh băng.

“Đại nhân hỏi đi, bọn ta sẽ nói hết những gì bọn ta biết.” Một tên trong đó có vẻ là cầm đầu bọn cướp vội nói.

“Ta không hỏi là ngươi sẽ không đáp, hả…” Nghe vậy, Giang Siêu hờ hững hỏi, nhấn mạnh thêm vài phần một chữ cuối.

“Không dám… tiếu nhân nói ngay đây… bọn ta là…” Tên cướp này sợ tới mức vội vàng nóì hết ra những gì mình bỉết.

Hắn là một tiểu đội trưởng trong núi Kê Minh. Đúng như Giang Siêu suy đoán, trên núi Kê Minh có khoảng năm sáu trăm người.

Lần này đám cướp núi Mạo Nhân xỉn giúp đỡ, đám cướp núi Kê Minh đồng ý đi tới đây để giúp đỡ, nhưng thực tế là muốn chiếm đoạt núi Mạo Nhân.

Thấy đối phương thành thật, Giang Siêu lại hỏi thêm vàì vấn đề.

Ngoại trừ muốn chiếm đoạt núi Mạo Nhân, đám cướp núi Kê Minh dường như đã sáp nhập vài đám cướp loại nhỏ trên mấy ngọn núi xung quanh.

Quy mô thật sự của đám cướp núi Kê Minh có lẽ đã lên tới gần một nghìn người, địa vị tương đương với bốn đám cướp có thế lực

lớn nhất còn lại.

Hơn nữa, từ trong lời nói của đối phương, Giang Siêu còn biết được một tin tức quan trọng.

Trong khoảng thời gian gần đây, năm đám cướp có thế lực lớn nhất xung quanh huyện An Ninh dường như thường xuyên qua lại với nhau.