Xương Rồng Đốt Rương

Quyển 9 - Chương 32

Thần Côn đang mơ mơ màng màng ngủ thì bị Giang Luyện lôi ra khỏi túi ngủ.

Nghe Giang Luyện nói xong, lão cũng ngớ ra, ngớ đủ rồi thì vỗ đùi: “Đúng vậy.”

Họ vậy mà đều không nghĩ tới, ở đó còn một “cửa vào”.

Về cái cửa vào này, kỳ thực tới nay đã đứt quãng tiếp xúc tới không chỉ một lần.

Sớm nhất là Đoàn Văn Hi, bà rất cố chấp, còn từng tiết lộ rằng “Đốt xương rồng có thể chiếu tới kiếp sau” – cửa vào đối với bà mà nói là một thông đạo đi tới kiếp sau.

Kế đó là thầy mo ba mai giải mã, ông ấy nói “Có thể giúp ngươi nghe được, tiếng không cam của, người chần chừ trước cửa vào”, cũng chính vì lời này mà họ liên tưởng đến chuông nhà họ Thịnh, tiếng chuông có thể khiến người ta nghe thấy tiếng lòng không cam của người đã mất – ở đây, cửa vào là cửa ngõ sinh tử, phân cách âm dương.

Sau nữa, ở xã Năm Trăm Lộng, Mạnh Thiên Tư ép hỏi Diêm La, lúc đốt xương rồng lên có phải thật sự sẽ trông thấy kiếp sau hay không, Diêm La viết là “Tôi không biết, chỉ biết là một cửa vào” – đối với Diêm La, đó là một cửa vào thần bí.

Ngay sau đó, Thần Côn mơ thấy hiện trường tộc Hoàng Đế kiểm rương, nghe thấy có người xướng “Sơn kinh một quyển, Hải kinh một quyển, Đại hoang kinh một quyển”, lão suy đoán sơn hải ứng với địa lý, đại hoang ứng với thiên văn, là vũ trụ mênh mang nằm ngoài lục hợp, mà tuyệt địa thiên thông thì có nghĩa cắt đứt liên hệ với ngoài trời, chỉ để lại một lối đi duy nhất, chính là thang trời Côn Lôn – do đó, lão suy ra, thang trời là cửa vào đại hoang.

Đó cũng là lý do vì sao trông thấy lời Cát Đại tiên sinh tiên đoán “Đoạn tục rời cành tiến đại hoang”, lão lập tức liên tưởng đến câu người bọ ngựa viết “Thang trời, cô sẽ chết ở đó”, ở một phương diện ý nghĩa nào đó, hai câu này hoàn toàn có cùng một ý.

Thế nên, lão đã kiến nghị Cao Kinh Hồng gắng hết sức làm Mạnh Thiên Tư rời xa Côn Lôn, không quay trở lại nữa.

Nghĩ vậy, trong lòng lão lạnh run, bất giác liếc sang Mạnh Thiên Tư bên cạnh.

Mạnh Thiên Tư ngạc nhiên: “Ông nhìn tôi làm gì? Tôi biết cánh cửa này tám phần mười chính là thang trời, tôi sẽ tránh nó ra, tuyệt không tới gần.”

Giang Luyện tỉnh táo lại: “Thực ra anh và Thần Côn không nghĩ tới cửa vào cũng có nguyên nhân, nói cho dễ hiểu thì cửa vào là nơi đi của thần hồn, người đã chết, thân xác thối rữa, thần hồn tiêu tan, nói theo cách của bây giờ là biến mất vào nơi sâu thẳm trong vũ trụ mênh mang – phe Xi Vưu tốn hết tâm sức đi tìm tinh nước không phải là để bảo tồn ý thức lâu dài, sợ thần hồn tan biến sao? Thế nên đối với chúng, ‘cửa vào’ trong bụng núi này là nơi đáng sợ nhất, vào cửa vào rồi là toi.”

Xương rồng đốt rương được thu xếp ở đây là có cái lý riêng, cái được gọi là thiêu hủy triệt để e rằng bản chất là một màn hiến tế long trọng.

Mạnh Thiên Tư thì thào: “Là nơi đáng sợ nhất mà người phe Xi Vưu lại làm công trình trong đó, không thấy sợ à?”

Giang Luyện cười: “Chúng ta từng ở trên đài đá đó, cũng biết rõ thang trời ở đó, lúc ấy em có thấy sợ không?”

Mạnh Thiên Tư nhún vai: “Ai lại sợ chứ, căn bản là không trông thấy,”

Thần Côn phát biểu ý kiến: “Thế nên, trong truyền thuyết thượng cổ, thang trời là cầu nối thông ra ngoài trời, về sau tuyệt địa thiên thông, lần lượt phá hủy, chỉ còn lại đường ở Côn Lôn này, còn bị phong ấn. Thang trời đã phong ấn thì có gì mà phải sợ? Thứ ngoài trời không vào được, vật nhân gian cũng chẳng ra được, chỉ có thần hồn là có thể qua đường, hơn nữa còn một đi không trở lại, có nhớ nhung dương gian cũng chỉ có thể chần chừ trước cửa vào thang trời.”

Bảo sao không ai ngờ đến cái “cửa vào” này, trong vô thức, họ cảm thấy đó không phải là nơi người có thể đi.

Mạnh Thiên Tư nghe vậy, tim đột nhiên đập dồn, bật thốt: “Chuông vàng chín dùng của quỷ non chúng tôi có một cái là mở thang trời đấy.”

Thần Côn không kinh ngạc chút nào: “Tôi đã bảo rồi mà, quỷ non đâu chỉ đơn giản là cùng hơi thở cùng mạch đập với núi như vậy, các cô rất có thể chính là chìa khóa, là người có khả năng mở ra thang trời.”

Trong lòng Giang Luyện khẽ động: “Gượm đã.”

Hắn chải vuốt lại một lượt: “Nói cách khác, cho đến giờ, thang trời có hai phương thức để mở, một là tế linh phượng, đốt xương rồng, hai là quỷ non mở thang trời?”

Hình như có thể nói là vậy, Thần Côn lưỡng lự gật đầu.

Giang Luyện chỉ đợi đúng cái gật đầu này của lão: “Tốt, vậy chúng ta đã biết, trong bụng núi khi đó chỉ có xương rồng, không có linh phượng hoàng – khẳng định là không có, linh phượng hoàng có vầng sáng bảy sắc, nếu Bành Nhất giấu một cái trong người thì đã sớm bị nhìn ra.”

“Nói cách khác, ông ta muốn vào cửa vào, chỉ có thể mở thang trời. Nhưng mở thang trời lại là kỹ năng chỉ quỷ non mới có… Bành Nhất không phải là quỷ non mà.”

Nói xong lại cảm thấy lời mình hơi tuyệt đối quá: “Ông ấy chắc…không phải là quỷ non đâu.”

Thần Côn cũng không nói rõ được: “Chắc là không phải, ông ấy thuộc tộc Bành thị, là thân thích của Bành Tổ mà.”

Trong chính truyện dã sử, truyền thuyết thần thoại dường như chưa từng nói dòng của Bành Tổ còn liên quan tới quỷ non.

Vậy nhưng Mạnh Thiên Tư bên cạnh thì lại như có điều suy tư, thình lình nói: “Tôi cảm thấy ông ấy đúng là quỷ non.”

Hơi dừng lại rồi bổ sung: “Không phải ông ấy mà là người ông ấy giả mạo.”

Người ông ấy giả mạo…là quân cờ kia.

Thần Côn chỉ cảm thấy không sao tưởng tượng nổi: Tin tức về người đó rất ít, trong tin tức Bành Nhất để lại cũng chỉ nhắc tới vài câu thoáng qua, Mạnh Thiên Tư dựa vào đâu mà nói người đó là quỷ non.

Giang Luyện cũng hơi tò mò.

Mạnh Thiên Tư liếc hai người, cô cảm thấy chỉ số IQ của mình với họ đại khái là phát triển trái ngược bù trừ: Lúc họ thông minh, cô chỉ có thể trơ mắt ngồi nghe, mà lúc cô thông minh, hai người này lại…khờ hết nói.

Cô nói: “Rất đơn giản, bởi trong bụng núi nhiều người như vậy, sau khi châu chấu đá được đưa tới lại chỉ để Bành Nhất nuôi. Phe Xi Vưu không biết đó là Bành Nhất, chỉ cho là quân cờ – giao châu chấu đá cho ông ta nuôi một cách đương nhiên như thế, chứng tỏ ông ấy có năng lực ấy, châu chấu đá là thú núi, ai có năng lực giao tiếp với thú núi đây? Quỷ non chứ ai.”

Giang Luyện hít mạnh một hơi lạnh.

Đúng vậy, sau khi đưa châu chấu đá tới, là Bành Nhất nuôi chúng, trước đó hắn còn nghĩ, cũng may là giao cho Bành Nhất nuôi, bằng không muốn bày ra cái chết giả hoàn mỹ cho Huống tổ thực sự là quá khó khăn.

Thì ra từ một chi tiết nhỏ như “nuôi châu chấu đá” cũng có thể suy luận ra được tin tức vi diệu đến vậy.

Thần Côn lắp bắp: “Vậy… Vậy tôi… Châu chấu đá tránh khỏi tôi…không phải là vì Bành Nhất từng nuôi chúng mà là bởi Bành Nhất là quỷ non? Không đúng, bởi quân cờ là quỷ non?”

Lưỡi lão cũng sắp xoắn vào với nhau rồi.

Mạnh Thiên Tư nói: “Năng lực của quỷ non thời cổ khẳng định là mạnh hơn đám con cháu cách tám trăm một ngàn đời chúng tôi nhiều. Muốn mở thang trời, ông ta hoặc là có chuông vàng, hoặc là phải biết chữ máu bùa người.”

“Đã biết ông ta không có chuông vàng, bùa phép ứng với ‘mở thang trời’ bây giờ tuy đã thất truyền, nhưng khi đó thì vẫn chưa, ông ta đọc được nhận thức của quân cờ, chắc chắn biết bùa phép đó, chỉ cần trong cơ thể mang dòng máu của quỷ non là được.”

“Bành Nhất được đất nặn cải tạo thành ngoại hình của quân cờ, không phải là dịch dung đơn giản, việc cải tạo của ông ấy mạnh mẽ đến mức tướng mạo mà đời sau kế thừa cũng không phải là nguyên bản của ông ấy.”

Giang Luyện tiếp lời theo mạch suy nghĩ của cô: “Nói cách khác, Bành Nhất sau khi trải qua cải tạo, trong cơ thể có máu của quỷ non?”

Mạnh Thiên Tư gật đầu: “Chưa chắc là nhiều nhưng nhất định là có. Quân cờ này là quỷ non, Bành Nhất muốn giả trang hắn, vậy thì những gì quỷ non biết làm, ông ta đều biết, không có dòng máu của quỷ non thì động thú núi, tránh thú núi gì đó, ông ta căn bản là không thao tác được.”

“Hơn nữa em cảm thấy, phe Xi Vưu sẽ không chỉ nhận thức bằng gương mặt, người có giống, biết đâu cũng chỉ là ngoại hình trùng hợp tương tự thôi thì sao?”

Nói tới đây, cô nhìn sang Thần Côn: “Nhưng đã qua bao nhiêu năm như vậy rồi mà kẻ khác trong người Diêm La kia vừa nhìn thấy ông đã cười quái đản; người bọ cạp bắt cóc ông ở Tam Giang Nguyên căn bản không hề hỏi một câu ông là ai đã bắt, điều này chứng tỏ, chúng nó vô cùng xác định ông chính là người mà chúng nó biết. Mặt khác, chúng nó cũng chưa từng gặp Huống Mỹ Doanh mà cũng không giết cô ấy, cũng bắt cô ấy đi, chứng tỏ nhận ra cô ấy là người nhà họ Huống – là nhận thức dựa vào cái gì?”

Đúng vậy, bắt Huống Mỹ Doanh tuyệt đối không phải là dựa vào khuôn mặt.

Tâm niệm Giang Luyện khẽ động: “Là dựa vào…máu?”

Thời đại đó, máu có vẻ như là một mật mã riêng biệt nào đó, nhà họ Huống lấy máu mở rương, ma nước coi trọng dòng máu thuần chủng, nhà họ Thịnh hòa máu, thuật pháp của quỷ non phải có dòng máu của quỷ non mới có thể thao tác được.

Xem ra, lúc Bành Nhất dùng đất nặn cải tạo quả thực đã hòa máu của quân cờ, bằng không, ông ta không thể nào thi triển được kỹ năng của quỷ non, người ta bảo ông ta nuôi châu chấu đá mà ông ta lại bị châu chấu đá đuổi cắn thì chẳng phải là đợi bị bại lộ sao.

Đến đây, suy luận Bành Nhất mang rương vào thang trời đã có thể xác định, kế tiếp phải xem có thể phát hiện ra chút bằng chứng thực tế nào không.

Giang Luyện thử tưởng tượng: “Bành Nhất dù sao cũng chẳng còn gì phải sợ, ông ta có thể giả điên phát dại, gây ra hỗn loạn, lấy hoặc cướp cái rương đi, nhân lúc người ta không để ý, đánh tráo thật giả. Ông ta có thể mở thang trời trước mặt mọi người, sau đó ôm cái rương giả vào đó, sẽ không ai đuổi theo, chỉ biết trơ mắt nhìn – có thể hành động này của ông ta sẽ khiến mọi ngươi cảm thấy khó hiểu, nhưng ít ra cũng sẽ không ai nghi ngờ ông ta là gian tế do phe Hoàng Đế phái tới, bởi ông ta đi vào đại hoang mênh mang nằm ngoài lục hợp, cũng không có liên hệ gì tới thế giới này nữa, rương vào cửa vào sẽ chỉ càng khiến công trình này trở nên an toàn hơn.”

“Thế nên, kế hoạch này của Bành Nhất rất ổn thỏa, mãi đến vài chục năm trước, ông ta mới bại lộ.”

Mạnh Thiên Tư ngẩn người: “Ông ấy bại lộ?”

Giang Luyện cười: “Ông ấy đương nhiên là bại lộ rồi. Em quên rồi à, lúc ở Tương Tây, cái lưỡi hợp thành từ côn trùng có cánh kia chỉ tấn công Thần Côn; ở mắt phượng hoàng, cá sấu khổng lồ còn chưa thấy Thần Côn đã cách nắp đồng đen nổi điên; kẻ kia trong cơ thể Diêm La cười quái đản nhìn chú ấy; đến Tam Giang Nguyên thì chú ấy lại bị người bọ ngựa bắt đi, không phải là vì bị bại lộ thì còn có thể là vì sao?”

Mạnh Thiên Tư vất vả mãi mới thông minh được chốc lát, đầu óc đã lại lag rồi: “Làm sao lại…bại lộ?”

Thần Côn bên cạnh thở dài: “Còn không phải là bởi cái ngoài ý muốn duy nhất kia sao, Diêm La đó.”

Cái rương đáng ra đã biến mất khỏi thế giới này vậy mà lại xuất hiện, còn bị người khác mang vào ruột núi, người có ngu mấy cũng đoán ra được, năm xưa Bành Nhất thất thường như vậy thực chất là dày công sắp đặt nên.

Ở Tam Giang Nguyên, mấy ma nước bị chuyển hóa thành quái nhân hạ sát thủ với những người khác, lại chỉ mang Thần Côn và Huống Mỹ Doanh đi, e rằng chính là đã phát hiện ra trong rương có thứ gì đó, muốn thử mở lại.

Có điều, biết rồi cũng đã muộn, bao nhiêu năm như vậy, sắp đặt ban đầu đã sớm thành hình, muốn làm gì khác cũng có lòng mà không có sức, chỉ có thể chờ đợi, chờ nhóm ma nước đầu tiên tới, vòng chuyển hóa thứ nhất thành công.

***

Hành trình ngày hôm sau rất thuận lợi, đến cuối chiều đã tới được nơi hạ trại khi trước, có điều, hôm nay thời tiết đẹp, không có sương mù nên cũng không trông đợi có thể xem được thận lâu núi.

Ban đầu, Giang Luyện hi vọng Mạnh Thiên Tư ở lại doanh trại, nhưng nói thế nào cô cũng không đồng ý: “Từ doanh trại tới cửa ruột núi phải đi mất hơn nửa ngày đường, sao anh không bảo em đợi luôn ở Tây Ninh đi?”

Giang Luyện nói thầm trong lòng: Thực ra anh muốn em đợi ở đó lắm đấy, nhưng không phải em đã chạy tới đây rồi sao?

Cuối cùng, kết quả thương lượng là, cô có thể đợi ở ngoài cửa ruột, nhưng không thể vào.

Cơ mà, có thể vào hay không phải xem cô có tự giác hay không: Dù sao người giữ bên ngoài cũng không ai ngăn cản được cô.

Vừa nghĩ tới chuyện hôm sau đốt rương là mọi chuyện sẽ chấm dứt, Mạnh Thiên Tư cứ có một cảm giác không chân thật, lúc ăn tối còn níu Thần Côn hỏi không ngừng.

“Lúc trước Thần Động đã truyền tin về, có khi nào chúng nó sẽ có đề phòng gì không?”

Thần Côn đáp: “Có chứ, bắt đầu từ Tam Giang Nguyên không phải đã bao vây chặn đánh chúng ta rồi sao? Cô tính thử xem đã chết bao nhiêu người? Rồi lại người tuyết, châu chấu đá, mạch máu băng… Cô cảm thấy phòng bị như vậy còn chưa đủ máu tanh chưa đủ kích thích à? Cô thấy chúng nó đối phó với chúng ta hãy còn kiềm chế nương tay lắm đấy à?”

Cũng phải, Mạnh Thiên Tư lại nảy sinh ý tưởng khác: “Có khi nào hầm đất trôi nổi sẽ chạy đi chỗ khác không?”

Thần Côn nghĩ ngợi: “Chắc là vẫn ở đó, hầm đất trôi nổi có quy luật và quỹ tích, thường trôi dạt bên ngoài rất lâu, nghỉ ngơi và hồi phục cũng phải rất lâu – không phải năm ngoái ma nước vẫn vào được hầm đất ở Tam Giang Nguyên à, chuyện Tiểu Luyện Luyện mất hồn hai ngày trước đã đủ để chứng minh hầm đất trôi nổi đã trở về, trừ đi như vậy, thời gian trở về vẫn chưa lâu lắm, cơ bản có thể xác định được là vẫn còn ở đây.”

“Vậy hai người đi vào rồi, đầu tiên sẽ lấy túi mật núi ra trước, sau đó châm lửa linh phượng hoàng rồi đốt?”

Thần Côn đẩy kính mắt: “Chắc vậy, trong tin tức Bành Nhất để lại cũng không nói là phải làm cái gì khác rồi mới đốt được.”

Mạnh Thiên Tư ngờ vực: “Vậy cũng đơn giản mà, tôi đi cũng có sao đâu.”

Giang Luyện nhíu mày: “Thiên Tư…”

“Tôi đứng cách một trăm mét xem có được không? Cảnh tượng có sống tám kiếp cũng chẳng gặp được một lần như thế mà tôi lại không được xem? Dù sao tôi cũng đã góp không ít công sức vào chuyện xương rồng đốt rương này mà, hay là một trăm năm mươi mét?”

Ánh mắt cô sáng rỡ, nhìn Thần Côn một lúc rồi lại nhìn Giang Luyện một lúc, trong mắt cháy rực mong muốn tìm kiếm đồng minh.

Không ai để ý tới cô.

Mạnh Thiên Tư thở dài.

Cảnh tượng hoành tráng như vậy mà mình lại không được xem, thực sự là tiếc nuối cả đời.

***

Nơi hoang vu chẳng có gì để tiêu khiển, thông thường mọi người đều ăn xong rửa mặt rồi tán gẫu với nhau xong đi ngủ.

Giang Luyện rửa mặt trở về, trông thấy Mạnh Thiên Tư một mình ngồi trong lều thần người.

Hắn đi thẳng qua, ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Vẻ mặt sao sầu khổ thế, không giống như sắp giải phóng toàn diện chút nào cả.”

Mạnh Thiên Tư phì cười, dịch người sang một bên chừa chỗ cho hắn ngồi.

Giang Luyện ngồi xuống, vô tình liếc qua bên trái, trong lòng khẽ động, khẽ “ơ” một tiếng.

Mạnh Thiên Tư hiếu kỳ: “Ơ cái gì?”

Giang Luyện hạ giọng: “Có phát hiện ra không, mấy hộ núi này đều không ai nhìn về phía này, sau khi anh ngồi xuống, những người ban đầu còn quay mặt về phía này đều quay sang chỗ khác.”

Mạnh Thiên Tư từ chối cho ý kiến: “Giờ thì đã biết Kình Tùng làm việc rất cẩn thận chưa.”

Hóa ra là Mạnh Kình Tùng đã thông báo cho cấp dưới, đúng là rất tinh tế, đã không còn chỉ là cẩn thận nữa rồi.

Giang Luyện liếc qua Mạnh Kình Tùng đứng cách đó không quá xa, y đang hút thuốc lá, không biết bắt đầu từ khi nào, cả người Mạnh Kình Tùng đều trầm mặc như điếu thuốc mà y hút.

Giang Luyện thu mắt lại, hỏi Mạnh Thiên Tư: “Vừa ngồi buồn cái gì đấy?”

Một câu nói lại kéo Mạnh Thiên Tư về nỗi phiền muộn khi nãy.

“Đang nghĩ, chuyện kết thúc rồi, mấy nghi thức tang lễ rườm ra kia cũng hãy còn dễ làm, nhưng em biết nói với Tông Hàng thế nào đây.”

Cô tìm ra đầu nguồn tai họa của ma nước, lại không đưa thuốc giải ra được, giống như nhìn mưa to đánh sập phòng ốc vậy, chẳng cứu được bất kỳ một mảnh ngói nào, chỉ có thể nhìn nhà cửa từng căn từng căn sập xuống, chờ mưa đi qua, chờ ngày nắng đến, chờ đống phế tích được dọn đi.

Giang Luyện trầm mặc: “Không mở miệng được à?”

Mạnh Thiên Tư cười cười: “Từ nhỏ em đã không thích em người báo tin xấu rồi, bởi như vậy, bất kể mình có muốn hay không cũng sẽ trở thành một phần của tin xấu, dù cho về sau đã qua rất nhiều năm, nhưng khi người ta thấy mình, điều đầu tiên nghĩ đến cũng vẫn là tin xấu mà mình đem lại cho người ta, cùng với tất cả những đau khổ, suy sụp và tuyệt vọng liên quan.”

Giang Luyện nắm lấy một bàn tay của cô, lại nhét bàn tay đó ủ ở trong lòng: “Đợi mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ đi cùng em tới nói với cậu ấy, cậu ấy là người biết phải quấy, hiểu được mọi thứ, nói không chừng không muốn khiến em khó xử, còn cười an ủi em rằng mình không sao ấy chứ.”

Mạnh Thiên Tư nghe hắn nói, hốc mắt dần ửng đỏ.

Giang Luyện nói: “Thực ra cách an ủi hữu hiệu nhất là người không tay an ủi người đứt ngón, người bại liệt toàn thân an ủi người không chân, không cần nói gì cả, chỉ cần xuất hiện là lập tức có hiệu quả, có người cả đời còn chẳng gặp được người yêu thật lòng, còn có người gặp được rồi lại không có cơ hội ở bên nhau, Dịch Táp còn có thể ở bên Tông Hàng năm năm…hay bảy năm? Mỗi ngày đều sống thật kỹ, hạnh phúc có được chưa chắc đã ít hơn cả đời người khác.”

“Chẳng hạn như anh vậy, Thiên Tư, anh ở bên em vô cùng thỏa mãn, dù chỉ cho anh thêm một ngày nữa thôi, anh cũng cảm thấy hạnh phúc…”

Nói nhảm cái gì đấy? Mạnh Thiên Tư tức giận rút phắt tay ra, phì phì liền ba tiếng, nước bọt suýt văng lên mặt Giang Luyện: “Anh nói vớ vẩn gì thế hả?”

Giang Luyện biện giải: “Anh lấy ví dụ thôi mà.”

“Ví dụ cũng không được! Một ngày cái gì! Còn rất nhiều chuyện cơ mà, rất nhiều chuyện! Anh đợi đấy!”

Chân cô không tiện, bèn nằm sấp xuống nhoài người vào trong lều, lục tung balo một hồi.

Sau đó lấy bút và sổ ra.

Quỷ non nhiều truyền thống noi theo hơn người bình thường, các cô bác lớn tuổi thì lại càng thêm chú trọng đến mức gần như thành chấp niệm.

Me lớn dạy cô: “Bé Tư, ra khỏi nhà rồi, đi thuyền phi ngựa đều có ba phần nguy hiểm, muốn bình an phải mang theo bên mình nhiều thứ mong nhớ trong nhà vào, có nhiều vật và người mong nhớ con, ông trời biết rồi mới bảo vệ con bình an trở về.”

Chẳng hạn như, đừng để trong nhà ngăn nắp đầy đủ quá, có thể mang nắp của cái thùng đi, như vậy cái thùng sẽ mong nhớ mình trở về trả cái nắp lại cho nó; có thể vứt bừa vài món quần áo lên sofa, như vậy quần áo sẽ mong nhớ mình về cất nó đi, sofa sẽ mong nhớ mình về sửa sang cho nó.

Lúc ra cửa, để lại chút chuyện chưa làm xong, mình để nó dở dang như vậy, nó sẽ mong nhớ mình, mong mong nhớ nhớ, cũng trở thành ước nguyện trở về.

Cô ném sổ và bút qua cho Giang Luyện: “Một ngày, chuyện chúng ta cần làm làm hết được trong một ngày sao, anh viết đi, bắt đầu đánh số từ một, nghĩ xem chúng ta còn phải làm bao nhiêu chuyện nữa.”

Giang Luyện ngoan ngoãn cầm bút, trong đầu dần hiện lên hình ảnh thứ nhất, là con khỉ trắng bé bỏng trong rừng đá treo túi mật ở Tương Tây.

“Chúng ta phải trở lại Tương Tây, thăm con khỉ trắng kia? Còn phải đặt một cái tên thật hay cho nó nữa.”

Mạnh Thiên Tư bĩu môi, chỉ vào mặt giấy: “Vậy viết đi.”

Giang Luyện đưa bút viết, lại đề xuất kiến nghị: “Thước Kiều đã theo họ anh rồi, hay là nó theo em đi. Một con khỉ mà lại bảnh chọe thích đắp mặt nạ như vậy, hay đặt tên là Mạnh Tiểu Mỹ đi.”

Có điều, nhắc tới Thước Kiều, điều thứ hai cũng đã nghĩ ra: “Anh phải tìm cho Thước Kiều một tấm chồng bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền mới được, đến lúc đó chụp một tấm hình kết hôn, gửi cho Tào Giải Phóng chọc nó tức chết đi. Có không giữ mất đừng tìm.”

Mạnh Thiên Tư dở khóc dở cười.

Được, thế nào cũng được.

Điều thứ ba.

Bút Giang Luyện khựng lại, quay sang nhìn Mạnh Thiên Tư: “Thiên Tư, theo anh về nhà một chuyến, xem nơi anh lớn lên nhé.”

“Chỗ Huống Đồng Thắng á?”

Giang Luyện gật đầu: “Cho em xem bài tập anh làm, tranh khắc gỗ tự khắc lúc chơi một mình, cả diều gió nữa, em biết không, cái diều gió nhỏ nhất tên là ‘sao trong tay’ đấy, có thể nằm gọn trong lòng bàn tay em, anh giỏi thả diều lắm, anh vẫn thường nghĩ, bao giờ theo đuổi bạn gái sẽ thả một chiếc sao trong tay dạ quang, trên trời không có sao cũng có thể thả một ngôi sao lên vì cô ấy, sau đó lại từ từ hái xuống cho cô ấy, đó là tuyệt chiêu của anh đấy, em nói xem, lãng mạn như thế, con gái kiểu nào mà chẳng theo đuổi được chứ.”

Nói xong lại thở dài: “Đáng tiếc, nhiều năm như vậy lại chẳng ngắm được ai, uổng công tập luyện bao lâu mà tài nghệ không được cất cánh, ‘sao trong tay’ nhà anh đều phủ bụi dày kín rồi.”

Mạnh Thiên Tư cười đau cả bụng, tựa người lên một bên cánh tay Giang Luyện: “Được, sau tang lễ của bà cố sẽ trở về nhà anh, chơi diều cho em xem, viết tiếp đi, thế nào cũng phải đủ một trăm.”



Viết đến lúc đêm sâu người lặng, viết đến lúc chân tay rã rời, cũng mới chỉ được sáu mươi chín cái, bởi viết cái nào cũng đều phải nói về cái đấy, đều phải phát biểu ý kiến, đều phải cười.

Không viết đủ thì giữ lại sau này từ từ viết tiếp thôi, còn nhiều thời gian mà, Mạnh Thiên Tư gấp mảnh giấy đầy chữ kia lại, nhét vào túi áo Giang Luyện: Hắn cần có cái này, mỗi giây mỗi phút hắn đều phải biết mình còn rất nhiều chuyện chưa làm, ai bảo hắn không biết trời cao đất dày, nói ra cái câu “một ngày” đó chứ?

Giang Luyện nhìn Mạnh Thiên Tư nằm vào túi ngủ, giúp cô lót ngay ngắn gối bơm hơi rồi, lúc này mới chuẩn bị đứng dậy vén rèm ra ngoài.

Mạnh Thiên Tư nói: “Anh không hôn em à?”

Ừ nhỉ, chuyện quan trọng như vậy mà hắn lại quên nhất, Giang Luyện cười cúi người xuống, Mạnh Thiên Tư vươn cánh tay lên, ôm lấy cổ hắn, cười khanh khách, cười cười một hồi, tiếng cười dần biến mất.

Biến thành triền miên quyến luyến không tiếng động.

Cũng không biết là qua bao lâu sau, lúc Giang Luyện dựng người dậy, cảm thấy trên lưng hơi trầm xuống, là cô đưa tay ấn giữ.

Giang Luyện cười, ghé lại bên tai cô, hơi thở ấm áp dò vào tai cô quấy nhiễu, làm cô bị ngứa mà né tránh: “Thiên Tư, em còn như vậy là anh không đi nữa đâu đấy, anh liều đến từ bỏ cả mặt mo, cũng không sợ căn lều này cách âm không tốt nữa bây giờ.”

Mạnh Thiên Tư vẫn cười, mắt long lanh ánh nước, ánh sáng ấy thấm lên đuôi mày, đi xuống đậu lại trên đôi môi đỏ thắm.

Cô nói: “Ngày mai bọn anh vẫn phải làm việc đó, anh nghỉ ngơi sớm đi.”

Cô ngồi dậy, nhìn Giang Luyện rời đi. Giang Luyện ở bên ngoài giúp cô kéo khóa cửa lại, hai mảnh cửa vải theo một đường khép lên, cũng sắp khép đến mặt Giang Luyện rồi.

Mạnh Thiên Tư chợt gọi hắn: “Giang Luyện?”

Giang Luyện dừng tay lại, nhìn cô qua khe nhỏ chưa khép lại của cửa lều, giống như khi cô vừa đuổi kịp được họ, cũng nhìn qua một khoảng nhỏ cỡ một tấc vuông vào trong xem Giang Luyện.

Mạnh Thiên Tư nói: “Anh phải nhớ kỹ đấy, anh còn nhiều chuyện phải làm cùng em như vậy, đốt xong rương rồi phải mau chóng tới tìm em.”

Giang Luyện nhoẻn cười, bất kỳ lúc nào hắn cũng có một đôi mắt cười đầy dịu dàng.

Hắn nói: “Đương nhiên là phải tìm em rồi, không tìm em anh còn tìm ai.”

Nói xong rời đi luôn, cũng quên mất phải giúp cô kéo kín cửa lều.

Mạnh Thiên Tư rướn người lên, định tự đi kéo, vừa tới gần, mắt Giang Luyện lại thò ra.

Hắn nói: “Khi đó, mẹ bảo anh phải liều mạng mà chạy, không được quay đầu lại một khắc nào, còn nói, một ngày nào đó anh sẽ gặp được người xứng đáng, sống cuộc sống tốt đẹp nhất.”

“Thiên Tư, nếu khi đó anh biết đi về phía trước sẽ gặp được em, anh sẽ chạy nhanh hơn chút nữa, như vậy, chúng ta quen nhau sẽ lâu hơn bây giờ.”

Hắn kéo kín cửa lều.

Mạnh Thiên Tư ngồi trong lều, chỉ cười.

Bên ngoài đã rất yên tĩnh, gió núi cũng êm dịu, cách lều vải, nơi ánh mắt cô không thể xuyên tới được là yên lặng sừng sững ngọn núi mà ngày mai phải đi.

Cô cũng không biết vì sao, cười cười một lúc lại rơi nước mắt.