Chương 45: Trở về Tiên Giới
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
VÙUUUUUUUU Tiểu Tiên giới, giữa không trung bên ngoài Ngũ Đài Thành. Một cơn gió nhỏ lướt qua, không gian xung quanh ba động một chút, ngay sau đó xuất hiện một thanh niên thân mặc lam bào, tóc đen búi cao, trên tay cầm một cái quạt. Hai mắt nhàn nhạt mở ra nhìn xuống bên dưới, khẽ mỉm cười, thì thầm "Về tới rồi sao..." "Không biết đã bao lâu trôi qua, thật nhớ bọn hắn quá.." - Hít một hơi không khí trong lành, thở ra một chút, cảm nhận bình yên sau bao nhiêu chuyện xảy ra, phút hiếm hoi bình yên lại khiến Phá Thiên có một chút hoài niệm. Từ lúc đó đến nay, không biết đã trải qua bao nhiêu lâu. Không biết có chuyện gì xảy ra không, nhưng còn tiểu Dạ Tuyết ở lại trấn thủ chắc cũng không đến nỗi có chuyện gì xảy ra. "Đinh" "Hệ thống: Chúc mừng Người chơi Hoàn thành nhiệm Chính tuyến: Tiêu diệt Đan gia lão tổ, thống nhất Ngũ Đài Thành. Nhận được phần thưởng là 0 điểm kinh nghiệm, một Mảnh Hồng Mông Đơn, 1 lần rút thưởng Siêu Cấp. Người chơi có muốn rút thưởng luôn không?" Độ khó:??? Tiến độ nhiệm vụ: 1/??? "Hả?" - Phá Thuyên ngẩng mặt lên, trong đầu một mảnh khó hiểu. Cái hệ thống này có lộn không đây, hắn vừa về tới Tiên Giới, đã làm gì đâu sao lại thông báo nhiệm vụ hoàn thành? "Ta tạm thời không rút thưởng, trở về trước đã, để sau đi" - Phá Thiên nói xong, chớp mắt một cái, biến mất khỏi bầu trời của Ngũ Đài Thành "Aaa" "Aaaaaaaaaaaaa" "Tiểu ma tới, tiểu ma tới" "Các huynh đệ, chạy mauuu" "Toàn bộ đệ tử của Hồng Hưng Môn, mau quay trở về động phủ " "Phát động, toàn bộ đệ tử của Hồng Hưng Môn, nhanh chóng trở về động phủ" "Nhanhhhhh" Bên trong khuôn viên của Băng Thiên Tuyết Thành, hơn vạn đệ tử, trăm chấp sự, trưởng lão đều đang náo loạn, vừa tháo chạy vừa thất thanh lên tiếng Nhưng một khắc ngay sau đó, tất cả đều không thể di chuyển về phía trước thêm một bước nào. Từ giữa khuôn viên, hiện lên một vòng tròn màu tím, sau đó lan rộng ra, bao bọc tất cả người bên trọng lại. UUUUUUUU UUUUUUUUUUUU "Không gian pháp tắc.." "Ảo cảnh..." "Không xong..." "Không kịp rồi..." "Ta chưa muốn chết a..." "Tiểu sư tổ tha mạng a, tha mạng" "Chưởng môn, cứu mạngggg " "Chưởng môn..." "Cứu mạng...." Bên trong không gian quả cầu màu tím, tất cả đều đang van xin, khóc lóc, tràng cảnh vô cùng bi thương. Nhưng tiếp đó, một giọng nói vang lên, khiến toàn bộ người bên trong vội vàng ngậm miệng, xung quanh bỗng im lặng bất thường, không còn một chút âm thanh, khóc lóc "Hị hị hị, trốn này, trốn này, lần này hết trốn rồi nhé" - Một giọng nói trong trẻo vang lên, mang theo chút tà mị, nghịch ngợm. Từ phía xa bước đến, là một cô gái khoảng 16, 17 tuổi tóc cột hai bên, gương mặt trắng trẻo, thanh tú. Nhìn đám người phía rồi lấy tay quẹt môi, liếm lưỡi một cái "Graoooooo" - Bất ngờ, cô gái bước lên một bước, hai tay giơ lên phía trước cào một cái, mở to miệng ra "grao" một tiếng "Aaaaaa, tiểu sư tổ, tha mạng a" "Tha mạng, tha mạng, lần sau chúng ta không dám nữa" Nếu người bên ngoài nhìn thấy, chắc hắn sẽ cảm thấy cô nương phía trước thật xinh đẹp, dễ thương và đầy khả ái. Nhưng có một điều mà người bên ngoài không ai biết được, bên ngoài vẻ bọc của một cô gái 16, 17 tuổi đó chính thì là một ác ma. Một ác ma đáng sợ nhất Hồng Hưng Môn, nhưng dù vậy, tất cả vẫn chỉ có thể cam chịu, vì không thể đấu lại tiểu ác ma kia. Đâu là bạo hành? Đây là bạo hành Đâu là tra tấn? Đây là đích thực tra tấn "Hi hi, sao các ngươi lại sợ ta như vậy. Lần này ta hứa, sẽ không làm hại các ngươi, ảo cảnh lần này ta sáng tạo ra rất tuyệt diệu. Ta.. sẽ cho các ngươi gặp Tông chủ ca ca" - Dạ Tuyết nói xong, hai mắt lóe lên một chút cô đơn, nhưng sau đó phục hồi lại. Hai tay bắt đầu vận chân khí lan tỏa ra xung quanh, hòa quyện vào linh khí của trời đất, bao phủ khắp quả cầu màu tím, tạo thành một màn sương kì ảo "Dừng tay lại, Dạ Tuyết" - Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh âm trầm vang lên, mang theo chút giận dữ "Aaa, Tông chủ đến, tông chủ đến" "Chúng ta được cứu rồi" "Ơn trời, ông trời có mắt a" "Huhu Tông chủ, tông chủ đến kịp rồi" Nghe được giọng nói kia, toàn bộ người đang bị giam giữ bên trong võ kĩ của Dạ Tuyết hai mắt sáng lên, nước mắt ròng ròng chảy ra. Bọn hắn, được trở lại với thế giới, trở lại với cuộc sống này rồi a. Thật không biết, nếu Tông chủ đến chậm một bước, lần này hơn một vạn đệ tử của Hồng Hưng Môn sẽ phải dưỡng thương mất bao nhiêu lâu Dạ Tuyết nghe xong câu nói kia, nụ cười trên mặt biến mất, sau lưng nổi một trận mồ hôi lạnh, vội vàng thu hồi chân khí võ kỹ, nhanh chân chuẩn bị thuấn di đi mất "Muội định chạy đi đâu" - Một bàn tay bất ngờ xuất hiện, chạm ngay vào lưng của Dạ Tuyết khi nàng chuẩn bị thuấn di, nghiêm khắc nói "Muội.. muội, muội chỉ muốn thử võ kỹ mới sáng tạo thôi mà. Thanh Tử tỷ tỷ, tha cho muội lần này đi mà, đi mà" - Dạ Tuyết không dám quay mặt lại, vội vàng đứng im, bộ dáng nghiêm túc, giọng nói run run nói ra. "Lần trước muội cũng nói như vậy" - Từ phía sau bước lên, Đan Thanh Tử một thân mặc trường bào màu tím, có thêu khắc họa tiết. Mái tóc đen dài, cột cao lên, một bên mái rũ xuống. Đôi mắt nghiêm túc, có chút cưng chiều nhìn Dạ Tuyết nói "Lần trước không tính, lần này muội thực sự sáng tạo ra võ kỹ mà. Chắc chắn chúng ta sẽ thấy lại được Phá Thiên ca ca" - Dạ Tuyết nghe xong, nắm chặt bàn tay, dồn hết khí lực nói lớn lên. Suốt quãng thời gian qua, từ ngày Phá Thiên rời đi, nàng cô gắng không hề tìm thấy được mối liên kết nào trong thức hải, cũng không thể câu thông. Nàng nhớ Phá Thiên, nàng sợ Phá Thiên ca ca của mình gặp chuyện bất trắc. "Công.. công tử sao..?" - Đan Thanh Tử nghe Dạ Tuyết nói xong, cả người sựng lại, đôi mắt nhìn phía lên trời xa xăm, nghiền ngẫm. Một giọt nước mắt cháy ra, thì thầm nói "Gần một vạn năm rồi, sao công tử ngài còn chưa trở về...."