"Nhanh lên nhanh lên, bằng không sẽ không kịp xem người đẹp múa!"
"Ai, ngươi đừng đẩy ta a!"
......
Hai bên đột nhiên đông nghịt người, mọi người đều chen lấn xô đẩy đi tới phía trước, rất ồn ào náo nhiệt.
Ân Tử Mạch hiếu kì chớp chớp mắt nói: "Bọn họ đang đi đâu vậy?"
Cố Thừa nói: "Chắc đều đang đi về phía hoa thuyền. Nghe nói đêm nay người biểu diễn chính là danh kĩ đứng đầu của Thanh Di viện. Tú nương này tuy rằng bán nghệ ở thành lâu, nhưng không bán thân, cầm kì thì hoạ đều tinh thông, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thiết tha, ở Tần Hoài Hà rất có danh tiếng, mỗi ngày người đến kiếm nàng đều là kẻ giàu có. Lợi hại chính là, đều chỉ kiếm nàng hầu rượu, nghe đàn, xem nàng múa, luôn thương tiếc không nỡ làm khó."
Ân Tử Mạch tức khắc bị gợi lên lòng hiếu kì.
"Ngươi gặp qua nàng rồi?" Ân Tử Mạch hỏi.
Cố Thừa gật gật đầu: "Từng gặp qua một lần."
"Có phải là thật sự khuynh quốc khuynh thành, rung động lòng người?" Ân Tử Mạch vội hỏi tiếp.
Cố Thừa sờ sờ mũi, mắt nhìn chằm chằm Ân Tử Mạch đánh giá trong chốc lát.
Ân Tử Mạch bị hắn nhìn đến nó da gà, đẩy hắn một cái, nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì? Hay là ngươi cho rằng ta cùng cô nương kia lớn lên rất giống nhau?"
Cố Thừa cười xì ra tiếng.
Ân Tử Mạch bị hắn cười, không hiểu: "Ngươi cười cái gì?"
Cố Thừa cười nói: "Ngươi vì sao lại cảm thấy mình cùng cô nương kia lớn lên giống nhau? Hay là đại hán vừa rồi nói chính là sự thật, ngươi là một cô nương, có cần ta kiểm tra hay không?"
Ân Tử Mạch: "....."
"Lăn cho gia!" Ân Tử Mạch giận tím mặt, hét một tiếng: "Tiểu Yến!"
Tả Yến cùng Phong Lai nhanh chóng xuất hiện bên người hắn.
Ân Tử Mạch chỉ hướng Cố Thừa ra lệnh: "Chém hắn!"
Tả Yến cùng Phong Lai nhìn nhau cười khổ, bọn họ muốn chém cũng không thể chém a!
Nhưng mệnh lệnh của giáo chủ thì phải chấp hành!
Hai người không nghĩ nhiều liền tấn công Cố Thừa.
Cố Thừa nè nhanh như gió, ra tay nhanh chóng điểm huyệt huyệt đạo của Tả Yến cùng Phong Lai, sau đó đứng bên cạnh Ân Tử Mạch nhướng mày cười nói: "Tức giận?"
Ân Tử Mạch trừng mắt, căm tức nhìn hắn.
Cố Thừa sờ sờ đầu hắn, nói: "Được rồi, đừng giận, là ta sai, vừa rồi là ta đùa ngươi thôi."
(Thành phần sợ vợ cả thôi, có là minh chủ thì về nhà cũng phải đội vợ lên đầu 😂)
Ân Tử Mạch hừ một tiếng: "Ngươi còn chưa có trả lời vấn đề vừa rồi của ta."
Cố Thừa cười nói: "Tú nương kia đương nhiên là tuyệt sắc, mà ta nhìn chằm chằm ngươi là vì mặt ngươi dính kẹo đường."
Hắn cảm thấy Ân Tử Mạch lớn lên so với tú nương càng tinh xảo hơn, cho nên, việc này không nói ra là tốt nhất.
Cố Thừa dùng ngón cái lau kẹo dính bên khoé miệng Ân Tử Mạch, đưa cho hắn xem: "Ngươi xem."
Ân Tử Mạch: "...."
Hắn có hơi ngượng, nhưng lại hừ một tiếng với Cố Thừa, xoay người tránh đi.
Cố Thừa một lần nữa trở lại giải huyệt đạo cho bọn họ, rồi lại đuổi theo Ân Tử Mạch.
Tả Yến: "Giáo chủ cùng Cố Thừa...Giống như đang giận dỗi."
Phong Lai: "....Ta sao lại có thể cảm thấy dùng từ tán tỉnh có vẻ thích hợp hơn?"
Tả Yến: "...."
Ân Tử Mạch cuối cùng cũng thấy được hoa thuyền nổi danh nhất Tần Hoài Hà.
Nhìn lên hoa thuyền, Ân Tử Mạch cuối cùng cũng hiểu thế nào là hoa thuyền.
Nhìn từ xa, hoa thuyền được làm giống một bông hoa sen nở rộ, thân thuyền màu hồng phấn, trên thuyền treo đèn hoa sen lớn bé khác nhau, trên thuyền đèn đuốc sáng trưng, người trên bờ đều có thể nhìn rõ bên trong thuyền.
Mà vị tú nương trong truyền thuyết một thân bạch y ôm tỳ bà ngồi trên thuyền xướng ca.
Ân Tử Mạch tuy không hiểu âm luật nhưng vẫn cảm nhận được tiếng ca động lòng người, tiếng tỳ bà êm tai, hơn nữa thêm dáng người duyên dáng của tú nương, chính là cảnh đẹp.
Bờ sông hai bên chen đầy người hâm mộ đến xem, một khúc vang lên, hai bên vang đầy tiếng vỗ tay.
Ân Tử Mạch hùa theo đám người, cũng cố vươn ra, thậm chí còn hô một câu: "Đàn thêm khúc nữa đi!"
Cố Thừa đứng bên cạnh, chắn cho hắn khỏi bị chen, thấy hắn mặt đầy hưng phấn, cũng lộ ra ý cười, theo tầm mắt của Ân Tử Mạch nhìn về phía thuyền hoa.
Đúng lúc này, đám người đột nhiên xôn xao, tiếp theo liền thấy có mấy hắc y nhảy lên thuyền, trong đó có một hắc y tay cầm dao kề bên cổ tú nương, các hặc y còn lại đã khống chế được người trên thuyền.
Trong sự sợ hãi cùng tiếng kêu cứu vang vọng trên mặt sông, trên bờ cũng bật lên tiếng hét chói tai, đám người bắt đầu chen nhau chạy thoát thân.
Ân Tử Mạch bị chen bên trong đám người, Tả Yến cùng Phong Lai cũng bị tách ra khỏi Ân Tử Mạch, trong đám người đen nghịt không tìm ra hắn.
Cố Thừa ban đầu đứng bên cạnh Ân Tử Mạch, nhưng từ lúc trên thuyền xảy ra chuyện bắt con tin kia, chú ý của hắn liền đặt hết lên người mấy hắc y, nhoáng một cái, hắn cùng Ân Tử Mạch cũng bị tách ra.
Trên thuyền tiếng hét chói tai càng làm cho người thêm hoảng, sau đó còn có vũ nữ hoảng sợ ngã xuống nước.
Dưới tình huống cấp bách, Cố Thừa đành tạm dừng tìm Ân Tử Mạch, phi thân lên thuyền.
Trên thuyền hoa lộng lẫy, các cô nương sợ tới mức hoa dung thất sắc (1), thấy Cố Thừa chạy tới, một đám liền gào cổ kêu cứu.
(1) Hoa dung thất sắc: Hoa dung chỉ người đẹp, thất sắc là để nói sợ hãi tột cùng.
Tú nương cũng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhưng so với người khác nàng xem như bình tĩnh hơn.
Cố Thừa hiện tại chỉ quan tâm an nguy của Ân Tử Mạch không nghi ngờ mà ra tay cứu.
"Ngươi... ngươi dừng tay bằng không ta cắt đứt cổ của mạch nàng." Hắc y cầm dao uy hiếp tú nương quát.
Cố Thừa không để ý hắn uy hiếp, ra tay giải quyết nhanh như gió, đem dao trong tay hắc y cướp đi, một chưởng đem hắn đánh hôn mê.
Hắn nhìn thấy Ân Tử Mạch đang bị một hắc y bóp cổ, khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng liền đem Ân Tử Mạch ném vào Tần Hoài Hà.
Bùm một tiếng, mặt nước nổi lên một tầng xoáy ốc, sau đó khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.
Ân Tử Mạch chìm xuống, nửa hạt bọt nước nổi lên đều không có.
Đại não Cố Thừa trống rỗng, cũng không tự hỏi mà nhảy ngay xuống nước.
"Công tử!" Tả Yến cùng Phong Lai hoảng sợ mà bị chậm một bước, cũng nhảy vào trong nước.
Dưới nước.
Cố Thừa liều mạng lao theo Ân Tử Mạch nhưng tựa như tốc độ so với hắn chậm hơn.
Hắn nhìn mái tóc dài của Ân Tử Mạch quấn quanh người hắn, trên người bạch y mở ra, toàn thân vô lực chìm xuống, Cố Thừa giờ phút này lòng đột nhiên đau đớn.
Sắp tới rồi, rốt cuộc cũng sắp với tới, Cố Thừa với tay nắm lấy quần áo Ân Tử Mạch, vòng tay qua eo hắn, sau đó ôm vào lòng.
Cố Thừa ôm Ân Tử Mạch từ trong nước nhảy ra, Tả Yến cùng Phong Lai cũng vừa leo lên bờ.
Cố Thừa đem Ân Tử Mạch nằm thẳng, sau đó dùng sức ấn ngực, cúi đầu hô hấp nhân tạo cho hắn.
Tả Yến cùng Phong Lai liếc nhau, ăn ý mà quyết định không nói cho hắn trên người Ân Tử Mạch có Tị Thủy Châu (2).
(2) Tị Thủy Châu: Chắc là ngọc chống lạnh ấy ạ.
Thời gian qua đi mà Ân Tử Mạch vẫn không tỉnh lại.
Phong Lai cùng Tả Yến cũng luống cuống, cuối cùng Phong Lai nói với Cố Thừa: "Minh chủ, để ta nhìn công tử một chút."
Cố Thừa lại tiếp tục như không hề nghe thấy Phong Lai nói, xanh mặt tiếp tục hô hấp nhân tạo.
"Công tử có khả năng không phải vì rơi xuống nước mà ngất đi, ta đoán có lẽ người nọ hẳn là đầu tiên đem công tử đánh hôn mê rồi mới ném xuống nước."
Động tác của Cố Thừa cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Phòng Lai.
Phong Lai bị ánh mắt hung ác của Cố Thừa làm cho hoảng sợ, trong ấn tượng, hắn vẫn luôn là người ôn hòa, nhưng lúc này, toàn thân Cố Thừa đều tỏa ra sát khí.
Tả Yến nói: "Minh chủ, Tiểu Lai biết y thuật, chi bằng để hắn nhìn xem công tử có bị thương hay không."
Cố Thừa rốt cuộc dời khỏi người Ân Tử Mạch nhưng vẫn canh giữ bên cạnh Ân Tử Mạch.
Phong Lai kiểm tra một lượt, quả nhiên, trên cổ Ân Tử Mạch có một vệt đỏ, hẳn là bị hắc y kia một chưởng đánh vào.
Hắn móc từ trong lồng ngực ra bình dược, uy Ân Tử Mạch uống hai viên, sau đó hướng Cố Thừa nói: "Công tử mạch tượng vững vàng, hẳn là không sao. Nhưng thân thể công tử nhà ta luôn sợ lạnh, chúng ta nên đem hắn quay về khách điếm tắm rửa thay quần áo."
Phong Lai vừa nói xong, Cố Thừa liền bế Ân Tử Mạch dùng khinh công mà quay về khách điếm.
Đợi cho bóng dáng Cố Thừa biến mất, ánh mắt Tả Yến cùng Phong Lai tối sầm lại.
"Tiểu Lai, ngươi về khách điếm trước, chiếu cố giáo chủ, ta đi thu thập đám người không có mắt này." Tả Yến âm hiểm nói.
Phong Lai gật gật đầu: "Nhớ rõ lưu lại cái mạng cho chúng."