Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế

Chương 6: Chương 6



“Cái gì?”
Lý sư trưởng không thể tưởng tượng được nhìn Lục Trạch Thiên, hoài nghi mình vừa mới nghe lầm, “Cậu hoài nghi vợ cậu là gián điệp?”
Lục Trạch Thiên vội vàng giải thích: “Tôi chỉ là nói người trên tư liệu, với người lúc ấy tôi gặp được giống như không phải cùng một người, làm phiền ngài lại tra thêm một chút.”
Lý sư trưởng bưng tách trà hỏi anh, “Như thế nào không đúng? Hay là lớn lên khác nhau?”
Lục Trạch Thiên: “Bề ngoài giống nhau như đúc, nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau.”
Tần Thi trên tư liệu yếu đuối thành thật thậm chí có chút nhát gan, nhưng Tần Thi mình từng gặp…… Lục Trạch Thiên ngẫm lại gương mặt đẹp tươi cười với lớn mật thoả thuận, không cách nào không nghi ngờ đây là hai người.
Lý sư trưởng buông tách trà xuống, cầm lấy tư liệu xem lại lần nữa, sau khi nghe Lục Trạch Thiên giải thích xong, cho dù cảm giác suy nghĩ anh không thể tưởng tượng được, nhưng bởi vì cẩn thận, vẫn là đồng ý.
“Được rồi, tôi lại phái người cẩn thận điều tra, cậu đi về trước đi.”
“Vâng sư trưởng!” Lục Trạch Thiên chào hắn một cái, rời khỏi văn phòng.
Lý sư trưởng nhìn báo cáo kết hôn với tư liệu, nhìn mặt trên viết thành tích của Tần Thi vẫn luôn tốt đẹp, không khỏi lắc lắc đầu, “Cô nương này không vào đại học có chút đáng tiếc.”
Sau đó thả báo cáo kết hôn còn chưa ký tên xuống.
“Tiện nghi tiểu tử này.”
Tần Thì phải bị điều tra một lần nữa, căn bản không biết những việc này, chẳng qua cho dù đã biết cô cũng không hoảng hốt.
Cô cũng không nói bậy, nguyên thân chính là tự học tiếng Anh, còn học rất tốt, đối với phương diện ngôn ngữ này đặc biệt nhạy cảm.
Nguyên chủ ca hát cũng rất êm tai, ở thời kỳ cao trung còn bị kéo lên sân khấu biểu diễn qua, cũng là có tiếng trong trường học.
Chẳng qua cô ấy luôn độc lai độc vãng, ngoại trừ bạn cùng phòng, cô ấy thật đúng là không thể nào xã giao với người khác, đầy óc đều là học tập, không ít người còn nói cô ấy cao lãnh bất cận nhân tình.
Nhưng thật ra nguyên thân là có chút chứng sợ xã giao, một khi nói chuyện với người không quen biết, thì cô ấy nhịn không được khẩn trương, cho nên bản mặt bà chủ không nói lời nào, lúc này mới khiến người ta lưu lại ấn tượng khó có thể tiếp cận.
Tất cả lời Tần Thi nói với Lục Trạch Thiên đều là thật, cho là tính cách không giống, cũng có thể nói là bởi vì sau khi đã chịu đả kích thay đổi lớn, cũng hoàn toàn nói được qua nhỉ, dù sao nguyên thân từ nhỏ đã thông minh.
Cho nên Lý sư trưởng phái người lại tra xét một lần, cũng không tra được Tần Thi chỗ nào có vấn đề.
Hôm nay.
Lý sư trưởng kêu Lục Trạch Thiên đến, nói cho anh biết không có vấn đề, “Ba đời nhà người ta căn chính miêu hồng (*), bản thân cô nương này càng xuất sắc, C đại chính là đại học tốt, hệ tiếng Anh càng là nổi danh, người ưu tú đấy.”

(*): có nghĩa là những người có nguồn gốc gia đình tốt, là một câu nói trong cuộc Cách mạng Văn hóa.

Nói “căn chính” là để chỉ gia đình có xuất thân tốt, như công nhân, bần nông và trung nông, con em liệt sĩ, quân nhân; cho rằng con em xuất thân trong gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định theo cách mạng.

Còn “miêu hồng” là chỉ người sinh dưới thời Trung Quốc đổi mới, sinh dưới lá cờ đỏ, không bị ảnh hưởng của tư tưởng cũ.

“Đã trải qua chuyện lớn như vậy, dù là ai ai không thay đổi? Cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, tiếp nhận người ta sống thật tốt, ba đứa nhỏ trong nhà không có mẹ không thể được.”
Lục Trạch Thiên nhận lấy báo cáo lại nhìn một lần, mặc dù trong lòng vẫn có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói gì.

Bộ đội đều tra không ra cái gì, vậy hẳn là thật sự không có việc gì.
“Vâng,” Lục Trạch Thiên nhận lấy báo cáo kết hôn, “Làm phiền sư trưởng.”
Lý sư trưởng cười ha ha: “Quay đầu lại dẫn vợ cậu đến nhà ăn cơm, thím cậu cứ luôn nhắc mãi đấy.”
Lục Trạch Thiên cũng cười, “Vâng.”
“Đúng rồi, báo cáo của người bên trường học xin khoá tiếng Anh tiểu học đã đến, vừa lúc cần giáo viên tiếng Anh lão sư, vợ cậu là nhân tài, cũng tuổi trẻ, không thể lãng phí.
Đến lúc đó để cô ấy đến dẫn dắt lớp 3, vỡ lòng cho bọn nhỏ, bồi dưỡng hứng thú của bọn nhỏ với tiếng Anh thật tốt.” Lý sư trưởng phân phó nói.
Lục Trạch Thiên: “Cảm ơn lãnh đạo coi trọng, tôi sẽ nói với cô ấy.”
“Được, vội đi đi.” Lý sư trưởng phất phất tay, đuổi Lục Trạch Thiên đi.
Sau khi Lục Trạch Thiên đi ra nhẹ nhàng đóng lại cửa văn phòng, cẩn thận gấp báo cáo kết hôn lại bỏ vào trong túi, bước nhanh ra khỏi toà nhà văn phòng.
Bởi vì kiểm tra một lần nữa thân phận bối cảnh của Tần Thi, trì hoãn thêm vài ngày, khoảng cách 10 ngày ước định đã qua hơn phân nửa, Lục Trạch Thiên phải nhanh chóng trở về.
……
“Đinh linh linh ~”
Âm thanh loa lớn trường học vang lên chói tai lại ồn ào.

Rất nhanh, một đám con nít mang cặp sách từ trong phòng học vọt ra, bọn họ giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, nhanh như chớp chạy ùa ra trường học.
Tần Thi cầm sách giáo khoa đi từ trong cửa phòng học ra, nhìn bóng dáng bọn nhỏ, nghĩ thầm quả nhiên mặc kệ trẻ con thế giới nào, tan học và tan học đều tích cực nhất.
Trường học trong thôn chính là mấy gian nhà trệt, chỉ có sức chứa hơn một trăm học sinh, văn phòng giáo viên cũng chỉ một gian, đơn sơ muốn mệnh.

Chẳng qua ở đây, cũng là tiểu học duy nhất của làng trên xóm dưới, không ít đứa trẻ sáng sớm đã phải từ hương thôn cách vách đi đến, vất vả vô cùng.
Tần Thi đi vào văn phòng để giáo án, thầy giáo duy nhất bên trong sau khi thấy cô, đẩy đẩy mắt kính dày nặng trên mũi, nói: “Cô giáo Tần, Lộ Tài bảo tôi nói với cô, anh ta ở dưới gốc cây đào lớn trong thôn chờ cô.”
Tần Thi nhíu mày, “Tôi không phải đã nói về sau không cần nói cho tôi biết những thứ này, chuyện của anh ta tôi không muốn biết mà?”
Thầy giáo cười khổ, Lộ Tài cầm đồ cầu hắn giúp, hắn sao có thể không nhận? Nhưng nhìn bộ dáng Tần Thi không vui, liền nói: “Dù sao lời tôi cũng truyền tới rồi.” Có đi hay không đều không sao cả, nhiệm vụ của hắn dù sao đã hoàn thành.
Tần Thi đoán cũng biết là chuyện như thế nào, nhấc chân buông giáo án liền đi ra ngoài, mặc kệ hắn.
Hai cô giáo khác trong văn phòng sau khi nghe được, ngẩng đầu nhìn nhau liếc mắt một cái, trên mặt lộ ra khinh thường cùng với ánh mắt ghét bỏ.
Một cô giáo trẻ tuổi trong đó mở miệng, giọng điệu tràn ngập vị chua: “Chao ôi, sao không có ai mỗi ngày hẹn mình đi ra ngoài nhở?”
Một người khác cười ha ha, “Chị lớn lên cũng không xinh đẹp như người ta, người khác chướng mắt chị.”
Các cô đều biết Lộ Tài sắp dọn vào trong huyện ở, coi trọng Tần Thi, lâu lâu tới trường học chặn người, mỗi lần tới không phải mang theo hoa chính là mang theo đồ ăn ngon, cũng làm các cô hâm mộ hỏng rồi.
Nhưng Tần Thi chướng mắt người ta, các cô ăn không được quả nho ngại quả nho chua, luôn âm dương quái khí Tần Thi.
Lúc trước Tần Thi cũng mặc kệ các cô, nhưng hôm nay dì cả của cô đến, hơn nữa cách 10 ngày Lục Trạch Thiên hẹn, chỉ kém một ngày là sắp đến rồi, tâm tình cô rất bực bội.
>
/>
“Không biết lần này lại mang theo thứ gì tới, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem đuy.”
“Hâm mộ thật đó.”
Tần Thi nghe hai người kia ở nơi đó xướng đôi, phiền muốn mệnh, vì thế bèn ngẩng đầu, cười nói với các cô ấy: “Hâm mộ cái gì, hâm mộ cũng vô dụng.”
“Người khác chướng mắt, là ước mơ tha thiết của cô, thật đáng thương.”

“Cô!” Hai cô nàng không nghĩ tới Tần Thi vẫn luôn không để ý tới các cô đột nhiên mở miệng, còn nói khó nghe như vậy, lập tức tức giận chết khiếp.
“Cô cái gì mà cô, trách không được cô thi không đậu đại học, không về được thành, cả ngày nhàn rỗi nhìn chằm chằm người khác hâm mộ ghen tị hận, có thể thi đậu mới lạ.” Tần Thi cười nhẹ nhàng, lời nói ngoài miệng lại độc vô cùng.
“Có công phu nhàn rỗi này thì trở về đọc thêm hai quyển sách, nỗ lực học tập đi.”
Nói xong, Tần Thi xoay người một cái, ra cửa, không hề để ý tới trong văn phòng truyền đến tiếng thét chói tai.
Tần Thi căn bản không muốn đến chỗ hẹn, đi đường vòng về nhà, kết quả mới vừa đi đến gần nhà, đã thấy Lộ Tài đứng ở cửa Tần gia, cà lơ cà phất, có chút có chút không đá cục đá dưới đất.
“Chậc!”
Lộ Tài thấy Tần Thi trở về, treo lên gương mặt tươi cười đi đến bên người cô, “Biết là em nhất định không đến, anh đặc biệt chờ em ở cửa nhà, ha ha.”
Nhìn Lộ Tài khoe khoang chính mình thông minh, giá trị cảm giác bực bội trong lòng Tần Thi sắp đột phá cực hạn, cô ngay cả dư quang cũng chưa phân cho Lộ Tài một chút, mắt nhìn thẳng đi về.
Mới đi được hai bước, đã bị Lộ Tài duỗi tay ngăn lại.
Lộ Tài thấy Tần Thi làm lơ mình, trong lòng cũng nổi lửa, mình ưu tú như vậy, kiếm lời nhiều tiền như vậy, cô dựa vào cái gì chướng mắt mình?
“Tần Thi, em đừng quá mức, không sai biệt lắm là được,” Lộ Tài nhìn chằm chằm Tần Thi, cảnh cáo cô: “Anh theo đuổi em là cho em mặt mũi, em đừng cho mặt mũi lại không cần.”
Tần Thi lạnh mặt nhìn hắn, “Anh là nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói tôi sẽ không gả cho anh, anh là nghe không hiểu hay là có chuyện gì xảy ra?”
Mỗi ngày, phiền chết người!
Lộ Tài tức cười, vươn tay phải kéo Tần Thi, nhưng bị cô nhanh mắt né tránh.
“Người nhà em đã đồng ý gả em cho anh, lễ hỏi đã nhận,” Lộ Tài cười đầy mặt trêu tức, “Lại nói tiếp vẫn là chính em thúc đẩy, bà em trả tiền suất đại học, cho nên hứa đưa em cho anh.”
Tần Thi khẽ nhíu mày: “Làm sao anh biết chuyện này?”
Lộ Tài cười ha ha: “Nói thật cho em biết nhé, người mua suất đại học chính là biểu muội anh, nhà nó đều áp xuống, không ai biết.

Anh bảo bà em lấy tiền về đi, bà ấy liền vui mừng hứa em cho anh.”
“Mấy ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn.”
Tần Thi nghe vậy, biểu tình càng ngày càng lạnh, “Tôi không có khả năng gả cho anh.”
Lộ Tài thấy cô vẫn là kiên cường như vậy, nụ cười trên mặt cũng thu lại, “Cái này không phải do em, ngoan ngoãn trở về bị gả đi, hai ngày nữa thì anh tới cưới em.”
Tần Thi thật là hết chỗ nói rồi, chưa từng thấy người nào kiêu ngạo như hắn vậy, xem mình là bá đạo tổng tài à? Cường cưới?
Hơn nữa biết rõ mình không thích hắn, thậm chí là chán ghét hắn, còn một hai phải kiên quyết cưới về nhà, cái mạch não gì thế?
“Anh cưới tôi về nhà, dám ngủ sao?”

Lộ Tài không hiểu rõ những lời này của Tần Thi có ý tứ gì, “Vì sao không dám?”
Tần Thi cười nhìn hắn, “Chuyện kẻ điên Trương thôn kế bên anh không nghe nói qua sao?”
Kẻ điên Trương thật ra không điên, lúc tuổi trẻ bà ấy còn rất xinh đẹp, nhưng cũng là bởi vì quá xinh đẹp bị địa chủ coi trọng, cường cưới về nhà.

Kết quả tân hôn đêm đó, bà ấy bèn lấy cây kéo thiếu chút nữa thọc chết địa chủ kia, bị bắt ngồi lao tù.
Mọi người không nghĩ ra bà ấy tại sao có phúc không muốn còn gϊếŧ người, lúc này mới gọi bà ấy là kẻ điên.
Lộ Tài đương nhiên biết, hắn nghe xong lời này mặt trực tiếp trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Tần Thi rất nguy hiểm, “Em cũng muốn nửa đêm thọc chết anh? Học sinh có thành tích cao, gϊếŧ người phạm pháp.”
Tần Thi vẫn cười tủm tỉm, “Trong nhà lao khá tốt, bao ăn bao ở.”
Lộ Tài hung tợn nhìn chằm chằm Tần Thi, hai người đối diện, giữa ánh mắt tựa hồ có nhìn thấy tia lửa lập loè, không khí nguy hiểm.
Đột nhiên, Lộ Tài vươn tay muốn giữ chặt Tần Thi, đưa cổ hướng lên trên mặt cô hôn.
Tần Thi đã sớm phòng bị cầm lấy một túi đựng sách, điên cuồng ném đánh hắn, “Anh mẹ nó đầu óc có bệnh à! Cho rằng hôn tôi, thì tôi sẽ gả cho anh sao?”
Tần Thi khí ném túi xách lên trên đầu hắn, chửi ầm lên: “Đồ ngu!"
Một túi đựng sách phân lượng rất nặng, Lộ Tài bị ném trên người đau, hắn cũng phát ra hung ác, vừa trốn tránh vừa bắt Tần Thi.
Tần Thi kêu về phía sân Tần gia: “Còn không ra giúp cháu, nhìn cháu bị khi dễ ư!”
Tần nãi nãi khẳng định có nhà, Lộ Tài mỗi lần tìm bà ta, Tần nãi nãi đều sẽ nhìn lén, Tần Thi không tin hôm nay không có.

Vẫn là nói bà ta cố ý không ra, nghĩ giống như Lộ Tài.
Sức lực con gái rốt cuộc không bằng con trai, Tần Thi còn chưa chạy vào sân, đã bị Lộ Tài bắt được cánh tay.

Tần Thi vừa mới chuẩn bị cắn hắn, lại đột nhiên thấy một cục đá bay qua, hung hăng nện ở trên khuỷu tay hắn.
“Au ——” Lộ Tài thả lỏng Tần Thi ra, nhịn không được kêu ra tiếng.
Tần Thi nắm lấy cơ hội lui về sau, sau khi thấy rõ người giúp mình là ai, lập tức hô to: “Mau tới giúp thu thập hắn, hắn đùa nghịch lưu manh!”
“Tao xem ai mẹ nó dám thu thập tao, biết tao là…… Au!” Lời Lộ Tài còn chưa nói xong, đã bị một chân đá trúng bụng, khống chế không được thối lui về sau, ngã xuống đất.
Lục Trạch Thiên xụ mặt, ánh mắt lăng liệt nhìn Lộ Tài ôm bụng không động đậy, “Anh là ai?”.