Trên đường ngự kiếm về du đô, nàng hí hửng ngắm cảnh xung quanh, Chu Tiểu Hoàn thấy lạ:
- Tỷ tỷ, tỷ yên tâm. Sau khi về Du đô muội sẽ tìm cách giải cổ độc cho tỷ, như vậy tỷ sẽ không phải nhìn sắc mặt của họ nữa.
Tiểu Nhã nhìn những áng mây nhỏ dưới chân cười nói:
- Không sao, tối tỷ ngồi thiền ép cổ độc ra là được.
Tăng Thư Thư nhìn nàng lắc đầu:
- Cô lấy tự tin đó thế, lúc trước Du đô xảy ra nạn cổ độc phải dùng đến Phục long đỉnh cùng Thiêu hỏa côn của Tiểu Phàm mới thu hết cổ về được, Làm gì dễ dàng như cô nói
- Thư Thư nói đúng đó tỷ tỷ, hay để muội bắt mạch cho tỷ xem thử cổ độc lan đến đâu rồi.
Chu Tiểu Hoàn vừa nói vừa định nắm tay nàng bắt mạch thì nàng ôm lấy eo Chu Tiểu Hoàn dùng khinh công bay đi:
- Không cần thật mà, Tiểu Hoàn, đi với tỷ ngắm cảnh đi.
Bị cướp người trên ngự kiếm, Tăng Thư Thư đứng không vững nhăn mặt nói:
- Cô đưa Tiểu Hoàn đi cũng phải nói với ta một tiếng chứ. Bay chậm thôi...
- Tăng Thư Thư, huynh đuổi theo bọn ta đi, ha ha...
- Chờ ta với, Tiểu Nhã
Cả quãng đường về Du đô rất vui vẻ, vừa đi vừa đùa dỡn cười đùa
********
Tối đến, Tiểu Nhã ăn xong liền vào phòng. Nàng căn dặn nha hoàn Kiều Kiều ở ngoài canh cửa không cho ai vào. Xong xuôi đâu vào đấy, nàng mở tay nải đeo lại thương tâm hoa, tạo kết ấn quanh phòng tránh bị người khác phát hiện. Nàng chắp tay thi pháp, một bông hoa từ Thương tâm hoa bay ra quẩn quanh người nàng. Bây giờ cổ độc đang bị nàng tụ tập lại ở đan điền, nàng muốn diệt nó nhưng nó vốn sống dẻo dai. Lúc trưa do có viên thuốc bách độc bất xâm kia mà ngắn lại nên cổ độc bị tụ lại đan điền không thoát ra được, nhưng do Tần Vô Viêm thổi sáo điều khiển nên nó cũng mạnh hơn.
Khóe miệng nàng tràn ra một dòng máu tươi, thực ra máu nà là máu độc do cổ độc để lại, ép ra sẽ có lợi. Trong lúc mơ hồ nàng cảm nhận được có một luồng khí khác đang được truyền vào cơ thể giúp ép cổ độc dễ dàng hơn. Là ai? Ai đã vào trong phòng nàng từ lúc nào sao nàng không biết?
Khi cổ độc được ép ra, nàng muốn xem là ai thì đột nhiên bị đánh ngất, mi mắt nặng trĩu, một thân hắc y mờ nhạt không thấy rõ khuôn mặt. Đúng, chính là hắn, hắn là người bắt đầu từ tai nạn năm 8 tuổi đêm nào nàng cũng mơ thấy, nhưng khi tỉnh lại thì không nhớ rõ khuôn mặt. Hắn ôm nàng vào lòng không nói một câu. Trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng nói nhỏ: