Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Chương 28: 28 Ngôi Nhà Mới


Ra khỏi địa giới thôn Hoắc gia, mấy chàng trai đón dâu càng thêm sôi nổi, thôn Bạch Thủy của đại đội sản xuất Tam Lí cũng không phải chỗ khỉ ho cò gáy gì, nàng dâu gả tới đây nhiều như vậy, bọn họ còn chưa nhìn thấy qua ai giống như Hoắc Nhung đẹp đến vậy, đặc biệt chị dâu này rất thích cười, cười lên hai bên mỗi bên có một lúm đồng tiền nhỏ, người thấy rất thẹn thùng.
"Từ lâu nghe nói anh Quân muốn cưới một chị dâu xinh đẹp, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên anh Quân không gạt chúng ta.

Chị dâu, em tên Điền Lỗi, ở bên cạnh nhà anh Quân, bọn họ đều gọi em là Tam Thạch, chị dâu cũng gọi em như vậy là được." Chàng trai đứng gần Đảng Thành Quân gãi gãi đầu hướng Hoắc Nhung lộ ra vẻ mặt cười ngây ngô nói.
"Anh Quân lúc nào lừa cậu chưa, chị dâu em tên Đông Sinh, cậu ấy tên Nhị Trụ, người lái máy kéo đằng trước là Nguyên Bảo." Tam Thạch vừa nói xong, người đứng sau Đảng Thành Quân cũng thò đầu ra nóng lòng nói.
Người bị cậu ta điểm danh tới đều quay đầu lại cười với Hoắc Nhung, ở chỗ này làm quen với cô.
"Nguyên Bảo?" Hoắc Nhung nhìn người lái máy kéo, cảm thấy tên này rất thú vị, chính là tên có chút giống trẻ con.
Đông Sinh rất thích chị dâu này lớn lên xinh đẹp còn thích cười, thấy cô tiếp lời, lập tức vội vàng đem gốc gác bạn mình vạch trần ra ngoài, "Khi cậu ta còn nhỏ, mẹ cậu ta mời thầy bói tính cho cậu ta một quẻ, nói mệnh cậu ta thiếu kim, lấy tên này có thể phát tài, kết quả đều đã 21 rồi, kim còn thiếu hay không không biết, dù sao cũng không thấy phát tài!"
Nguyên Bảo quay đầu, tức giận nói: "Mày lấy lòng chị dâu, nói tao làm cái gì? Mày đợi tao xuống xe, chị dâu chị đừng để ý cậu ta!"
Một đám người đều cười ha ha, Hoắc Nhung cũng bị chọc bật cười, lông mày cong cong nhìn càng đẹp.
Chàng trai kêu Nhị Trụ nhịn không được chen qua hỏi: "Chị dâu, hỏi chị chuyện này nhé?"
Hoắc Nhung tò mò: "Làm sao vậy?"
Nhị Trụ cười hì hì một tiếng, sờ sờ mũi: "Là...!chị còn chị em khác không..."
Cậu ta chưa nói xong, bạn bè trên xe liền biết cậu ta muốn nói cái gì, Đông Sinh một phát đem cổ cậu ta kẹp vào chỗ ọp ẹp, mắng: "Thằng nhóc được nhỉ? Biện pháp nghĩ rất hay, chị dâu còn chưa vào cửa đâu, mày liền đánh chủ ý khác? Anh Quân, anh ra lệnh, em giúp anh thu thập cậu ta!"
Toàn bộ người đón dâu đều là một đám độc thân, lời này của Nhị Trụ quả thật đụng chạm làm nhiều người giận dữ, mọi người hi hi ha ha đem cậu ta đè ở trong xe trừng trị.
Ba chàng trai ở thùng xe đằng sau máy kéo nháo lên, Đảng Thành Quân biết bọn họ đùa giỡn, nhưng sợ chạm tới Hoắc Nhung, kéo tay cô ra đằng sau anh, sợ Hoắc Nhung không thích, ở bên tai cô nói: "Bọn chúng thích ồn ào, em đừng quan tâm."
Hoắc Nhung không yếu ớt như vậy, cũng không chú ý nhiều, tuy rằng những người này gọi cô một tiếng chị dâu, nhưng thực tế tuổi xấp xỉ Hoắc Tam Hưng, tính cách cũng rất giống, làm ầm ĩ thì làm ầm ĩ cũng không khiến người khác chán ghét.
Thế nhưng cô có chút tò mò, tình cách Đảng Thành Quân không thích nói chuyện, làm sao cùng mấy người nhỏ hơn anh vài tuổi này trộn lẫn với nhau.
Một đoàn người cười ầm ĩ tiến vào thôn Bạch Thủy, tới cửa thôn, liền có không ít hàng xóm làng giềng chạy ra xem, mọi người đều biết hôm nay Đảng Thành Quân đón dâu, thấy anh dẫn về một cô dâu xinh đẹp như vậy, đều khó tránh khỏi khen ngợi anh có phúc khí.
Sau khi vào thôn đường hẹp lại, máy kéo không vào được ngõ hẻm, cũng chỉ có thể dừng ở cửa thôn, Đảng Thành Quân chống một tay chân sải bước nhảy xuống xe, Hoắc Nhung vén quần áo lên đang muốn nhảy xuống, Đảng Thành quân lại vươn tay ra với cô.
Mấy người Tam Thạch cười hì hì hai tiếng rồi quay đầu đi, Hoắc Nhung đã kết hôn với Đảng Thành Quân, cũng không có gì phải ngượng ngùng, tuy rằng tai có hơi đỏ, nhưng vẫn đưa tay cho anh.
Anh đặt tay cô lên vai mình, một tay khác ôm khoeo chân cô, ôm người xuống xe.
"Thành xe có bùn, đừng đem quần áo em cọ bẩn." Đợi ôm Hoắc Nhung xuống dưới, Đảng Thành Quân mới quay mặt chỗ khác nói.
Hai người vừa xuống xe, một đám trẻ con liền tiến lên vây quanh Hoắc Nhung, mấy người Đông Sinh chỉ sợ có thằng nhóc nào không chú ý dùng tay sờ nước mũi chạm vào Hoắc Nhung, đề phòng nghiêm ngặt vây Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân ở đằng sau, trong tay giơ mấy viên kẹo.
"Đến đến đến, hôm nay là ngày trọng đại chú Thành Quân kết hôn, mấy đứa xếp thành hàng, mỗi người nghĩ một câu tốt lành, chú liền phát kẹo cho mấy đứa ăn."
Đông Sinh nói ra lời này, một đám bọn trẻ từng đến trường đều hào hứng cả lên.
Một đứa học lớp lớn nhất nhìn chằm chằm kẹo trong tay Đông Sinh dẫn đầu nói: "Trăm năm hoà hợp."

"Tính!" Đông Sinh lấy một viên kẹo đưa cho đứa nhỏ, đứa nhỏ đó trước ánh mắt hâm mộ của mọi người bóc giấy gói kẹo cho vào miệng.
"Đầu bạc răng long."
"Tính!" Lại phát một viên.
"Vĩnh kết đồng tâm."
"Cái này không sai, cũng tính!"
Dần dần, mấy đứa đều có, đứa trẻ ăn kẹo đầu tiên chớp mắt, lại giơ tay lên.
"Nếu như em nói hai câu, có thể lại cho em một viên kẹo không?"
Nhị Trụ: "Không được, mỗi người chỉ một viên."
Đông Sinh đẩy cậu ta ra: "Đừng nha, để nó nói xem, nói đúng thì có!"
Đứa bé kia lập tức vui sướng lên, nói: "Động phòng hoa chúc! Sớm sinh quý tử!"
Đứa bé đột ngột hét lên còn cảm thấy mình hét đúng, khẳng định có thể lấy được kẹo, liền tha thiết mong chờ.
Mấy thanh niên sững sờ một cái, cười lên ha ha, làm Hoắc Nhung có chút xấu hổ, trốn tránh sau lưng Đảng Thành Quân, tuy Đông Sinh cảm thấy đứa bé này nói rất hay, nhưng chị dâu mới này xấu hổ, cậu ta cũng không dám khen, đang muốn nói hai câu này không tính, khi muốn nói lần nữa, Đảng Thành Quân lấy trong túi ra một viên kẹo đưa vào tay đứa bé kia.
"Được rồi đừng ồn ào nữa, Nguyên Bảo cậu đem xe trả về đại đội đi, nhớ rõ đưa cho đội trưởng cũng mang một chút kẹo." Đảng Thành Quân không nói rõ kẹo này, nhưng người sáng suốt ai nhìn không ra đâu, càng cười vui vẻ.
"Được, vậy anh Quân em đi nhé." Nguyên Bảo lái xe đi, Đông Sinh cho mỗi đứa trẻ còn lại chưa lấy được một viên kẹo, đuổi bọn trẻ thích náo nhiệt đi rồi.
Nhị Trụ cùng Tam Thạch khiêng của hồi môn của Hoắc Nhung, một đoàn người hộ tống Hoắc Nhung đi tới nhà.
Cả đường Đảng Thành Quân đều không buông tay Hoắc Nhung, giống như muốn bổ sung lại trước kia không nắm tay, lúc này thái độ cũng không có tí xíu ngượng ngùng, bọc tay Hoắc Nhung trong tay mình, nắm muốn chặt chẽ bao nhiêu có bấy nhiêu chặt chẽ.
Cũng may Đông Sinh cùng Nhị Trụ khiêng đồ đi đằng trước đấy, cũng không ai quay lại nhìn, Hoắc Nhung yên tâm để Đảng Thành Quân nắm, mãi đến cổng nhà, anh mới giống như luyến tiếc buông cô ra, đi mở cổng.
Ba người Đông Sinh đem đồ đặt trong nhà, cũng không dám nán lại nháo động phòng cái gì, trái lại không phải họ không muốn, chính là không dám, sợ bị đánh.
"Anh Quân, chị dâu, vậy bọn em đi đây." Ba người cười hì hì cáo từ với Hoắc Nhung, sau đó chạy nhanh như chớp không còn bóng dáng.
Đảng Thành Quân tiễn người đi, cũng không quan tâm đợi một lát sẽ có người tới nhìn cô dâu mới hay không, thuận tay từ bên trong đóng cổng lại.
Trong sân lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn lại hai người họ.
Hoắc Nhung thấy Đảng Thành Quân đóng cửa lại, từng bước một đi về phía cô, chầm chậm bắt đầu cảm thấy có chút ngượng ngùng, chủ yếu là ánh mắt Đảng Thành Quân nhìn cô chằm chằm như muốn bốc lửa, cho dù cô thật sự là cô gái ngây thơ, cũng sẽ biết anh muốn làm cái gì.
Từ sau khi hai người đính hôn, Hoắc Nhung trong tối ngoài sáng trêu chọc anh rất nhiều lần, anh càng là ngồi trong lòng không loạn, trong lòng cô càng vui vẻ cười, kết quả hai người vừa kết hôn, thực sự đến lúc có thể làm chút gì đó, ngược lại Hoắc Nhung lại sợ.
Đời trước không phải cô chưa nói qua chuyện yêu đương, nhưng đều là lý luận suông, không có gì tiến triển thật sự, suy cho cùng lúc mạt thế tới cô mới tốt nghiệp đại học, thời điểm có thể nói chuyện yêu đương làm chút gì đó, lại không có tâm tư kia, no ấm mới nghĩ dâm dục, đói cơm không ăn được, chỗ nào còn nghĩ chuyện này.
Cũng chính vì như vậy, Hoắc Nhung mới có thể vừa xuyên tới đã đồng ý xem mắt với Đảng Thành Quân, sau khi biết anh là đầu bếp còn là quân nhân, liền lập tức đáp ứng cùng anh kết hôn.
Cô không có chí hướng lớn gì, chỉ là người bình thường, cho dù sống lại một đời cũngkhông thay đổi được thế giới, chỉ có thể tận lực chăm lo bản thân và gia đình chu toàn ấm no, cho nên cô thích Đảng Thành Quân, ngay từ cái nhìn đầu tiên, liền cảm thấy người này đáng tin cậy.
Cô nguyện ý trải qua cả đời cùng anh, nếm thử mùi vị đời trước không nếm qua có người dựa vào là như thế nào.
Hoắc Nhung thấy anh càng đi càng gần, gương mặt đỏ bừng, chỉ muốn quay đầu liền chạy, lại không thể di chuyển bước chân.

Đảng Thành Quân đi đến trước mặt Hoắc Nhung, đem cô gái anh liếc mắt một cái liền nhìn trúng này tỉ mỉ quan sát một lượt, vẫn cảm thấy cô giống như quả hồng ngọt treo trên cây vào tháng 11 âm lịch, chỉ vì khi đó cảm thấy cô cười lên sưởi ấm trái tim mình, hiện tại chỉ muốn đem cô ăn vào miệng.
"Trời còn sáng đấy." Không đợi Đảng Thành Quân làm cái gì, cuối cùng Hoắc Nhung không chịu được trước, tai đỏ bừng nhìn Đảng Thành Quân, nửa xấu hổ nửa làm nũng nói.
Vẻ mặt cô một chút cũng không có ý xấu cố ý trêu chọc Đảng Thành Quân, bị anh nhìn chằm chằm biến thành một gốc cây mắc cỡ, hận không thể đem bản thân giấu đi.

Trong lòng cầu nguyện một chút lý trí Đảng Thành Quân trở về, coi như muốn làm cái gì, đợi trời tối lại nói, đang ban ngày ban mặt, cho dù ở trong sân nhà mình, cô cũng có chút xấu hổ.
Nhưng cô đâu có biết, từ tối hôm qua, Đảng Thành Quân đã nhẫn nại rồi, lúc này mắt thấy chỉ còn lại hai người bọn họ, anh chỗ nào còn có thể nhịn được nữa.
Quả nhiên lời nói Hoắc Nhung chưa dứt, người đột nhiên bị ôm ngang lên, một chút cân nặng của cô so với Đảng Thành Quân quanh năm làm việc mang giáo vác súng mà nói, quả thực như ôm con thỏ, thật nhẹ nhàng.
Tay lớn kia đỡ lưng Hoắc Nhung, cách áo trong cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh nóng như bếp lò.
Hoắc Nhung nhỏ giọng kêu lên một cái, tay nhanh chóng ôm cổ Đảng Thành Quân, mở mắt ra, người đã ở trong phòng rồi.
Cô vẫn chưa kịp nhìn qua tân phòng của mình, đã bị Đảng Thành Quân đặt ở trên giường trải chăn đỏ, giường này không biết trải cái gì, mềm mại hơn cái ở nhà cô, Hoắc Nhung bị đặt lên đó, liền lún xuống, sau đó đảng Thành Quân liền phủ lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
"Hiện tại tối chưa?"
Thân hình của anh cao lớn hơn cô nhiều, phủ trên người Hoắc Nhung, đem ánh sáng xuyên qua cửa sổ chặn lại hơn một nửa, Hoắc Nhung nhìn không thấy gì khác, trong mắt chỉ có anh.
Tim cô đập như đánh trống, còn muốn nói chuyện, Đảng Thành Quân đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Môi răng hai người va chạm lẫn nhau, Đảng Thành Quân nghĩ thầm: Cô gái anh thích quả thật giống như quả hồng, ngọt muốn chết.
Hoắc Nhung cái gì cũng không quân tâm, cả người cô đều nhẹ nhàng, giống bông hoa mặc người ta hái.
Nhưng Đảng Thành Quân rốt cuộc vẫn còn chút lí trí, không muốn đem toàn bộ quá trình làm xong.
Vợ anh nói rất đúng, hiện tại vẫn là ban ngày, hơn nữa anh mới vừa cưới Hoắc Nhung về nhà, không nói cái khác, chí ít mang cô đi đốt cho cha mẹ nén nhang, để họ nhìn thấy vợ mình cưới về.
Cho nên anh chỉ đem người nếm qua một lần, đè xuống khát vọng kìm nén trong lòng đã lâu, mười phần miễn cưỡng chống đỡ cơ thể.
Mặt Hoắc Nhung đỏ như muốn đốt cháy, hơn nửa ngày mới mở mắt.
Trong mắt cô chứa một đầm nước, khi Đảng Thành Quân thấy dường như có con sóng lay động, anh thấy đầu quả tim không ngừng run rẩy, suýt nữa lại muốn giữ người lại thân thiết một hồi.
Anh hơi di chuyển, Hoắc Nhung liền cảm giác được, vội vàng duỗi tay chống lại bờ ngực rắn chắc, nhỏ giọng nói.
"Không được, mau đứng lên."
Thật vất vả Đảng Thành Quân mới thu hồi lý trí, không tiếp tục nữa, hiện tại nếu lại thân thiết, thật sự muốn lau súng cướp cò, hôm nay thật sự không ra nổi căn phòng này.
Giờ cũng không phải thời đại cởi mở gì, bị người khác biết, khẳng định muốn nói xấu sau lưng, nói bọn họ không ra thể thống gì.
Tay chống trước ngực mình thật mềm mại, Đảng Thành Quân hít sâu một hơi, cuối cùng hiểu rõ bản thân trước kia đi học có học một bài thơ "Từ đây quân vương không tảo triều" cuối cùng là chuyện như thế nào.
Cùng người mình yêu nằm bên nhau lại không thể làm chút gì, so với để anh làm bất cứ việc gì đều muốn hành hạ và có tính thách thức hơn nhiều.

Anh không dám lề mề, sợ bản thân nhịn không được, dứa khoát đột ngột xoay người ngồi dậy.
Hoắc Nhung cũng ngồi dậy theo, đỏ mặt sửa sang lại quần áo cùng đầu tóc của bản thân.
Đảng Thành Quân đứng dậy đi trong phòng hai lần còn không tan bớt lửa, dứt khoát chạy đến phòng bếp múc một gáo nước lạnh rửa mặt, nước mùa đông này vừa giội lên mặt, toàn thân lạnh run cầm cập, cuối cùng ý nghĩ gì đều không có.
Hoắc Nhung đi tới cửa vừa vặn nhìn thấy anh dội nước lạnh lên mặt mình, cũng không kịp ngăn cản, thấy anh lạnh tới phát run, nhịn không được cười ra tiếng.
Kêu anh giữa ban ngày cứ phải vào phòng, vậy phải chịu cực khổ rồi.
Ý cười ở khóe miệng cô còn chưa hết, anh đã ngẩng đầu lên nhìn cô, mấy sợi tóc bị nước làm ướt rủ xuống trước trán, một đôi mắt sắc bén như chim ưng lúc này nhìn Hoắc Nhung rối lung rối mù lại ôn nhu.
Anh tùy tiện lau nước trên mặt, tiến lên giữ chặt tay Hoắc Nhung.
"Đi, vợ ơi, mang em đi gặp cha mẹ anh."
Hoắc Nhung bị gọi hai chữ vợ rũ mắt xuống, tay ngoan ngoãn để anh nắm trong tay.
Đảng Thành Quân dắt cô tới gian phòng cũ cạnh tân phòng, tuy phòng này đã sửa chữa qua, nhưng so với tân phòng bên cạnh, ít nhiều vẫn có chút đổ nát, nhưng dọn dẹp sạch sẽ, đồ vật trong phòng đều bị chuyển đi rồi, chỉ có một bàn thờ dựa vào tường, trên bàn đặt bài vị của cha mẹ anh.
Nét mặt Hoắc Nhung nghiêm túc hơn một chút, không nhìn khắp nơi, buông tay Đảng Thành Quân liền muốn bái lạy, một chút cũng không quan tâm mình mặc quần áo mới do chị dâu đưa, cũng không sợ dơ.
Đảng Thành Quân tiến một bước từ bên cạnh kéo một tấm vải trải trước Hoắc Nhung.
"Cha mẹ anh chắc chắn thích em, sẽ không để ý cái này."
Hoắc Nhung cười với anh, sau đó cùng anh quỳ xuống bái lạy cha mẹ Đảng Thành Quân.
Đảng Thành Quân hôn cũng hôn rồi, việc quan trọng cũng làm rồi, cuối cùng Hoắc Nhung có thời gian đánh giá một chút sân nhỏ bản thân sau này sẽ ở.

Đảng Thành Quân đi đằng sau cô, Hoắc Nhung đánh giá nhà ở, anh quang minh chính đại nhìn cô.
Trước tiên Hoắc Nhung đi dạo trong sân, giống với miêu tả của Đảng Thành Quân, có thể vì sửa chữa hai gian phòng mới, chỗ còn lại không tính lớn lắm, tổng cộng có bốn gian phòng, hai gian phòng mới hai gian phòng cũ, một gian cũ chính là gian cô mới đi kia, đặt bài vị cha mẹ Đảng Thành Quân, một gian khác xếp chút đồ linh tinh.
Tân phòng cũng chỉ sắp xếp một gian, gian khác để trống, dù sao trước mắt bọn họ chỉ có hai người, cũng không dùng nhiều chỗ như vậy, liền trước tiên bỏ trống.
Nhà bếp sát bên tân phòng của bọn họ, ngay sát vách, Hoắc Nhung đi vào nhìn mới biết, bên cạnh bệ bếp thế nhưng còn có hốc nhóm lửa, nối liền với giường đất ở tân phòng bên kia, đường ống khói xếp một vòng dưới đáy giường đất, chỉ cần nhà bếp bên này đốt lửa, giường đất trong tân phòng sẽ vô cùng ấm áp.
Hoắc Nhung vẫn là lần đầu nhìn thấy kết cấu này, có chút ngạc nhiên.
"Phương pháp này tốt ghê! Anh học được từ chỗ nào thế?"
Đảng Thành Quân trả lời: "Trước kia khi tham gia quân ngũ lưu lại ở phương bắc, giường đất bên kia đều như thế này, anh liền làm trong nhà một cái."
Nơi đây không phải phía nam phía bắc, mùa đông muốn nói thì cũng rất lạnh, muốn giữ ấm chỉ có thể đốt chậu than, nhưng chậu than này lại nhỏ, vây quanh bên cạnh liền ấm áp, nhưng người cũng không thể ngồi hết bên cạnh chậu than, hơn nữa than củi đốt là trong nhà tự làm, buổi tối dùng không an toàn, cho nên khi ngủ, nếu không ngâm chân, nửa ngày chăn ấm không nóng.
Hoắc Nhung cảm thấy biện pháp này thật thông minh, cô rời phòng bếp, rồi đi tân phòng nhìn, vừa nãy chỉ lo xấu hổ, chỉ biết bên trong có giường, cái khác cũng không chú ý, hiện tại lại đi, phát hiện bên trong lại có không ít đồ vật,
Không biết giường đất trải cái gì mềm mại, đầu giường có tủ có thể chứa đồ cao nửa người bên dưới có ngăn kéo có tủ khóa, quan trọng là chỗ cuối giường dựa tường còn làm cái tủ cao bằng người, rộng hơn hai mét, rất giống tủ quần áo bằng gỗ giản lược hiện đại hóa, bên trong chia thành một số ô vuông, cho dù đặt quần áo hay chăn đều thích hợp.
"Đồ trong phòng này đều là anh tự mình làm sao?" Hoắc Nhung thán phục nói.
Trước đó cha cô nói qua Đảng Thành Quân còn có thể làm thợ mộc, Hoắc Nhung vẫn không để trong lòng, hiện tại nhìn thấy, tay nghề lại còn rất lợi hại.

Đồ dùng trong tân phòng tuy không nhiều, nhưng mỗi cái đều khiến cho Hoắc Nhung rất thích.
Lực chú ý của Đảng Thành Quân không nằm trên mấy thứ kia, ánh mắt anh trước sau đuổi theo Hoắc Nhung, thấy Hoắc Nhung nhìn anh mới phản ứng hỏi lại cô, gật đầu ừ một tiếng, đồ trong phòng đều là anh vội vàng tranh thủ làm ra, sau khi tham gia quân ngũ chưa làm qua mấy cái này, trở về mới làm lại.


Cảm thấy tay nghề bản thân có chút không thạo, cũng không có thời gian làm kiểu dáng quá rực rỡ đẹp đẽ, còn sợ Hoắc Nhung ghét bỏ, hiện tại thấy cô rất thích, yên tâm đôi chút.
Hoắc Nhung nhìn toàn bộ trong phòng một lượt, cảm thấy vô cùng hài lòng, chính là còn thiếu bàn học, về sau cô đọc sách học tập gì đó cũng rất thuận tiện.
Cô đang muốn nói chuyện bàn học, Đảng Thành Quân lại mở miệng trước.
"Còn có bàn học, ván gỗ cưa xong rồi, chưa kịp làm, đợi thêm hai ngày anh làm xong đặt ở trong góc kia."
Đảng Thành Quân nói chỉ chỉ vị trí góc trống khác bên cạnh, đôi mắt Hoắc Nhung tỏa sáng.
"Anh vừa muốn nói em muốn bàn học, làm sao anh lợi hại như vậy?"
Đảng Thành Quân bị Hoắc Nhung nhìn chằm chằm ngực lại bắt đầu phát nhiệt, kéo người qua ôm vào trong lòng, nhịn không được lại hôn lên môi cô, lần này lại là lướt qua liền rời đi.
"Đoán."
Thực ra chỗ nào là đoán, anh chỉ nghĩ nếu như sau này cùng Hoắc Nhung có con của mình, dù sao cũng phải có chỗ học tập, anh chắc chắn không thể nói với cô, từ khi hai người bắt đầu đính hôn, anh đã nghĩ tới chuyện của vài chục năm sau.
Hoắc Nhung bị Đảng Thành Quân giống như gà mổ thóc hôn mấy cái, gương mặt lại bắt đầu nóng lên, cô coi như phát hiện, dưới biểu tình nghiêm túc kia của Đảng Thành Quân những việc trêu chọc người này cũng không ít, uổng phí lúc đó cô còn cảm thấy anh ngây thơ, toàn bộ tình cảm đều vì chưa kết hôn, cho nên kiềm chế lại.
Bản thân là cặp vợ chồng mới cưới, Đảng Thành Quân tinh lực mạnh mẽ dường như hôn không đủ, Hoắc Nhung rất sợ lại trêu chọc trong thời gian ngắn lại giống như hồi nãy, liền đẩy đẩy người, nói: "Em đói bụng."
Hôm nay là ngày cô kết hôn, sáng sớm mẹ cô nấu cho cô một chén lớn trứng gà nước đường, để cô ăn rồi bắt đầu sửa soạn, nhưng hiện tại đã qua hơn nửa ngày, mắt thấy mặt trời bắt đầu di chuyển hướng khác, đừng nói trứng gà nước đường, cái gì cũng đều tiêu hóa hết sạch rồi.
Đảng Thành Quân quá hưng phấn, thực ra hôm nay cho đến bây giờ, anh cái gì cũng chưa ăn, sau khi nếm qua hương vị ngọt ngào của Hoắc Nhung càng hoàn toàn quên việc ăn cơm này, thẳng đến khi Hoắc Nhung nói như vậy, anh mới nhớ đến, này sớm nên đến giờ ăn cơm rồi.
Anh cũng không tiếp tục ôm Hoắc Nhung, đứng dậy đi nhà bếp.
Hoắc Nhung đi theo phía sau anh, nghiêng đầu hỏi: "Chúng ta ăn cái gì thế?"
"Em muốn ăn gì? Muốn ăn thịt không?"
Thời điểm xem mắt Đảng Thành Quân từng nói với Hoắc nHung, để cô muốn ăn cái gì thì nói, chỉ cần anh có thể, sẽ làm cho cô ăn, hiện tại hai người đã kết hôn, Hoắc Nhung nếu muốn ánh trăng, chỉ cần anh có thể hái xuống, anh cũng sẽ không nói nửa chữ không.
Hoắc Nhung lắc đầu: "Muốn ăn có nước nóng."
Hôm nay ngồi máy kéo tới gió thổi cả đường, tuy rằng vừa nãy tim đập loạn nhịp ấm lên một chút, nhưng vẫn muốn ăn cái gì đó nóng hầm hập có nước nóng.
Đảng Thành Quân suy nghĩ, trong lòng đã có chủ ý.
"Em vào phòng chờ đi, làm xong anh gọi em."
Hoắc Nhung lại ngời xuống trước bệ bếp: "Không được, em muốn ở đây giúp anh, em nhóm lửa cho anh đi."
Đảng Thành Quân lắc đầu: "Tự anh tới là được, em đừng đem quần áo cọ bẩn."
Lúc này Hoắc Nhung mới nhớ tới chính mình còn mặc quấn áo mới, đây là quà tân hôn của chị dâu và anh trai, cô phải bảo vệ thật tốt, vì thế lại đứng lên: "Vậy anh từ từ, em đổi quần áo liền tới."
Không đợi Đảng Thành Quân lại nói, cô chạy chậm đi vào phòng dỡ đồ cô mang tới, đi thay quần áo.
Tuy Đảng Thành Quân không cần cô hỗ trợ làm việc, nhưng nếu Hoắc Nhung ở trong phòng bếp, anh quay mặt liền có thể thấy, cũng khá tốt, cuối cùng không từ chối, nghe theo cô.
Hoắc Nhung nhanh nhẹn đổi xong quần áo, một lần nữa ngồi trước bệ bếp giúp Đảng Thành Quân nhóm lửa, thời gian cô đổi quần áo, Đảng Thành Quân đã đem đồ ăn chuẩn bị tốt, đang múc bột trong chậu.
Anh kéo tay áo, cánh tay cơ bắp rắn chắc lại lần nữa hiện ra trước mắt Hoắc Nhung, nói: "Ăn bánh canh không? Anh thêm chút hạt tiêu, món khai vị cay."
Hoắc Nhung vừa nghe, vội vàng gật đầu: Ăn!"
Người đàn ông toàn năng này của cô, làm sao cái gì cũng biết, quả thực thèm chết người rồi..