Hai người vừa mới đi vào đến cửa, liền có vài vị cô nương ném khăn lụa dịu dàng nói: "Hai vị công tử, muốn nô gia hầu hạ không?"
Thanh âm kiều mị, làm Ân Tử Mạch nổi lên một tầng da gà.
Cố Thừa lấy quạt sau đó nâng cằm một vị nữ tử, vẻ mặt phong lưu nói: "Lần sau sẽ tìm các ngươi. Hôm nay ta tới đây là muốn tìm đệ nhất mỹ nhân của Thanh Di viện, các ngươi mau đi truyền lời đi."
"Ghét quá...." Nữ tử cầm khăn tay vung vẩy một cái, Cố Thừa ném một cái mị nhãn.
"Đệ nhất mỹ nhân của chúng ta, cũng không phải là dễ dàng tiếp khách như vậy." Theo sau nữ tử là tú bà, dáng người đặc biệt phúc hậu, môi tô son đỏ, lắc mông nói.
Cố Thừa mở quạt lay nhẹ, cười nói: "Nghe nói các ngươi nửa tháng trước có tuyển đến một vị đệ nhất mỹ nhân Giang Nam. Chúng ta nghe danh mà đến, đêm nay chỉ cần ra giá, chúng ta bao." Nói xong cầm một thỏi vàng đưa ra.
Tú bà lập tức cầm lấy vàng, môi đỏ cười nhẹ: "Công tử thật hào phóng, Tím cơ tuy rằng đã tới đây nửa tháng nhưng đã sớm nổi danh bên ngoài, chỉ sợ..."
Cố Thừa lại đưa một thỏi vàng.
Tú bà lập tức cười tươi, nhiệt tình nói: "Thành giao, thành giao. Công tử, thỉnh đi bên này."
Cố Thừa: "Vị huynh đệ này đi cùng ta."
Tú bà sửng sốt một chút, đánh giá Ân Tử Mạch đang đứng một bên, tay chân không biết nên để nơi nào.
"Vị huynh đệ này của ta lần đầu tới nơi này, ta mang theo hắn mở mang tầm mắt, đi theo ta học, bằng không làm thương các cô nương nơi này, ta lại băn khoăn."
Tú bà lập tức lộ ra ý cười sâu nói: "Ta hiểu ta hiểu, chút nữa Tử cơ sữ dạy tốt vị huynh đệ này của ngươi, còn quản hắn có được hay không. Hai vị công tử, bên này, thỉnh."
Hắn lặng lẽ kéo tay áo Cố Thừa, thấp giọng hỏi: "Ngươi sao lại biết nữ tử nào có vấn đề?"
Cố Thừa: "Nơi này, mới đến chỉ có Tử cơ, những người khác ở đây đã lâu, không có khả năng gây án. Ta nghi Tử cơ nhìn trúng nơi này chắc là do có nhiều nam nhân thường lui tới để tiện gây án."
Ân Tử Mạch: "...."
Nghe như thể là yêu tinh đi hút dương khí nam nhân vậy!
"Tử cơ không chỉ có dung mạo diễm lệ, mà cầm kì thi họa cũng cực tốt, tinh thông mọi thứ, công phu hầu hạ người lại càng lợi hại, bảo đảm lần sau hai vị công tử sẽ lại đến." Tú bà miêu tả sinh động y như thật.
Ân Tử Mạch nghe thế toàn thân nổi đầy da gà, rớt đầy đất, nếu bên cạnh không có Cố Thừa, hắn đã sớm chạy trối chết.
"Lại nói, ngươi không hề có võ công, không sợ tí nữa trúng phải mê dược rồi bị người ta làm thịt hả."
Ân Tử Mạch: "..."
"Đại hiệp, võ công ngươi đứng đầu thiên hạ, sẽ không bị mê dược làm choáng chứ?!" Ân Tử Mạch kéo tay áo Cố Thừa, chân thành nói: "Đại hiệp, ta không có yêu cầu gì cao, ngươi chỉ cần lưu lại cho ta cái mạng là được."
Cố Thừa: "..."
Tú bà mang hai người lên phòng phía Nam ở lầu ba.
"A nha Tử cơ à, mau ra xem hai vị công tử, người trước so với người sau càng tuấn..." Tú bà khoa trương cao giọng hô.
Cửa mở ra, Ân Tử Mạch mở to mắt để nhìn đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết.
Đi ra là một tráng (1) cô nương, khổ người so với Ân Tử Mạch còn to hơn. Mà ngực cùng ngực hắn phẳng như nhau.
(1) tráng: Cao, to, đen, hôi. Nói chung nó là vạm vỡ ý ạ.
Ân Tử Mạch: "..."
Hắn quay đầu nhìn Cố Thừa, biểu tình pha chút phức tạp. Mẹ nó, đây là đệ nhất mỹ nhân mà ngươi nói?!
Cố Thừa nén cười, phe phẩy cây quạt, vẻ mặt bình tĩnh.
"Hai vị công tử, thỉnh vào bên trong, tỷ tỷ nhà ta hiện đang đánh đàn. Tráng cô nương hướng tay làm động tác mời, tránh sang một bên nhường lối vào.
Ân Tử Mạch nhẹ nhàng thở ra, xem ra vừa rồi không phải Tử cơ. Vừa nãy hắn thật sự hoảng sợ, cứ tưởng thẩm mỹ của người thời đại này kỳ lạ như thế.
Hai người vừa mới đi vào phòng, liền nghe thấy một khúc đàn du dương, Ân Tử Mạch nhìn theo tiếng đàn, liền thấy một nữ tử áo tím đang ngồi trước mộc cầm, hơi cúi đầu đánh đàn.
Ân Tử Mạch cùng Cố Thừa ngồi xuống cạnh bàn, tráng cô nương hỏi: "Hai vị công tử muốn uống trà gì?"
Cố Thừa thu quạt, dùng nó gõ nhẹ lên mặt bàn, cười nói: "Tới nơi này thì sao lại uống trà, so ra uống rượu có vẻ thích hợp hơn. Rượu ngon mới xứng giai nhân, chúng ta đêm nay không say không về."
Nữ tử áo tím đã đàn xong một khúc, hướng bên này đi tới.
Ân Tử Mạch giương mắt nhìn qua, hơi sửng sốt. Chỉ thấy nữ tử áo tím thân hình quyến rũ, gót sen nhẹ nhàng, mắt hạnh má đào, mắt như sao xa, eo thon ngực nở, một thân lụa tím đi tới, làm lòng người như bị một sợi lông tơ gãi ngứa.
Ân Tử Mạch trong lòng cảm khái một câu, quả nhiên là danh bất hư truyền, cái danh đệ nhất mỹ nhân thực xứng.
Chỉ là, một mỹ nhân như vậy, có giống như Cố Thừa nói?
Cố Thừa nhẹ nhàng cười nói: "Tử cơ quả nhiên danh bất hư truyền, người đẹp lại tinh thông cầm kì."
Tử cơ che miệng cười, dịu dàng nói: "Được công tử khen, Tử cơ tự bêu xấu rồi."
Cố Thừa ha ha cười nói: "Nếu đàn như vậy mà bị bêu xấu, thì không có ai dám nhận mình giỏi đàn."
Tử cơ bưng lên một bầu rượu, đổ cho hắn một chén nói: "Tử cơ kính công tử một ly, đa tạ công tử khen."
Ân Tử Mạch ngồi một bên nhìn người một chén ta một chén nói chuyện phiếm, có chút buồn bực, này, có phải Cố Thừa đã quên hắn rồi hay không!
Hơn nữa, Cố Thừa muốn sắm vai một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng kĩ thuật diễn như thế này không khỏi quá tinh vi! Nếu không biết thân phận hắn, quả thực rất giống một phong lưu công tử ăn chơi trác táng!
Cố Thừa ở dưới gầm bàn đạp nhẹ vào chân hắn, Ân Tử Mạch: "..."
Hắn sắp xếp lại ngôn từ, học Cố Thừa nói: "Cô nương xinh đẹp như hoa vậy, đánh đàn cũng rất hay, chỉ tiếc tại hạ tửu lượng không cao, đành lấy chén trà này thay rượu kính cô nương một li."
Tử cơ cười nhạt: "Vị tiểu đệ này nhìn thật trẻ, đây là lần đầu ngươi tới nơi này?"
Ân Tử Mạch: "....Đúng, đúng là lần đầu ta tới đây."
Chính là, vì sao, Cố Thừa lại gọi là công tử, còn sang hắn lại biến thành tiểu đệ?! Ít nhất cũng nên là tiểu công tử chứ!
Cố Thừa thấy Ân Tử Mạch vẻ mặt khổ sở, cố nén cười nói: "Hắn là do ta mang tới đây để nhìn sự đời, chút nữa còn phải nhờ Tử cơ dạy hắn thế nào là phong lưu khoái hoạt (2)."
(2) Phong lưu khoái hoạt: Sát nghĩa là sinh hoạt thoải mái sảng khoái, ý anh Cố là làm cho Tiểu Mạch hiểu thế nào là sống trong khoái lạc ấy ạ [Hí hí, ngại tóa]
Ân Tử Mạch đỏ mặt, trừng mắt nhìn Cố Thừa một cái, Cố Thừa lay nhẹ quạt, như không thấy được biểu tình quẫn bách của Ân Tử Mạch.
Ân Tử Mạch: "...."
Ân Tử Mạch chỉ lo uống trà, trà uống vào, liền quay đầu nhìn, tức khắc cảm thấy không tốt.
Tử cơ bên kia đã ngã vào lòng Cố Thừa, quần áo trên người cũng đã trở nên hỗn độn lộ ra bả vai trắng như tuyết, bộ ngực hở ra non nửa...Mặt Ân Tử Mạch tức khắc đỏ lên.
Làm ơn tha thứ cho hắn chưa nhìn qua việc đời, hắn chưa bao giờ thấy qua loại xử nam nào như thế này!
Mà Cố Thừa vẻ mặt say mê, hai mắt mê li, cầm tay Tử cơ trêu đùa: "Ngươi nóng chứ? Muốn ta đem quần áo cởi ra giúp ngươi không."
Ân Tử Mạch: "=-="
Tím cơ bưng lên chén rượu đưa tới bên miệng Cố Thừa: "Công tử trước tiên hãy uống li rượu này, nô gia liền cởi quần áo. "
Cố Thừa tủn tỉm uống hết li rượu, vòng tay qua eo Tím cơ, hai người đi về phía giường.
Ân Tử Mạch: "!!!"
Đm, Cố Thừa sẽ không thực sự làm chứ! Mẹ nó, vì phá án mà hi sinh thân mình!
Ân Tử Mạch đang suy nghĩ xem có nên phi lễ chớ nhìn hay không, đột nhiên nghe một tiếng rầm, nhìn qua liền thấy Cố Thừa đang ngã quỵ.
Mà Tử cơ đang bình tĩnh sửa sang lại quần áo, đá đá Cố Thừa trên mặt đất, thấy Cố Thừa không phản ứng, cười lạnh một tiếng nói: "Ngu xuẩn!"
Ân Tử Mạch: "..."
"Có muốn biết tại sao ta không để ý tới ngươi hay không ?" Tử cơ lười biếng đi tới, tự rót một chén rượu ngửa cổ uống.
Ân Tử Mạch lắc đầu, tuy hắn không ve vãn, nhưng tốt xấu vẫn là khách hàng, theo lí mà nói không nên đối đãi khác biệt như vậy.
"Bởi vì ngươi không có chút nội lực nào, không cần ta phải dụng tâm đối phó."
Ân Tử Mạch buồn bực: "...Các ngươi nhìn một cái liền biết ta không có võ công sao?"
Tử cơ nhìn hắn một cái không nói, tráng cô nương bên cạnh liền mở miệng: "Lúc các ngươi tiến vào, ta dùng chút thủ đoạn, ngươi hoàn toàn không có nội lực, bước chân không phát lực, vừa thấy liền biết là người chưa từng luyện qua công phu. Mà vị công tử kia, thời điểm ta muốn sờ cổ tay hắn, hắn liền kín đáo né tránh, dựa vào đó liền biết hắn tâm tư kín đáo, nếu không có võ công, cũng phải dụng tâm một phen đem hắn làm ngất đi."
Ân Tử Mạch: "....." Quanh co một hồi cuối cùng vẫn khinh thường hắn vừa ngu lại vừa không có võ công!
"Được rồi, nói nhiều cũng vô nghĩa." Tử cơ mở miệng hạ lệnh: "Đem hắn đánh ngất đi."
Ân Tử Mạch còn chưa kịp nói lời cuối, đã bị tráng cô nương một chưởng đánh ngất.
Trên nóc nhà, Tả Yến cùng Phong Lai liếc nhau, Phong Lai muốn đu xuống, Tả Yến lắc đầu, truyền âm nói: "Giáo chủ từng phân phó Cố Thừa sẽ bảo vệ hắn, chúng ta bám theo xem tình hình."
Tráng cô nương nhìn hai người đều té xỉu trên mặt đất, mới lột mặt nạ da người ra, rõ ràng là một nam nhân.
Nam nhân vẻ mặt không kiên nhẫn mà đưa tay vào trong ngực, móc ra hai cái màn thầu đã lạnh...