Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Chương 22: 22 Hoắc Nhất Minh Trở Về


Lý Thành Cương sung sướng đem Chu Văn Thanh chọc tức một trận, liền dẫn Trần Kiến Hồng đến chỗ hắn uống rượu.
Hoắc Ni dò dẫm trong bóng đêm vào chỗ thanh niên trí thức, chỗ cửa sổ hướng về giường Chu Văn Thanh học kêu hai tiếng chim, sau đó nhìn chằm chằm đèn dầu bên trong cửa sổ lắc lư, cô ta mới nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa một cách cẩn thận.
Đây là cách Chu Văn Thanh nghĩ ra cho cô ta, dù sao cô ta cũng là một cô gái, nếu bị người ta nhìn thấy buổi tối còn chạy tới chỗ thanh niên trí thức, còn vào phòng của thanh niên nam, vậy nhất định người trong nhà đều sẽ bị người khác chỉ trích sau lưng, chính là Hoắc Tiểu Dung cũng chưa từng tìm Chu Văn Thanh lúc trời tối.
Thực ra trong lòng Hoắc Ni cũng sợ, nhưng Chu Văn Thanh cứ phải như vậy, nói hắn bị thương, động một chút cả người đều đau, cũng không có ai chăm sóc hắn.

Để cô ta chờ trong phòng thì hắn liền vào tới, nói Lý Thành Cương vừa cùng người cùng phòng về nhà rồi, hai ngày này Trần Kiến Hồng thường ở lại bên kia đến khuya, không có ai phát hiện ra cô ta.

Hoắc Ni đau lòng hắn, bị hắn dỗ dành liền đáp ứng, sau đó Chu Văn Thanh liền nghĩ ra cách này, cô ta học kêu hai tiếng chim, nếu đèn trong phòng lắc lư là không có ai, đèn không lắc lư thì cô ta đi.
Lúc cô ta vào cửa, trong phòng quả nhiên chỉ có một mình Chu Văn Thanh nằm trên giường, từ lúc cô ta đi vào, đôi mắt kia nhìn chằm chằm cô ta mặt không biểu cảm, Hoắc Ni cảm thấy hắn có chút kỳ quái, hỏi: "Làm sao vậy? Anh có chỗ nào không thoải mái sao?"
Đột nhiên Chu Văn Thanh đem sách bên gối ném xuống đất, cuốn sách bộp rách một chút gáy, Hoắc Ni bị dọa run cầm cập, hoàn toàn không biết mình làm sai việc gì.
"Hoắc Tiểu Dung đính hôn với ai?" Chu Văn Thanh mặt sa sầm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hoắc Ni sợ khủng khiếp, lại không dám đi, nhỏ giọng nói: "Chính là họ Đảng kia, Đảng Thành Quân."
Quả nhiên là hắn! Chu Văn Thanh cắn răng sắp bể, như thế nào cũng không thể tin hai người họ cuối cùng ở bên nhau không nói, còn đính hôn.
Hắn đột nhiên nhìn Hoắc Ni, ánh mắt càng u ám: "Tại sao em không nói sớm cho anh?"
Nước mắt Hoắc Ni muốn rơi, cô ta không biết Chu Văn Thanh tức giận cái gì, không phải hắn vứt bỏ Hoắc Tiểu Dung sao? Còn nói cô ấy chia tay anh liền đi xem mắt, không phải chuyện loại người đàng hoàng làm ra được, không thể để Đảng Thành Quân mắc mưu, phải nhắc nhở anh ta, cô ta mới đem tin tức Đảng Thành Quân nói cho hắn.
Tuy rằng cô ta không biết vì sao Đảng Thành Quân vẫn cùng Hoắc Tiểu Dung đính hôn, nhưng có quan hệ gì với hắn? Không phải bọn họ đã tan vỡ sao?
Hoắc Ni run run rẩy rẩy nói không ra lời, cảm thấy Chu Văn Thanh trước mặt như biến thành một người khác, thậm chí làm cô ta có chút sợ hãi.
Chu Văn Thanh nhìn mặt cô ta, cuối cùng hậu tri hậu giác trở lại bình thường.
Hắn không thể vứt bỏ Hoắc Ni, ít nhất hiện tại không thể, cô ta phải làm tấm chắn của hắn, để người khác biết được hắn vẫn được người ta hoan nghênh, là hắn vứt bỏ Hoắc Tiểu Dung, không phải Hoắc Tiểu Dung vứt bỏ hắn.

Hắn còn phải để Hoắc Ni giúp hắn hỏi thăm tin tức Hoắc Tiểu Dung, không thể dọa đến Hoắc Ni.
Nghĩ đến đây, Chu Văn Thanh bỗng nhiên xoa mặt, khôi phục bộ dáng thường ngày, vẻ mặt day dứt hướng Hoắc Ni vẫy tay.
"Thật xin lỗi, hai ngày nay anh chỗ nào cũng không đi được, cả người lại đau, rất là bực bội, không phải anh cố ý phát giận với em."
Hoắc Ni đứng tại chỗ không dám động, hơn nửa ngày mới chậm chạp đi tới bên cạnh Chu Văn Thanh, Chu Văn Thanh nhìn bộ dáng cô ta vâng vâng dạ dạ trong lòng càng bực bội vô cùng, trên mặt không biểu hiện ra.
Chu Văn Thanh nhẫn nại dụ dỗ Hoắc Ni nửa ngày, cuối cùng làm cô ta quên mất chuyện bản thân vừa mới tức giận, nhưng Hoắc Ni tốt, nhưng bực bội trong lòng hắn lại không biến mất, càng ngày càng rõ rệt.
Hoắc Ni thấy hắn không tức giận, trong lòng thả lỏng đôi chút, ân cần hỏi hắn có khó chịu không, muốn uống nước hay không.
Chu Văn Thanh gật đầu có lệ, Hoắc Ni liền đi rót nước cho hắn.
Ánh mắt Chu Văn Thanh nhìn theo Hoắc Ni, nhìn cô ta duỗi tay lấy phích nước nóng trên bàn, khi tay nâng lên, áo bông vừa người cũng co lên theo, sau đó lộ ra qua ánh đèn mờ nhạt, hắn thấy được bên dưới áo bông để lộ ra một đoạn eo trơn bóng nhỏ nhắn.
Hắn lại nghĩ tới Hoắc Tiểu Dung, sự xinh đẹp đó, hắn còn không có được Hoắc Tiểu Dung.
Ánh mắt Chu Văn Thanh trở nên sâu thẳm, đánh giá Hoắc Ni từ trên xuống dưới một chút, lại phát hiện cô ta tuy rằng không bằng Hoắc Tiểu Dung, nhưng cũng không hề kém như vậy, trọng điểm là ánh mắt cô ta nhìn mình, giống Hoắc Tiểu Dung nhìn hắn trước kia.
Cứ như vậy hắn nhìn chằm chằm Hoắc Ni, nhìn cô ta rót cho hắn chén nước, rồi đưa đến trước mặt hắn.
Chu Văn Thanh không nhận chén nước kia, hắn kéo cổ tay Hoắc Ni.
Hoắc Ni vừa hoảng sợ vừa ngượng ngùng, thoáng cái gương mặt dưới ánh đèn đỏ thành một khối, cô ta muốn lùi về nhưng tay lại giống như không có lực, Chu Văn Thanh còn đang nhìn, ánh mắt kia không còn giống trước đó nữa.
Hoắc Nhung cùng Đảng Thành Quân đính hôn, cuối cùng anh có thể quang minh chính đại tới tìm Hoắc Nhung.

Mỗi lần đến thời gian nán lại không dài, luôn chọn lúc Lưu Quế Hương ở nhà, vô cùng lịch sự làm người khác không tìm ra tật xấu nào.
Anh cũng chưa bao giờ tới tay không, lần nào tới luôn mang chút đồ ăn ngon cho Hoắc Nhung.

Anh cũng phát hiện, Hoắc Nhung không giống các cô gái khác, cô đối với bánh quy, kẹo những cái đó của Cung Tiêu xã đều không hứng thú, cô càng thích những vật nhỏ lớn lên trong núi, cái gì cũng được, chỉ cần là những thứ ăn ngon mới mẻ, mỗi lần nhìn đến hai mắt cô ấy đều sẽ sáng lên.
Vì vậy mỗi khi tới anh cho Hoắc Nhung những đồ vật khác nhau, nào là bảy quả táo, hạch đào núi, lê dại, cũng không biết thời tiết lạnh như vậy, anh tìm thấy từ chỗ nào, tất cả đều để trong túi, vừa thấy được Hoắc Nhung, liền từ trong túi móc ra đưa cho cô.
Tuy rằng quả dại trong núi đều không lớn, nhưng Đảng Thành Quân sẽ lựa chọn, dù nhỏ nhưng hương vị không tồi.
Hoắc Nhung cảm thấy túi của Đảng Thành Quân như là túi bảo bối của mèo máy Doraemon, hoàn toàn đựng đồ ăn ngon cô chưa từng thấy qua, nhiều lần còn không giống nhau, những đồ ăn này với Hoắc Nhung mà nói, quả thật so với bất cứ lời tỏ tình nào đều cảm động hơn nhiều, cô cảm thấy Đảng Thành Quân chính là đối tượng tốt trời ban cho.
Đồ ăn vặt của Đảng Thành Quân không ngừng lấy lòng Hoắc Nhung, còn có những người khác của Hoắc gia.
Hoắc Tam Hưng thay đổi quan điểm lúc trước rằng không ai xứng với em gái mình cả, một lòng cảm thấy Đảng Thành Quân là em rể tốt.


Đảng Thành Quân từng đi lính, từng đi theo quân đội lớn đi qua nhiều nơi, biết nhiều kiến thức.

Con người vững vàng, trọng điểm là rất hiểu lễ nghi, tuy rằng lớn hơn Hoắc Tam Hưng vài tuổi, nhưng khi thấy Hoắc Tam Hưng đều tôn trọng như anh vợ.
Tuổi tác xấp xỉ nhau, lại hiểu biết nhiều, đối với mình thì tôn trọng, tay nghề tốt, đối với em gái không thể tốt hơn, không giống cha cả ngày coi thường thuyết giáo mình, như vậy có thể không làm Hoắc Tam Hưng thích sao!
Hiện tại mỗi ngày anh đều mong chờ Đảng Thành Quân tới, đợi người tới, đưa đồ cho Hoắc Nhung, Hoắc Tam Hưng liền nôn nóng gào thét nói chuyện với người ta, chờ khi anh nói xong, Đảng Thành Quân liền tới lúc trở về, căn bản không thấy được hai bên Hoắc Nhung, toàn bộ thời gian đều bị Hoắc Tam Hưng dây dưa.
Tuy Đảng Thành Quân rất thích anh ba vợ, nhưng anh mong đợi qua đây, thực sự không phải để nói chuyện phiếm với anh ấy.
Một lần hai lần thì có thể, lần nào cũng như vậy, anh cũng nóng nảy.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, đề nghị Hoắc Nhị Quân giúp đỡ.
Hoắc Nhị Quân gần đây không ở nhà, cha của đối tượng Triệu Hồng Mai đã nằm trên giường một mùa thu, mắt thấy tốt hơn một chút, bị gió lạnh thổi, bệnh lại dữ dội.

Triệu Hồng Mai là con cả trong nhà, dưới còn ba em gái một em trai, mẹ cô sức khỏe cũng không tốt, cả nhà đều dựa vào một mình cô làm việc, bận tối mắt tối mũi, Hoắc Nhị Quân đau lòng, thấy nhà mình không có việc gì, bèn mỗi ngày dậy sớm sang bên nhà đó giúp đỡ, trước khi ăn cơm tối thì trở về.
Hoắc Nhung cũng một thời gian ngắn không gặp anh hai.
Hôm nay khó khăn lắm lúc Đảng Thành Quân tới, Hoắc Nhị Quân chưa đi, ngay lúc Hoắc Tam Hưng còn chưa thấy người trước, Đảng Thành Quân nhanh chóng kéo người đi ra ngoài, nói hai câu.
"Anh hai, anh có thể giúp em một việc được không?"
Hoắc Nhị Quân vẻ mặt nghi hoặc: "Việc gì? Cậu nói đi?"
Đảng Thành Quân gương mặt tuấn tú nghiêm túc, nói: "Giúp em mang anh ba đi cùng anh đi."
Lúc đầu Hoắc Nhị Quân còn chưa hiểu rõ, kết quả quay đầu nhìn thấy Hoắc Tam Hưng vừa vặn từ bên ngoài trở về, vừa thấy Đảng Thành Quân lập tức hứng thú bừng bừng muốn tiến lên nói chuyện, lập tức hiểu được ý của Đảng Thành Quân, cười ra tiếng.
"Nó chính là loại người này tính tình muốn điên, thoạt nhìn hơn hai mươi, không hiểu chuyện chút nào, cậu đừng để trong lòng nhé."
Đương nhiên Đảng Thành Quân không để trong lòng, có thể cùng anh vợ tương lai có quan hệ tốt, khẳng định trong lòng anh rất vui vẻ.

Chỉ là anh vợ này giống như có chút không có nhãn lực lắm, anh cũng quả thực không có biện pháp, mới có thể ra hạ sách này.
Hoắc Tam Hưng vừa vặn đi tới trước mặt hai người, vẻ mặt vui sướng hỏi: "Anh hai còn chưa đi à? Các anh nói chuyện gì vậy?"
Hoắc Nhị Quân nhìn thoáng qua Đảng Thành Quân, một cái ôm lấy cổ Hoắc Tam Hưng: "Không có gì, hôm nay em với anh đi thôn Bình Khê, hai ngày trước rơi ít tuyết, nhà xí nhà chị dâu em sụp một nửa, chị dâu em đang rất sốt ruột.

Vừa vặn, em đi với anh giúp một chút."
Hoắc Tam Hưng còn muốn nói chuyện, bị Hoắc Nhị Quân mạnh mẽ lôi đi, Đảng Thành Quân thấy Hoắc Tam Hưng đi xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người vào cổng.
Hoắc Nhung còn chưa biết anh tới, đang cùng Lưu Quế Hương ở trong phòng đóng đế giày.
Nghe được Đảng Thành Quân ở trong sân gọi Lưu Quế Hương một tiếng, cô nhanh chóng đem đế giày nhét dưới chăn, Lưu Quế Hương nhìn thấy không nhịn được cười: "Con còn biết là mình làm xấu hả, trước kia bảo con học con không học, bây giờ muốn làm lại làm không được."
Hoắc Nhung cười cười không nói chuyện, thầm nghĩ: Trước kia học cũng không phải là cô học, may mắn Hoắc Tiểu Dung cũng không học, nếu không không phải sẽ lộ tẩy sao.
Lưu Quế Hương ra cửa hàn huyên với Đảng Thành Quân hai câu, anh liền vén rèm vào phòng.
Hoắc Nhung vừa nhìn thấy anh, hỏi trước: "Hôm nay mang đồ ăn ngon gì vậy?"
Đảng Thành Quân hai ngày trước mới đến, nhưng hai ngày không gặp, cảm thấy nhớ Hoắc Nhung vô cùng, bây giờ vất vả lắm mới gặp được, hận không thể nhìn chằm chằm một lần xem cho đủ, đặc biệt là bộ dáng nhắc tới ăn liền tràn đầy hạnh phúc, cùng thỏ con háu ăn như nhau, thật là trong tâm khảm đều yêu.
Anh đi đến trước mặt Hoắc Nhung, bàn tay to từ trong túi vươn ra, xòe ra trước mặt Hoắc Nhung.
Chỉ thấy nằm trong lòng bàn tay một nắm từng viên được gói trong giấy dầu, không biết là cái gì.
"Đây là đường sao?" Hoắc Nhung vừa hỏi vừa đưa tay ra.
Đảng Thành Quân để lại một viên, còn lại tất cả bỏ vào lòng bàn tay cô, một tay Hoắc Nhung cầm không được, chỉ có thể đưa hai tay ra cầm lấy.
"Không phải đường, là bánh sơn tra, anh tự mình làm, em thử xem có ngon hay không?"
Đảng Thành quân đem viên trong tay lột ra, lộ ra bên trong là bánh sơn tra miếng dài, bên ngoài bọc một tầng đường trắng óng ánh long lanh, bên trong màu đỏ sẫm.
Anh cầm lớp giấy dầu đưa cho Hoắc Nhung, hai tay Hoắc Nhung đều bị chiếm, không chút suy nghĩ mở miệng ra, a một tiếng.
Đảng Thành Quân sửng sốt, sau đó đột nhiên nhận ra Hoắc Nhung muốn anh đút cho cô ấy, xẹt một cái tai đỏ lên, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Hoắc Nhung mấy cái, mới đem bánh sơn tra đút vào miệng Hoắc Nhung.
Hoắc Nhung hoàn toàn không ý thức được hành vi của mình có vấn đề gì, lúc này trong đầu cô đều là: Bánh sơn tra đối tượng của cô làm ngon thật!
Đường trắng bên ngoài ngọt lịm, vừa lúc trung hòa vị chua bên trong của sơn tra, tổng thể vị không tính đặc biệt tinh tế, chính vì vậy khi nhai mới cảm nhận được hột nhỏ thêm vào và bất ngờ, đặc biệt ăn ngon!
Hoắc Nhung híp mắt vì hạnh phúc, nhìn Đảng Thành Quân khen ngợi từ đáy lòng nói: "Làm sao cái gì anh đều sẽ làm vậy, anh cũng giỏi quá đi!"

Cổ họng Đảng Thành Quân ừng ực một tiếng, được Hoắc Nhung khen tai càng đỏ.
Không còn Hoắc Tam Hưng phá rối, cuối cùng Đảng Thành Quân có thể thỏa thích nói chuyện với Hoắc Nhung, tuy rằng khi hai người đối mặt, cũng chẳng nói gì nhiều, nhưng cho dù không nói gì, chỉ như vậy nhìn Hoắc Nhung, đều khiến cho lòng anh hết sức thoải mái.
"Đúng rồi, mẹ em nói qua hai ngày nữa anh cả trở về, có nói với anh không?"
Hoắc Nhung ăn bánh sơn tra, đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Tuy rằng cô cùng Đảng Thành Quân đính hôn, nhưng ngày kết hôn còn chưa chọn, việc này với Hoắc Đại Thành là việc lớn, ông cảm thấy liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái, đều cần người trong nhà có mặt, còn phải tìm người chọn ngày lành thích hợp, náo nhiệt đem con gái gả ra ngoài.

Vì vậy nhờ người gửi thư cho Hoắc Nhất Minh, nói em gái anh đã cùng đối tượng đính hôn, đang chờ gia đình anh trở về xác định ngày.
Hoắc Nhất Minh cũng vô cùng yêu thương em gái này, nghe được chỗ nào còn có lý do trì hoãn, lập tức bắt đầu chuẩn bị xin phép nhà máy nghỉ, nhân tiện cầm theo lời nhắn của Hoắc Đại Thành, nói qua hai ngày liền đem vợ con cùng nhau trở về.
Đảng Thành Quân vừa nghe, liền bắt đầu khẩn trương.
Anh làm sao có thể không biết bản thân anh vợ này muốn về có nghĩa là gì, chờ anh vợ trở về, ngày kết hôn được xác định, anh liền có thể đếm ngón tay chờ Hoắc Nhung vào cửa, có thể không hồi hộp vui sướng sao.
"Anh cả hai ngày nữa liền trở về sao? Rất tốt, phòng trong nhà anh đã dọn dẹp, rất nhanh liền có thể xong."
Đảng Thành Quân theo sát nói hai câu, nói xong mới phát hiện bản thân ông nói gà bà nói vịt, anh còn muốn giải thích, Hoắc Nhung đã nghe hiểu, nhìn anh cong môi cười.
Ý của Đảng Thành Quân rất rõ ràng, anh biết anh cả trở về chính là quyết định ngày cho hai người họ kết hôn, cho nên bên này cô vừa nói ra một câu, anh lập tức nghĩ đến phòng ở.
Tuy rằng Hoắc Nhung không nghe anh nói, nhưng ít nhiều biết một chút.
Sau khi hai người kết thúc đính hôn, mỗi ngày Đảng Thành Quân rất bận.

Hiện tại ngôi nhà kia là sau khi cha mẹ anh không còn chính anh nghĩ biện pháp sửa chữa, lúc ấy chỉ có một mình anh lại là đứa trẻ đang lớn, cảm thấy phòng có thể ở tạm là được, cũng không sửa nhiều, không tính phòng bếp là hai gian.

Sau đó tham gia quân ngũ, nhà để trống mấy năm không ai ở, lại đổ nát không ít, khi anh trở về có sửa chữa qua, cũng thêm ít đồ vật.

Nhưng bản thân ở được, cưới Hoắc Nhung về để cô ở cùng, anh lại cảm thấy không đủ chỗ.
Anh có thể để bản thân ủy khuất, nhưng không muốn ủy khuất Hoắc Nhung.
Vì vậy từ sau khi đính hôn, anh ở trong thôn tìm người, muốn thừa dịp nông nhàn, đem ngôi nhà hiện tại sửa chữa toàn bộ một lần, lại ở bên cạnh sửa chữa hai gian nữa, anh có thể làm mộc sẽ làm vài vật dụng trong nhà, đến khi Hoắc Nhung vào cửa, hai gian phòng này coi như tân phòng của bọn họ.
Rõ ràng anh tính toán rất lâu dài, hoàn toàn không cần Hoắc Nhung nói, bắt đầu từ lúc xem mắt với Hoắc Nhung, việc phải làm nên làm anh đều nghĩ xong hết rồi.
Đây cũng là chỗ làm Hoắc Nhung mười phần động tâm, cho dù đặt ở thời kỳ kia của cô, đàn ông có thể suy nghĩ toàn bộ vì nửa kia như vậy, cũng rất ít thấy.
"Kỳ thật không cần phiền toái như vậy." Hoắc Nhung nhỏ giọng nói.
Cô không cần phòng ở lớn bao nhiêu, chỉ cần có thể che mưa tránh gió, cô đối với cũ mới không có yêu cầu, bởi vì cô có tính toán khác.

Cô không tính ở mãi trong thôn, hiện tại cách khôi phục thi đại học chưa đến hai năm, cô nghĩ qua, đợi việc của cô và Đảng Thành Quân xác định xong, cô liền tìm chút tư liệu ôn thi đại học, Đảng Thành Quân có tay nghề, chờ chính sách đưa xuống cũng có thể tự mình làm ăn nhỏ.

Nước chảy xuống thấp, người hướng chỗ cao, tuy rằng trong thôn núi lớn nước trong phong cảnh đẹp là rất tốt, nhưng Hoắc Nhung muốn làm cho người nhà mình có cuộc sống tốt, chỉ dựa vào chỗ đó thì không thể được, lại nói, cô có thể trồng vài loại rau, muốn dựa vào cái này kiếm sống, cô thực sự là không được.
Đảng Thành Quân lại lắc đầu, nói: "Không phiền toái, rất nhanh."
Hoắc Nhung không biết, vốn dĩ Đảng Thành Quân cũng có tính toán của mình, khi anh ở bên ngoài tham gia quân ngũ, gặp qua không ít người, cũng nghe được chút tiếng gió, chính sách cơm tập thể này có lẽ không lâu nữa sẽ cải cách, anh nghĩ đến lúc đó bản thân có thể mạo hiểm làm thử.

Nhưng trong lòng anh không phải không thấp thỏm, trước đó anh chỉ có một mình, anh không sợ.

Nhưng có Hoắc Nhung, anh phải làm việc cẩn thận.
Anh muốn cho Hoắc Nhung trải qua cuộc sống tốt, nhưng không muốn cô đi theo anh cùng nhau hốt hoảng lo sợ.
Cho nên anh cần thay đổi kế hoạch ban đầu, làm đâu chắc đấy một chút, dẫu sao sau này không chỉ mình anh, anh có Hoắc Nhung, về sau còn con của mình, anh không dám đánh cược.
Mà mấy gian phòng này trong thôn, nếu như ngộ nhỡ thì ít nhiều cũng có chút vật đảm bảo cho Hoắc Nhung, anh khẳng định phải lên kế hoạch thật tốt.
Hai người ai cũng không biết, cho dù họ không có trao đổi qua về bất kì quan điểm tương lai của nhau, nhưng nghĩ đến vào thời điểm này liền không mưu mà hợp đi cùng nhau.
Hoắc Nhung thấy thái độ anh kiên trì, cũng không nói gì nữa, rốt cuộc trước khi mở ra chính sách khôi phục thi đại học, cô còn ở trong thôn hai năm, Đảng Thành Quân có thể suy xét vì bọn họ như vậy, thực ra cô còn rất hạnh phúc.

Trong lòng Hoắc Nhất Minh nghĩ việc hôn nhân của Hoắc Nhung, tốc độ ngược lại rất nhanh, thư truyền về không tới hai ngày, người đã ở trên đường về nhà.

Hoắc Nhất Minh cùng Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng không giống nhau, khi còn nhỏ anh theo người ta vào thành phố làm người học việc, sau vì học được kỹ thuật nên được giới thiệu vào làm công nhân nhà máy chính thức trong thành phố, lại bị người trong nhà chị dâu Hoắc Nhung Tống Yến Lan nhìn trúng, cảm thấy anh là người đáng tin cậy, cầu tiến, tính tình tốt, lớn lên còn không tệ, liền đem con gái nhà mình gả cho anh.
Khi Hoắc Nhất Minh rời nhà, Tiểu Dung còn nhỏ, về sau cắm rễ trong thành phố làm việc còn phải chăm sóc vợ con trong nhà, một năm cũng chỉ có thể trở về một hai lần.

Nhưng cho dù như vậy, trong trí nhớ Hoắc Tiểu Dung, Hoắc Nhất Minh cũng là một anh cả rất tốt, anh lớn hơn Hoắc Tiểu Dung 10 tuổi, khi Hoắc Tiểu Dung còn bú sữa, vì đuổi kịp ngày mùa Hoắc Đại Thành và Lưu Quế hương không rảnh chăm sóc cô, liền đem cô cột trên lưng Hoắc Nhất Minh, anh đã làm anh lại làm cha, một mình chăm sóc ba em trai em gái, cô gần như lớn lên trên lưng anh, cho nên dù sau này Hoắc Nhất Minh rời nhà sinh sống trong thành phố, tình cảm của cô với anh không có nhiều thay đổi.

Hoắc Nhung xuyên tới nhiều ngày như vậy, còn chưa chính mắt gặp qua anh cả trông như thế nào, trong lòng tự nhiên có chút chờ mong.
Trong lời nhắn Hoắc Nhất Minh gửi nói, lần này trở về không chỉ mình anh, còn có chị dâu Hoắc Nhung Tống Yến Lan, cùng hai bảo bối nhà anh, con gái lớn Hoắc Gia Nhiên cùng con trai nhỏ Hoắc Gia Hâm.
Hoắc Nhung làm cô nhỏ, sáng sớm liền chuẩn bị tốt đồ vật cho hai đứa trẻ, toàn bộ đều là đồ ăn vặt các loại Đảng Thành Quân mang cho cô, cô giữ lại không ít không nỡ ăn, chính vì đợi một nhà bốn người Hoắc Nhất Minh trở về.
Từ trong thành phố về phải đi một đoạn đường núi, hai đứa bé nhà Hoắc Nhất Minh một đứa 5 tuổi, một đứa 2 tuổi, đều còn nhỏ luôn cần người ôm, vốn dĩ Hoắc Đại Thành định mang Hoắc Nhị Quân đi đón, Đảng Thành Quân lại nói anh có thể tới đại đội Tam Lý mượn máy kéo một chút, mọi người đỡ phải đi đường.
Hoắc Đại Thành nghe vậy tự nhiên vô cùng vui vẻ, nhưng có chút lo lắng.
Máy kéo chính là bảo bối của đại đội, người bình thường đừng nói là mượn dùng, chính là sờ cũng không thể tùy tiện sờ, cán bộ đại đội Tam Lý hào phóng vậy sao? Nói mượn liền cho mượn?
Đảng Thành Quân lại nói ông đừng lo lắng, anh đã cùng đại đội hẹn rồi.
Hoắc Đại Thành nửa tin nửa ngờ, kết quả tới ngày Hoắc Nhất Minh trở về, Đảng Thành Quân thật sự lái máy kéo của đại đội Tam Lý chờ ở cửa thôn Hoắc gia.
Thời đại này máy kéo đối với nhân dân bình thường mà nói cũng vô cùng hiếm lạ, dừng lại ở cửa thôn liền có trẻ con muốn bao vây nhìn một cái sờ một cái, nhưng thấy Đảng Thành Quân ngồi ở trên, có chút sợ hãi không dám tiến lên.
Thực tế Đảng Thành Quân rất thích con nít, thấy bọn chúng giống như sợ anh, điều chỉnh nét mặt hướng bọn trẻ cười một cái, kết quả anh không cười còn tốt, cười lên trẻ con càng sợ anh, dứt khoát nhanh như chớp toàn bộ chạy sạch sẽ.
Thời điểm Hoắc Nhung theo cha đến cửa thôn, đúng lúc thấy được màn này, nhịn không được cười ra tiếng.
Cô không cảm thấy biểu cảm Đảng Thành Quân có bao nhiêu nghiêm túc mà, như thế nào bọn nhỏ lại sợ anh vậy?
Nghe được tiếng Hoắc Nhung cười, Đảng Thành Quân mới hơi ủ rũ phục hồi lại, nhìn về phía Hoắc Nhung.

Hoắc Nhung chạy chậm hai bước, đi đến phía trước Hoắc Đại Thành, thừa dịp ánh mắt Hoắc Đại Thành đều đặt trên máy kéo, ở bên tai Đảng Thành Quân nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy anh cười lên rất đẹp trai."
Đảng Thành Quân ngẩn ra, Hoắc Nhung đã cười chạy đi, qua một lúc anh mới phản ứng lại Hoắc Nhung nói cái gì với anh, đỏ một đường từ cổ tới tận tai, trên mặt lại cố tình không có nửa điểm biến hóa, vẫn là bộ dạng nghiêm túc đẹp trai kia.
Trẻ con sợ anh không có việc gì, vợ tương lai của anh không sợ là được.
Tâm tình Đảng Thành Quân rất tốt, ánh mắt đuổi theo Hoắc Nhung giống như hận không thể khắc trong mắt, Hoắc Đại Thành nói chuyện với anh anh cũng không nghe thấy, lại khụ hai tiếng anh mới đột ngột hoàn hồn.
Hoắc Đại Thành thấy con rể tương lai nhìn con gái mình giống như ngu ngốc, cũng không biết là nên hạnh phúc hay là nên khuyên anh thu liễm một chút, đừng để người khác thấy được rồi chê cười.
Đảng Thành quân bị cha vợ chê cười, cũng không dám nhìn chằm chằm Hoắc Nhung đến xuất thần, kéo Hoắc Đại Thành lên xe, liền nhanh chóng lái máy kéo đi đón người.
Hoắc Nhung không đi theo, cô muốn đi ruộng phần trăm hái rau, anh trai chị dâu cô sắp về đến nhà, mẹ cô đang ở trong nhà chuẩn bị đồ ăn ngon nữa!
Hoắc Nhung vừa hướng đất phần trăm đi, vừa có người mặt đầy tò mò tiến lên trước, mắt nhìn máy kéo đi xa hỏi:"Tiểu Dung à, đối tượng của cháu còn có thể lái máy kéo à?"
Máy kéo trong đại đội này không phải ai cũng đều có thể lái, thứ này vô cùng quý giá, nếu làm hỏng, chính là vấn đề lớn, đối tượng của Hoắc Tiểu Dung rốt cuộc là thân phận gì? Chẳng những có thể mượn được máy kéo của đại đội, còn xe nhẹ đường quen(1) chạy đi rồi?
Bản thân Hoắc Nhung cảm thấy đây không phải kỹ năng khó khăn gì, cũng không hỏi qua Đảng Thành Quân, nghe vậy nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là lúc đi lính ở bộ đội học đi."
Người đàn bà hỏi chuyện kia tấm tắc tán thưởng: "Ôi chao, thật ghê gớm, đối tượng của cháu vừa là đấu bếp vừa là thợ mộc từng đi lính không nói, đến cả máy kéo cũng sẽ lái, đây là có lai lịch lớn a!"
Hoắc Nhung nghe Đảng thành Quân được khen, trong lòng rất vui vẻ, cười với người ta, lại nói chuyện hai câu, mới xuống ruộng hái rau.
Sau khi vào đông, trong đất phần trăm kỳ thật cũng không có đồ ăn mới mẻ gì, đa phần là củ cải trắng, thế nhưng khu vực chắn gió trên bờ ruộng Lưu Quế Hương trồng một dãy rau hẹ và hành lá, tuy rằng sau khi trời lạnh lớn lên rất nhỏ, nhưng hương vị vừa nồng vừa thơm.
Hoắc Nhung cẩn thận tuân theo chỉ thị của Lưu Quế Hương, ngắt một bó rau hẹ non nhỏ dự định lấy về xào với một quả trứng, lại nhổ hai củ cải trắng, tính băm nhỏ vắt khô nước, trộn thêm thịt xay và tóp mỡ với nhau, gói thành sủi cảo.
Hoắc Nhung đựng đầy một sọt rau, xách chuẩn bị về nhà, khi đến cửa nhà, sau tường đột nhiên hiện ra một người.
Hoắc Nhung vừa thấy, lập tức dừng bước, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
"Chu Văn Thanh, anh tới nhà tôi làm gì?"
Chu Văn Thanh không nói chuyện, hai mắt tham lam nhìn cô.
Chỉ một thời gian không gặp, hắn cảm thấy Hoắc Nhung dường như xinh đẹp hơn lần trước hắn thấy không ít, giống như từ trong ra ngoài đều tỏa ra ánh sáng, làm ánh mắt người khác tập trung trên người cô.
Chỉ tiếc.....!Cô thành đối tượng của người khác rồi.
"Em thật sự phải gả cho tên họ Đảng kia?" Trên mặt Chu Văn Thanh còn mang theo vết bầm tím, biểu tình nhìn có chút u ám.

Hoắc Nhung không biến sắc đánh giá một chút tình hình, anh ba đi mua đồ, nhưng anh hai còn ở nhà, tuy rằng không biết Chu Văn Thanh tìm cô làm gì, nhưng khẳng định không dám ở cửa nhà cô làm cái gì.
Cô cho rằng anh hai anh ba đánh hắn một trận kia hẳn là làm Chu Văn Thanh nhớ lâu một chút, lại không nghĩ đến đầu óc người này giống như có bệnh, còn dám quấn lấy cô.
"Liên quan gì tới anh?" Hoắc Nhung lạnh giọng nói.
Chu Văn Thanh quả thật không nghĩ đến có một ngày Hoắc Tiểu Dung đối xử lạnh nhạt với hắn như vậy, trong lòng khó chịu như muốn nứt ra, hắn không biết đến cùng bản thân làm chuyện gì, Hoắc Tiểu Dung đột nhiên thay đổi như thế, chẳng những muốn rời hắn mà đi, còn phải gả cho nam nhân khác hoàn toàn không biết tốt hơn hắn chỗ nào.
"Em cùng hắn quen biết được mấy ngày? Em biết hắn là người thế nào sao?" Chu Văn Thanh đè xuống cơn tức, trưng ra hình tượng anh cả tri kỷ phù hợp trước sau như một, như muốn cùng Hoắc Tiểu Dung nói đạo lí.
Hắn không xuống tay được với Đảng Thành Quân bên kia, lại muốn khiêu khích một chút Hoắc Tiểu Dung bên này.
Lại không biết hắn cái dạng này ở trong mắt Hoắc Nhung, chỉ cảm thấy ghê tởm.
Có lẽ quả thực cô không đủ hiểu Đảng Thành Quân, nhưng cô lại vô cùng rõ ràng Chu Văn thanh là loại cặn bã gì.

Hoắc Nhung lười cùng hắn nói lời vô ích, nhìn lướt qua Chu Văn Thanh, chỉ chỉ cửa nhà mình: "Cha tôi đi rồi, anh tôi không có đi, anh lại nói một câu vô ích, tôi liền kêu anh ấy ra, anh không muốn ăn thêm một trận chứ."
Hoắc Nhung không biết Chu Văn Thanh vì sao tới tìm cô, nếu hắn còn tính toán dây dưa không rõ, cô cũng không cần thiết che dấu, dứt khoát đem chuyện đó thoải mái nói ra.

Kỳ thật vết thương trên người Chu Văn Thanh còn chưa khỏi, một chân còn đang cà nhắc, đối với lời nói Hoắc Nhung có hơi sợ, thực ra hôm nay không phải hắn đặc biệt tới tìm Hoắc Nhung, chính là hắn đi qua cửa thôn Hoắc gia thấy được bộ dáng cô cùng Đảng Thành Quân thì thầm, thật sự nhịn không được, muốn đến nhìn thấy cô.
Hắn không nghĩ tới Hoắc Nhung sẽ nói thẳng chuyện cô nói hai anh trai đánh hắn, hơn nữa còn lấy cái này uy hiếp hắn.

Chu Văn Thanh có hơi sợ, tuy rằng hắn không buông được Hoắc Nhung, nhưng không muốn ăn một trận đòn, hai anh trai cô là kẻ điên, xuống tay đánh người đến chết, hắn không sợ không được: "Anh đi, anh đi liền đây, em đừng kêu."
Nói liền lùi về sau vài bước, cuối cùng sau khi nhìn Hoắc Nhung một cái, khập khiễng chạy.
Hoắc Nhung nhìn hắn khập khiễng chạy còn nhanh hơn thỏ, trong lòng phải rất kiên nhẫn, trước kia cô chỉ nghĩ Chu Văn Thanh là tra nam, đánh một trận thì tốt rồi, không ngờ là cao bôi da chó, nếu không phải nghĩ tới hôm nay cả nhà anh cả trở về, cô không muốn gây chuyện lúc này, ban nãy còn nghĩ nếu không dứt khoát để anh hai ra đánh hắn một trận rồi tính.
Hoắc Nhung xách rau vào sân, vứt Chu Văn Thanh khiến người ghê tởm ra sau đầu, chạy đến phòng bếp hỗ trợ Lưu Quế Hương.
Các cô bên này đem nhân và bột chuẩn bị tốt, máy kéo đi đón người cũng trở về, từ xa Hoắc Nhung nghe được động tĩnh, hướng phòng bếp gọi một tiếng, liền dẫn đầu ra cửa nghênh đón, cô vừa mới tới cổng sân, một bánh bao nhỏ đầy thịt từ bên ngoài xông vào, giống như đạn pháo đâm trên người Hoắc Nhung, ôm chân Hoắc Nhung ngẩng đầu mềm mại kêu lên: "Cô nhỏ."
Hoắc Nhung cúi đầu nhìn thấy, bánh bao nhỏ lớn lên mặt tròn đầy thịt, mặt mũi có chút giống cô, không cần đoán đều biết, đây là cháu trai nhỏ của cô Hoắc Gia Hâm.
Hoắc Nhung bị Hoắc Gia Hâm mềm mại lại đáng yêu ôm, trong tim lập tức nảy sinh yêu thích với cháu trai lần đầu gặp mặt, ngồi xổm xuống ôm bé, sau đó móc ra bánh sơn tra từ trong túi không nỡ ăn đặc biệt để dành cho hai chị em bọn chúng, đặt một viên trong tay Hoắc Gia Hâm.
"Hâm Hâm thật ngoan."
Cô vừa dứt lời, cửa liền lộ ra một cái đầu nhỏ, là một cô bé xinh đẹp, thắt hai cái bím tóc, đôi mắt to nhìn Hoắc Nhung, bộ dáng thẹn thùng muốn thân cận lại ngượng ngùng giống em trai nhào lên.
Hoắc Nhung cười tủm tỉm, lại lấy hai cái bánh sơn tra, đưa cho Hoắc Gia Nhiên: "Nhiên Nhiên tới, cô ôm."
Hoắc Nhung đã chủ động mở miệng, cuối cùng Hoắc gia Nhiên mới buông tay đang ôm cửa, giống em trai bổ nhào vào lòng Hoắc Nhung.
Hoắc Tam Hưng theo sát phía sau đi ra: "Nè, trong mắt hai vật nhỏ các cháu chỉ có tiểu cô thôi, chú ba còn đang đứng đây nè, các cháu nhìn thấy không?"
Hoắc Gia Nhiên nhanh chóng đứng vững, ngoan ngoãn gọi Hoắc Tam Hưng một tiếng, Hoắc Gia Hâm còn ăn vạ trong lòng Hoắc Nhung, giống như căn bản không nghe được Hoắc Tam Hưng nói.
Hoắc Tam Hưng đem người bế lên, đội lên đỉnh đầu, Hoắc Gia Hâm liền cười ha ha, giọng sữa gọi một tiếng chú ba.
Khi nói chuyện, Hoắc Nhị Quân cùng Lưu Quế Hương từ trong nhà đi ra, thấy cháu trai cháu gái lâu không gặp, trên mặt Lưu Quế Hương tràn đầy ý cười, kéo hai bé lại vừa ôm vừa hôn, đem đồ chuẩn bị tốt mỗi người nhét một túi áo.
"Như thế nào hai cháu tới trước, cha mẹ đâu?" Lưu Quế Hương hỏi.
Hai đứa bé nghĩ nghĩ còn chưa kịp nói chuyện, một phụ nữ đẩy cửa đi đến cười thoải mái nói: "Dọc đường đi hai đứa nó luôn ầm ĩ đòi gặp cô nhỏ đó, vừa dừng lại ổn định liền muốn Thành Quân ôm xuống đến tìm tiểu Dung rồi!"
Hoắc Gia Nhiên chạy chậm kéo tay người vừa tới, vừa kêu mẹ vừa lấy ra đồ ăn Lưu Quế Hương và Hoắc Nhung vừa cho bé cho Tống Yến Lan xem.
Hoắc Nhung đứng lên gọi một tiếng chị dâu, Hoắc Nhất Minh và Hoắc Đại Thành cũng theo sát vào cửa.
Lần trước cả nhà anh trở về là ăn tết năm ngoái, chiều cao của bọn trẻ cao hơn nửa đầu, gặp mặt tự nhiên vô cùng thân thiết, Hoắc Nhất Minh cùng anh cả trong trí nhớ Hoắc Tiểu Dung giống nhau như đúc, so với Hoắc Nhị Quân nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, so với Hoắc Tam Hưng nhiều hơn mấy phần thành thục, thế nhưng ý cười khi thấy Hoắc Nhung cùng mặt khác hai người không có bất kỳ khác biệt.
Người một nhà lâu không gặp, ngay cả nhà đều không rảnh tiến vào, đứng ở trước cửa hàn huyên nửa ngày, Hoắc Nhung cùng anh trai chị dâu chào hỏi nói chuyện trong chốc lát, vẫn không thấy Đảng Thành Quân tiến vào, mới vừa nhìn thoáng qua bên ngoài, Hoắc Nhất Minh liền bất ngờ bắt được ánh mắt của cô, nói: "Tìm ai vậy? Tìm đồng chí Đảng Thành Quân phải không? Cậu ta đi đại đội trả máy kéo, đợi lát sẽ tới."
Vốn dĩ Hoắc Nhung chỉ có chút thắc mắc vì sao Đảng Thành Quân không vào, được Hoắc Nhất Minh nói vậy, thấy mọi người đều không nói, khóe miệng mỉm cười nhìn cô, ngược lại có chút ngượng ngùng.
Tống Yến Lan đẩy nam nhân nhà mình một cái, trách mắng: "Anh xem anh thân làm anh trai, làm sao nói chuyện khiến người khác ghét như vậy chứ!"
Nói xong khoác cánh tay Hoắc Nhung: "Đi, chúng ta vào nhà, đừng để ý anh ấy, khiến người khác ghét."
Đột nhiên Lưu Quế Hương vỗ đùi: "Con xem mẹ vui quá quên mất, đứng ở cửa làm gì chứ, trời rất lạnh, mau vào nhà mau vào nhà.

Mẹ chuẩn bị cơm chưa, nhân cùng bột đều chuẩn bị tốt, đợi một chút chúng ta ăn sủi cảo!"
Vừa nghe ăn sủi cảo, Hoắc Gia Hâm lập tức vui vẻ xoay vòng quanh: "Sủi cảo, sủi cảo, Hâm Hâm thích ăn sủi cảo."
Hoắc Tam Hưng ôm Hoắc Gia Nhiên trong ngực, dùng một tay khác giữ lại Hoắc Gia Hâm đang xoay quanh không ngừng: "Đừng xoay, đợi lát nữa sẽ ngã đấy, thích ăn thì ăn nhiều một chút, chú ba đây đảm bảo đủ!"
Tống Yến Lan nghe vậy lập tức xắn tay áo lên, "Thật tốt, con rửa tay trước, liền vào giúp đỡ."
Hoắc Nhị Quân đang xách đồ nói: "Chị dâu đừng gấp, chúng em đến là được."
Hoắc gia không giống gia đình khác, trước khi có Hoắc Nhung, trong nhà chỉ có một mình Lưu Quế Hương là nữ nhân, nên cũng không có yêu cầu nam nhân không xuống bếp, mặc kệ nam nữ già trẻ đều phải làm việc nấu cơm.

Ba anh em Hoắc gia từ nhỏ đều bị Lưu Quế Hương huấn luyện qua, đều sẽ nấu cơm, ngược lại Hoắc Tiểu Dung vì cha mẹ anh trai sủng ái, làm không nhiều.
Tống Yến Lan cười thoải mái: "Vậy đều tới, nhiều người thì càng nhanh."
Mọi người sôi nổi vào nhà, phòng đang trống trải lập tức chật ních, Tống Yến Lan kiên quyết muốn hỗ trợ, Lưu Quế Hương dứt khoát đem toàn bộ đồ vật từ phòng bếp tới nhà chính, dưới chân mọi người đốt một chậu than, để mọi người làm việc ấm áp còn không bị lạnh tay.
Hoắc Nhung sẽ gói sủi cảo, nhưng tay nghề hơi xấu, vừa làm ra đã bị anh trai cười nhạo.

Hoắc Đại Thành ở trong sân chuẩn bị giết gà Hoắc Nhất Minh mang về,vừa thấy dứt khoát kéo Hoắc Nhung từ trong nhà ra.
"Con đừng gói, ra cửa chờ Thành Quân đi, hôm nay anh cả con trở lại, cha cũng không rắc rối chọn ngày khác, liền hôm nay đi.

Cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, thuận tiện quyết định ngày cho hai đứa."
Ông đối với con rể Đảng Thành Quân vừa hài lòng vừa không, hiện tại cả nhà Hoắc Nhất Minh đã trở lại, thành viên trong nhà đủ hết, chuyện của con gái cũng có thể định ra.
Hoắc Nhung có chút ngượng ngùng gật đầu, đẩy cửa đi ra..