Hắn chột dạ tránh tầm mắt của Cố Thừa, nói: “Kỳ thật, quy tắc của giáo chúng ta có quy định không giống các giáo quy bình thường.”
“Nga? Là cái gì?” Cố Thừa thật sự có chút hứng thú.
Ân Tử Mạch bình tĩnh nói: “Trừ phi là người trong giáo, nếu không không thể nói tên.”
Cố Thừa: “……” Đây là cái giáo quy kì lạ gì?
“Nhưng như vậy, người ngoài cũng không biết giáo phái các ngươi, làm sao có ai có thể gia nhập giáo của các ngươi?” Cố Thừa khó hiểu hỏi.
Ân Tử Mạch muốn rơi lệ đầy mặt! Trên đời này nào có giáo quy kỳ lạ như vậy! Thuần túy là do hắn bịa ra được chứ!
Nhưng nói dối một lần, đến lần sau đều phải nghĩ cách nói dối.
Ân Tử Mạch nghiêm trang nói: “Cố huynh nói đúng, cho nên đến bây giờ, giáo chúng ta chỉ có mười mấy người, hơn nữa đều là thủ hạ của ca ca ta. Đại khái là ca ca ta cũng không muốn mở rộng giáo chúng. Hắn nói nhiều người liền không thể quản tốt, không bằng mấy huynh đệ cùng nhau chơi đùa vui vẻ tự tại là được.”
“Khó trách giáo các ngươi không quan tâm đến việc trèo cao, chắc là do giáo quy cũng không muốn chọc tới phiền toái.” Cố Thừa nhớ tới trước đó vài ngày, tác phong kỳ quái của Tả Yến Phong Lai thật ra rất phù hợp với cái giáo quy kỳ lạ này.
Ân Tử Mạch: “……” Vị anh hùng này, ngươi động não kỳ thật cũng không nhỏ!
Nếu Ân Tử Mạch không muốn nói, Cố Thừa không tiếp tục hỏi, tuy rằng giáo quy này chính xác kỳ lạ, nhưng trên đời này người kỳ lạ cùng việc kỳ lạ có nhiều vô cùng, hơn nữa cho tới bây giờ, ấn tượng của Cố Thừa đối với Ân Tử Mạch cực tốt, sẽ không hoài nghi hắn là một người hay nói dối.
Vì thế, Ân Tử Mạch cứ như vậy thuận lợi mà lọt qua cửa.
Có người kêu Cố Thừa đi xem sổ sách, Cố Thừa đi rồi, Ân Tử Mạch vỗ vỗ ngực, ai da thật là nguy hiểm, thiếu chút nữa là lộ ra dấu vết, còn may hắn xoát ấn tượng không tồi, Cố Thừa mới không hoài nghi.
Cơm chiều dùng trong đại sảnh, đoàn người nhìn thấy Ân Tử Mạch đều sôi nổi tỏ vẻ cảm kích, làm cho Ân Tử Mạch mặt đỏ bừng. Cho dù mặt có dày, thì lời đồn cũng đi quá nhanh a!
“Công tử, ngày mai Đỗ gia Bỉ Võ Chiêu thân, các ngươi muốn qua đi xem sao?” Trong bữa tiệc, Cố bá nhắc tới việc này.
Cố Thừa quay đầu hỏi Ân Tử Mạch: “Ngươi muốn đi không?”
Bỉ Võ Chiêu làm Ân Tử Mạch cảm thấy rất hứng thú, nghe Cố Thừa hỏi, gật gật đầu, nói: “Ân, muốn đi xem. Đến lúc đó chúng ta ngồi ở phía dưới không đi lên luận võ cũng có thể sao?”
“Đương nhiên có thể. Nếu công tử nhà chúng ta muốn đi lên luận võ, những người khác cũng không thắng được.” Cố bá phi thường kiêu ngạo nói.
Ân Tử Mạch: “……”
Cố Thừa cười cười, nói: “Chúng ta ngày mai đi xem.”
Sáng sớm hôm sau, Ân Tử Mạch trong lúc ngủ mơ tựa hồ nghe thấy được phố bên ngoài ồn ào, hắn xoa mắt tỉnh lại, vừa lúc gặp Phong Lai gõ cửa đem thuốc đi vào.
“Sớm như vậy đã có người đi xem Bỉ Võ Chiêu thân sao?” Ân Tử Mạch rửa mặt, đem thuốc uống, hỏi.
“Đi đến sớm, có thể có vị trí tốt, đến lúc đó xem rõ ràng hơn.” Phong Lai nói, “Đỗ gia phi thường coi trọng lần Bỉ Võ Chiêu thân này, ở đất trống ngoài thành dựng võ đài rất xa hoa, phía dưới an bài mấy trăm cái ghế dựa, còn chuẩn bị đủ loại trà quả cùng điểm tâm. Bất quá bên ngoài sân đều có bảo tiêu nhà bọn họ, muốn vào thì phải đánh với bảo tiêu nhà bọn họ mấy chiêu, nếu không không có tư cách đi vào.”
Ân Tử Mạch giật mình nói: “Như vậy thì người dân bình thường tầm thường không có cơ hội đi vào nhìn?”
Phong Lai gật gật đầu: “Nói cũng kỳ quái, đáng lẽ Bỉ Võ Chiêu thân, đều chỉ là hình thức, chỉ cần muốn đi xem đều có thể, hiện giờ Đỗ gia làm cái này, đi vào đều là thân thủ tốt trong các cao thủ võ lâm.”
Ân Tử Mạch không vui, bố trí một cái trạm kiểm soát như vậy hắn không thể đi vào.
“Không có việc gì, đến lúc đó ta mang ngươi vào.” Cố Thừa đi vào nói.
Ân Tử Mạch mắt sáng lên: “Có thể chứ?”
Cố Thừa cười nói: “Ta mang ngươi đi vào, đương nhiên là có thể.”
Ân Tử Mạch nhanh chóng nói: “Đa tạ minh chủ!” Loại thời cơ ôm đùi này nhất định không thể bỏ qua!
Đoàn người dùng xong cơm sáng, chuẩn bị một chút liền xuất phát.
Cố Thừa vẫn là một thân hắc y như cũ, bên hông đeo một khối ngọc xanh ngọc bích cùng một quạt xếp.
Ân Tử Mạch hiếu kỳ nói: “ Kiếm ảo ảnh của ngươi đâu?”
“Thanh kiếm là kiếm huyết, Bỉ Võ Chiêu thân không nên mang theo.”
Nhớ tới lần trước Cố Thừa cầm kiếm, rút kiếm ra một thân kiếm chấn động, chém giết chim ưng thì thân kiếm dính máu liền phát ra một tầng ánh đỏ, xác thật là một kiếm huyết.
Đi vào nơi tổ chức Bỉ Võ Chiêu thân, Ân Tử Mạch đánh giá một chút, nói: "Sao ta cảm giác nơi này có chút quen thuộc?”
“Hướng phía nam hướng đi một đoạn ngắn chính là nơi lần trước chúng ta gặp được hai con ưng khổng lồ.” Cố Thừa nói.
Nghĩ đến hai con ưng lớn kia, Ân Tử Mạch lòng còn sợ hãi, nói: “Đợi chút nữa sẽ không đột nhiên có hai con ưng giống ngày đó chứ?”
“Sẽ không, lần trước hai con ưng khổng lồ là Lam Vực giáo thả ra, lần này Bỉ Võ Chiêu thân có quá nhiều người, thả hai con ưng khổng lồ sẽ chỉ làm hiện trường thêm hỗn loạn, càng không dễ dàng bắt được ngươi, bọn họ sẽ không làm loại việc không chắc chắn này.”
Ân Tử Mạch yên tâm, đi theo Cố Thừa tiến vào.
Quả nhiên, bảo tiêu canh giữ bốn phía nhìn thấy Cố Thừa cùng Ân Tử Mạch, một câu cũng không hỏi liền cho đi vào.
Ân Tử Mạch: “……” Kiểm tra mặt kiểu này thực sự có hiệu quả.
Trong bãi cơ hồ đã ngồi đầy người, Cố Thừa mang theo Ân Tử Mạch cùng đoàn người đi vào, liền thấy có rất nhiều người đứng lên cùng Cố Thừa chào hỏi hơn nữa nhường chỗ ngồi, Cố Thừa xua xua tay ý bảo bọn họ không cần khách khí, cũng cường điệu hắn chỉ đến xem, cũng không tính toán lên sân khấu luận võ.
Đông đảo cao thủ giang hồ đều nhẹ nhàng thở ra, nếu Cố Thừa muốn tham gia, trận Bỉ Võ Chiêu thân này không cần so, trực tiếp tuyên bố người thắng là Cố Thừa là được.
Ân Tử Mạch lần đầu tiên tham gia hoạt động này, hưng phấn nhìn xung quanh, thấy mọi người đều là biểu tình đắc ý, nói vậy, người tới nơi này mỗi người đều mang theo quyết tâm chiến thắng.
Bọn họ ngồi xuống, không bao lâu Đỗ gia lão gia liền tuyên bố quy tắc Bỉ Võ Chiêu thân, người thắng đến cuối cùng phải cùng Đỗ tiểu thư so chiêu, nếu bại bởi Đỗ tiểu thư, như vậy cũng là đến không một chuyến.
Mọi người trên mặt đều mang biểu tình hưng phấn, lén lút nói chuyện với nhau nói: “Nghe nói vị Đỗ tiểu thư này đẹp như tiên, không nghĩ tới võ công cũng lợi hại như vậy, nữ tử như vậy cưới về nhà thật sự không uổng cuộc đời này.”
Ân Tử Mạch cũng đối với vị Đỗ tiểu thư tràn ngập hứng thú, xuyên đến bên này lâu như vậy, hắn gặp nữ tử võ công cao cường duy nhất chính là Huyền Thiên Giáo hữu hộ pháp.
Nhớ tới vị nữ tử trong giáo kia dáng người yểu điệu khuôn mặt xinh đẹp nhưng tính cách đặc biệt kiên cường, nói đến võ công chính là một cao cường, thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn, Ân Tử Mạch liền cảm thấy, kỳ thật hữu hộ pháp mới thích hợp với vị trí giáo chủ này.
Bỉ Võ Chiêu thân chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên lên đài chính là một vị nam tử không môn không phái, sau khi hắn lên đài, ngay sau đó liền có người nhảy lên đài, hai người ôm quyền giới thiệu tên họ, liền bắt đầu so chiêu.
Ân Tử Mạch một bên cắn hạt dưa một bên xem náo nhiệt.
Nhưng kỳ thật hắn xem cũng không hiểu chiêu thức nào……
Cái gọi là bên trong xem chiêu thức ngoài cửa xem náo nhiệt, Ân Tử Mạch chính là điển hình của dân thường tới xem đánh nhau.
Trong chốc lát, cũng đã phân ra thắng bại, vị nam tử đầu tiên lên đài thắng lợi.
Theo sau, không ngừng có người đi lên khiêu chiến, thua thắng thua thắng vài lần, cặp đấu trên đài đã thay đổi vài lần.
“Xem hiểu không?” Cố Thừa ở bên tai hỏi.
Ân Tử Mạch cắn hạt dưa, yên lặng liếc hắn một cái, oán niệm nói: “Vị anh hùng này, xem náo nhiệt kỳ thật cũng là xem a.”
Cố Thừa sớm biết rằng hắn chính là đơn thuần tới xem náo nhiệt, nghe hắn nói như vậy, khóe miệng khẽ nhếch cười cười, nói: “Có muốn ta cùng ngươi phân tích chiêu thức của bọn họ một chút?”
Ân Tử Mạch mở to hai mắt nhìn hắn: “Có thể chứ?! Không quấy rầy ngươi xem náo nhiệt sao?”
Cố Thừa lời ít mà ý nhiều mà nói: “Sẽ không.”
Ân Tử Mạch dừng một chút, ngay sau đó phản ứng lại, hẳn là người lên sân khấu so cùng Cố Thừa kém quá xa, cho nên Cố Thừa hoàn toàn có thể ở một bên khán đài xem một bên còn cùng hắn nói chuyện phiếm.
Có Cố Thừa phân tích, Ân Tử Mạch xem càng là thêm hứng thú.
“Ai nha, không thể dùng một chiêu này, sẽ bị hắn đánh bại!” Thường thường còn có thể chỉ điểm một hai câu.
Cố Thừa thật ra có hơi kinh ngạc, nhìn không ra gia hỏa này thế nhưng còn rất có thiên phú, chẳng qua hắn phân tích mấy chiêu, là có thể suy một ra ba.
Hắn thuận miệng khen hai câu, Ân Tử Mạch tức khắc cao hứng cái đuôi đều đã nhếch lên, đắc ý nói: “Nếu ta nghiêm túc luyện võ, nói không chừng chính là tuyệt thế cao thủ!”
Cố Thừa cố nén cười nói: “Ân, nói không chừng là thiên hạ đệ nhất tương lai.”
Ân Tử Mạch có điểm ngượng, cảm thấy vừa rồi chính mình có điểm đắc ý, cào cào mặt quay đầu nghiêm túc xem thi đấu.
Lần này lên sân khấu chính là một người mặc áo gấm xanh đậm, mặt mày tuấn lãng, ôm quyền đối với nam tử trên đài nói: “Tại hạ Lam Cẩm Phong, thỉnh chỉ giáo nhiều.”
Cố Thừa đối Ân Tử Mạch bên tai thấp giọng nói: “Lam Cẩm Phong này nội công cao cường, trong vòng năm chiêu tất thắng.”
Quả nhiên, Cố Thừa nói vừa nói ra trong chốc lát, Lam Cẩm Phong liền thắng lợi.
Chỉ thấy hắn một chưởng đem nam tử trên đài đánh bại trên mặt đất, người đó lại nhảy dựng lên đấu tiếp rồi lại bị bổ một chưởng, nam tử bị hắn chưởng đánh đến miệng phun máu tươi, Lam Cẩm Phong mới dừng tay lại.
Tiếp theo người đi lên khiêu chiến cũng trong vòng mấy chiêu liền bị thua, lúc này, tay Lam Cẩm Phong bắt lấy eo tráng hán hung hăng đem hắn đánh rớt ở trên đài, thân thể tráng hán va đến mặt bàn hơi thở thoi thóp.
Dưới đài người ngồi đều ở khe khẽ nói nhỏ, đại bộ phận đều ở chỉ trích Lam Cẩm Phong thủ đoạn tàn nhẫn.
Lam Cẩm Phong đứng ở trên đài, biểu tình trên mặt tự nhiên, nói: “Không biết còn có vị anh hùng nào đi lên khiêu chiến?”
Lại lên hai gã, nhưng đều không có ngoại lệ, tất cả đều bị Lam Cẩm Phong đánh bại, hơn nữa Lam Cẩm Phong ra chiêu càng lúc càng nhanh càng ngày càng tàn nhẫn, người sau đi lên bị hắn một chân đạp lên ngực, lập tức miệng phun máu tươi hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Ân Tử Mạch nhíu mày, bất mãn nói: “Người này tâm địa quá xấu rồi, Bỉ Võ Chiêu thân lại không phải đấu võ đài, xuống tay ác đến như vậy sao!”
Cố Thừa cũng cảm thấy không thích hợp: “Người này là tới gây sự.”
Người trên đài ngã xuống càng ngày càng nhiều, đều bị Lam Cẩm Phong đánh hơi thở thoi thóp liền rớt xuống đài, mắt thấy Lam Cẩm Phong lại ra một chưởng đem người lên đài khiêu chiến đánh bại, hơn nữa một chưởng bổ vào ngực hắn, rồi lại dùng một quyền nhấc chân đá vào bụng đem người trực tiếp đá bay đến giữa không trung mới dừng tay.
Dưới đài thanh âm càng ngày càng vang, có người mắng: “Lam Cẩm Phong! Con mẹ ngươi, đây là ở Bỉ Võ Chiêu thân!”
Lam Cẩm Phong không chịu ảnh hưởng chút nào, nói: “Luận võ là bằng bản lĩnh, không có bản lĩnh cũng đừng đi lên chịu chết. Còn có vị anh hùng hào kiệt nào muốn đi lên hay không?”
Thấy dưới đài một trận xôn xao nhưng không ai đi lên, Lam Cẩm Phong cười cười, châm chọc nói: “Hóa ra võ lâm của Trung Nguyên cũng chỉ có như vậy.”
Hắn đi qua, nhấc chân đạp lên ghế, ghé vào người xem, nói: “Xem ra người Trung Nguyên các ngươi đều thích khoác lác, có bản lĩnh liền đi lên, bằng không về sau người Trung Nguyên võ lâm nhìn thấy ta phải quỳ xuống dập đầu hai cái mới có thể đi.”
Lại có người đi lên, nhưng không hề ngoài ý muốn bị Lam Cẩm Phong đánh bại sau đó nhục nhã một phen.
Ân Tử Mạch tức giận nắm chặt hai tay, hận không thể đi lên hung hăng chém hắn một cái.
Cố Thừa vỗ vỗ vai của hắn, nói: “Viên huynh, ngươi chớ có đi loạn, đi theo thủ hạ bên người ngươi đi, ta sẽ đi lên.”
Sau khi nói xong, Cố Thừa vọt người nhảy lên, đi lên trên đài.
Ân Tử Mạch ở dưới đài dùng sức vỗ tay, hô: “Đánh hắn hoa rơi nước chảy đi (1) ”
(1) Hoa rơi nước chảy: bầm dập te tua thì phải.
Thấy Cố Thừa đi lên, mọi người đều kích động, sôi nổi vỗ tay cho hắn.
Cố Thừa ở trên đài đứng vững, ôm quyền nói: “Tại hạ Cố Thừa, xin được chỉ giáo.”
Lam Cẩm Phong đánh giá hắn: “Ngươi chính là minh chủ võ lâm Trung Nguyên?”
Cố Thừa hơi hơi mỉm cười, nói: “Đúng, là tại hạ.”
Lam Cẩm Phong: “Nếu ta đem ngươi đánh bại, có phải võ lâm minh chủ Trung Nguyên chính là ta?”
Cố Thừa nhàn nhạt mà nói: “Các hạ chính là Lam Vực giáo?”
Lam Cẩm Phong biến sắc, Cố Thừa nghĩ thầm quả nhiên bị hắn đoán đúng rồi, đây là Lam Vực giáo phái tới quấy rối.
“Nếu lần này luận võ Lam huynh thắng, tại hạ xin từ chức minh chủ. Nếu ta thắng, còn phải nhờ Lam huynh trở về nói với quý giáo giáo chủ, về sau xin đừng bước vào võ lâm Trung Nguyên!” Cố Thừa lạnh giọng nói.