Xương Rồng Đốt Rương

Quyển 9 - Chương 3

Giang Luyện không muốn đi, nhưng cơ thể lại không chịu nghe sự điều khiển của hắn.

Hắn xoay người, đi về phía ngược lại với hướng doanh trại, đoạn đường này cũng chẳng trôi chảy, hắn cảm thấy đi rất lao lực, có lúc trèo cao, có lúc trượt ngã, có lúc băng qua lối đi sâu thẳm chật hẹp, sau cùng, rốt cuộc cũng tới nơi.

Hoàn toàn không biết phải hình dung trước mắt là cái gì.

Như một đám sương, khổng lồ đến chạm trời tiếp đất, trái phải đều không nhìn thấy rìa, hơi sương chuyển động, có chỗ nhạt, có chỗ đậm, mà nhạt đậm chỉ trong chớp mắt đã thay đổi.

Không ai nói chuyện với hắn, nhưng thần kinh hắn vô cùng nhạy cảm, như cánh chim có thể cảm nhận được hướng gió thổi, hắn cũng có thể cảm nhận được những tín hiệu tâm trạng từ trong sương mù phóng ra.

Khinh miệt, chế nhạo, như nhìn một tên hề, xem thường…

Giang Luyện không phải người dễ xúc động, nhưng cũng chẳng biết làm sao mà ở đây thì lại nhanh chóng bị chọc giận đến thế.

Hơn nữa, trong lòng hắn dâng lên khát khao cực đại: Không một lý do, chỉ đơn giản là muốn dấn thân vào đó, hòa làm một với đám sương, còn sau khi vào rồi sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì thì hoàn toàn không quan tâm.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, nhưng chỉ đi được hai, ba bước là không đi tiếp được nữa, ở đó như có một tầng kết giới mềm dẻo, kiên quyết ngăn hắn lại ở đây.

Giang Luyện bắt đầu nóng nảy, hắn vươn tay ra bắt, cào, vặn, chân đạp đá, lùi lại mấy bước rồi lại ra sức đâm về phía trước, sau cùng, hệt như một con mãnh thú liều mạng, mắt như muốn sung huyết lên, vẻ mặt dữ tợn mà cắn gặm.

Vào không được là vào không được, Giang Luyện thật sự như muốn điên lên, càng không vào được, khát vọng muốn vào này lại càng mãnh liệt hơn, giống như người nghiện ma túy lên cơn nghiện vậy, vào lúc này có thể vứt bỏ mọi nguyên tắc, làm mọi chuyện bỉ ổi thấp hèn, chỉ cần có thể cho hắn đi vào.



Cũng không biết là bao lâu sau, bỗng có một tia tiếng chuông nhanh như chớp lủi tới, như xé bầu trời trên đầu ra một vệt, cả người Giang Luyện chấn động, chợt tỉnh táo lại chút ít.

Hắn nhớ ra mình là ai, cũng nhớ ra mình vốn phải quay về doanh trại, sao đột nhiên lại như bị ma ám, chạy tới đây thế này, còn nữa, bên trong là nơi nào? Tại sao hắn lại muốn vào như vậy?

Giang Luyện lùi ra sau mấy bước để có thể nhìn được toàn cảnh đám sương mù này, nhưng thất bại, sương mù quá khổng lồ, hắn như một con kiến cô độc, băn khoăn trước núi lớn, Giang Luyện cảm thấy mình như sắp mắc chứng sợ những gì to lớn tới nơi rồi, hắn tiếp tục lùi ra sau nữa, nhưng chân lại không nhấc lên được – giống như khi trước, sâu trong nội tâm lại lần nữa dấy lên khát vọng với đám sương mù này.

Nói cách khác, lý trí bảo hắn rời đi nhưng bản năng tự nhiên trong cơ thể và khao khát lại không ngừng thôi thúc hắn tới gần.

Giang Luyện túa mồ hôi.

Cũng may, tiếng chuông thứ hai lại vang lên, ngay sau đó là tiếng thứ ba, như một đường sóng chói gắt nhưng liên miên bất tuyệt cắt ngang vào thế giới mà hắn không tài nào hiểu được này, Giang Luyện cũng không biết đầu nguồn âm thanh này là từ đâu nhưng hắn trực giác nơi phát ra thứ tiếng này chắc chắn là an toàn.

Hắn xoay người, chạy như điên về phía tiếng chuông truyền tới, cẳng chân không ngừng run lên, có lúc thỉnh thoảng trong vài cái chớp mắt, tiếng chuông chợt ngừng lại – hắn không biết đó là Mạnh Thiên Tư mỏi tay, dừng lại nghỉ ngơi – chỉ biết là khi tiếng chuông dừng lại, thế giới lập tức lặng bặt, hoàn toàn không có phương hướng gì nữa.

Cũng may là tiếng chuông dù gián đoạn nhưng cuối cùng vẫn vang lên, Giang Luyện dựa vào âm thanh này, cuối cùng cũng thở hồng hộc trở lại doanh trại.

Doanh trại vẫn đang là buổi tối, Mạnh Thiên Tư ngồi trong lều, bên cạnh là Cảnh Như Tư và Tiển Quỳnh Hoa, các hộ núi đang tắt đèn pha, luồng sáng chói lóa theo một tiếng vang cùm cụp nhỏ, dần rút lui khỏi bóng tối.

Giang Luyện gọi cô: “Thiên Tư.”

Mjanh Thiên Tư đang quay về phía Tiển Quỳnh Hoa, thì thầm gì đó, vừa nói vừa gật đầu, hiển nhiên là đang trao đổi ý kiến.

Trong lòng Giang Luyện nảy sinh dự cảm không lành, lại gọi cô giọng dò xét: “Thiên Tư?”

Lần này, hắn rốt cuộc cũng xác định được.

Mạnh Thiên Tư không nhìn thấy, cũng không nghe thấy hắn.

***

Mạnh Thiên Tư kiên trừ được hai tiếng rồi từ bỏ.

Cô nói với Thần Côn: “Tôi không thể cứ lắc một cái chuông không vang như một tên đần vậy được.”

Thần Côn cũng không ngờ lại như vậy, mãi đến giờ phút này, lão mới phát giác được rằng việc Giang Luyện ngủ say này không đơn giản: “Không thể…thế này được, sao có thể như thế?”

Đã là buổi chiều, vì trời nhiều mây nên sắc trời như sắp vào tối vậy, Mạnh Thiên Tư hỏi Thần Côn: “Tình huống thế này ông không làm được gì đúng không? Ông ‘nghiên cứu’ vài chục năm rồi nên tôi mới cảm thấy có thể trông cậy vào ông, nếu ông không làm được thì nên nói sớm với tôi, để tôi sắp xếp người khác.”

Thần Côn nuốt nước bọt: “Tôi có thể tìm…chuyên gia hỏi thử, có điện thoại vệ tinh không? Tôi đi hỏi lão Thạch, lão Thạch thật sự rất rành cái này, hoặc là tìm Tiểu Đường Tử, hai người này đều có kinh nghiệm.”

Điện thoại vệ tinh thì có nhưng sóng ở đây không tốt, nói cách khác, ít nhất phải ra khỏi doanh trại ba, năm cây số mới có thể bắt sóng với bên ngoài.

Vào thời điểm này, kị nhất là phân tán người, phái Thần Côn ra ngoài gọi điện thoại ít nhất lại phải chia bốn năm người đi theo – nhưng ngộ nhỡ dọc đường gặp phải chuyện gì thì sao?

Quyết định này quá khó khăn, Mạnh Thiên Tư gọi Tiển Quỳnh Hoa tới thương lượng, Tiển Quỳnh Hoa thấy tình hình của Giang Luyện thế này cũng sợ thời gian càng dài càng không ổn: “Thế này đi, ba năm cây số, đi nhanh về nhanh hẳn là có thể giải quyết được trong vòng hai tiếng, u dẫn năm người đi cùng Thần Côn, có u theo cùng hắn là sẽ ổn thỏa hơn chút. Có điều, Tư thư nhi, bên doanh trại này con phải đặc biệt cảnh giác, người của chúng ta số lượng vốn không ít nhưng giờ càng lúc càng phân tán, cũng không phải dấu hiệu gì tốt.”

Có ai nói là không phải đâu.

Nhóm Tiển Quỳnh Hoa đi rồi, Mạnh Thiên Tư cảm thấy bầu không khí trong doanh trại áp lực hơn rất nhiều, cô giúp Giang Luyện đắp kín túi ngủ, sau đó canh giữ trước cửa lều, quay mặt về phía đỉnh núi tuyết, một tay cầm ống nhòm, một tay cầm bộ đàm.

Đoàn Cảnh Như Tư đã sớm không thấy đâu nữa, cô thử nói chuyện với Cảnh Như Tư, phần lớn đều chỉ là tiếng dòng điện hoặc liền mạch hoặc đứt đoạn hoàn toàn, chỉ những lúc vô cùng tình cờ mới có thể nghe thấy tiếng người vừa mỏng manh vừa ầm ĩ.



Sắc trời vừa tối xuống chút ít, trên tầng không đã bắt đầu rải tuyết xuống, tâm trạng Mạnh Thiên Tư không tốt lắm, nhìn những bông tuyết này, bông nào cũng giống như một nhúm bông cũ kỹ xám xịt.

Có hộ núi đi qua đưa trà gừng cho cô, trong chiếc cốc gấp bằng silicon, nước trà nóng hôi hổi, bột trà gừng hòa tan còn chưa tan hết…

Đúng lúc đó, cánh mũi Mạnh Thiên Tư đột nhiên phập phồng.

Có mùi lạ xuất hiện, hôi, nóng, khắm, khai, không chỉ một mà phải có đến vài ba, phương hướng là trên núi.

Tim Mạnh Thiên Tư căng siết, vô thức cầm bộ đàm lên, gọi một tiếng “u tư” rồi mới nhớ ra là đường dây kết nối đã tê liệt, do dự giây lát rồi hét lên: “Bắn pháo hiệu đỏ hướng về phía trên núi, hai quả!”

Đây là phương án hậu bị đã thỏa thuận từ trước, màu đỏ có nghĩa là nguy hiểm, bắn một quả là mình gặp nguy hiểm, bắn hai quả là nhắc nhở bên kia, màu xanh là xin giúp đỡ, màu vàng là mau chóng rút lui.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Mạnh Thiên Tư cũng không muốn dùng đến pháo hiệu: Phải biết rằng pháo hiệu bắn lên trời, ai cũng có thể trông thấy, quân đội trông thấy, dân chúng nhiệt tình cũng trông thấy, lỡ như tưởng lầm là người lạc đường xin trợ giúp với bên ngoài, tổ chức người đi vào cứu hộ thì phiền phức sẽ không nhỏ – nhưng chuyện gấp phải được ưu tiên, cũng không thể lo được nhiều vấn đề như vậy.

Hộ núi làm việc rất lanh lẹ, chỉ mấy giây sau, hai quả pháo hiệu đỏ rực đã vùn vụt bắn lên trời.

Sắc trời quá tối, sương mù dày đặc gần như từ đỉnh núi tuyết sà xuống lưng chừng núi, ống nhòm không phát huy được tác dụng, Mạnh Thiên Tư nhìn chằm chằm vào một chỗ, bộ đàm trong tay bị siết chặt phát ra những kèn kẹt.

Rất nhanh sau đó, Tiển Quỳnh Hoa đã gọi tới, doanh trại sóng kém, chỉ nghe được đứt quãng: “Tư… gì không? U…đi…điện thoại…”

Quá nửa là trông thấy pháo hiệu nên hỏi cô tình huống thế nào, Mạnh Thiên Tư cũng không để ý bà có nghe thấy được hay không: “U cứ lo chuyện của mình trước đi, xong chuyện nào hay chuyện đấy.”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chừng mười lăm phút sau, có tiếng súng vang lên.

Thần kinh Mạnh Thiên Tư nảy thịch.

Vậy mà lại nổ súng, chuyện khó giải quyết rồi: Cô bắn pháo hiệu là ở trong thung lũng, hơn nữa, tiếng pháo hiệu căn bản không được coi là gì, nhưng nổ súng trên đỉnh núi thì sẽ gây ra lở tuyết, trừ phi chuyện quá khẩn cấp, bằng không ai lại đi nổ súng chứ?

Tiếng súng không chỉ có một mà đoàn đoàng đoàng liền mấy tiếng liên tiếp, vùng núi yên lặng, doanh trại lại ở trong thung lũng gần như bị bao quanh bốn phía, hiệu quả âm thanh vô cùng tốt, cho nên tiếng súng này như phóng đại ra gấp mấy lần, mỗi lần đều chấn động khiến da đầu Mạnh Thiên Tư tê rần, đó vẫn chưa phải chuyện tệ hại nhất, sau khi tiếng súng dứt, yên lặng một hồi, trên đỉnh núi chợt vọng tới tiếng vang trầm đục.

Một hộ núi tinh mắt, chỉ vào chỗ cao kêu to: “Nhìn kìa! Nhìn kìa! Có phải là lở tuyết không?”

Lở tuyết là tuyết lạnh trên cao thành tấn trút xuống, nhưng chịu lực cản tự nhiên của địa hình vùng núi, thường sẽ dừng lại ở chỗ cao, nghiêm trọng hơn chút thì chảy tới lưng chừng núi, rất ít khi có khả năng xuống tới tận chân núi – doanh địa ở dưới đáy thung lũng, không chịu lực xung kích, chỉ có thể cảm nhận được rung động.

Theo hướng nhìn lại, khu vực đỉnh núi kia như đang bị khói đặc xám trắng cuồn cuộn bao bọc, đến màu sắc cũng đậm hơn xung quanh vài phần.

Mạnh Thiên Tư thầm nhủ: “Lở tuyết rồi.”

Đây là tình huống tệ nhất rồi, không thể tệ hơn được nữa…

Nhưng chuyện vẫn chưa xong.

Một quả pháo hiệu xanh lục phút chốc xuyên qua sương tuyết dày đặc, bung ra trên trời.

Đây là xin giúp đỡ.

Nói cách khác, bị tập kích là thật, lở tuyết cũng là thật, nhưng sau khi lở tuyết vẫn có người may mắn sống sót, còn xin giúp đỡ với bên ngoài.

U bảy còn chưa trở lại, đợi u bảy chạy về rồi thì ít nhất cũng phải hơn một tiếng sau, không thể chờ được.

Mạnh Thiên Tư quay đầu nhìn xung quanh, những hộ núi này vẫn đang kinh ngạc, há hốc nhìn lên cao, ngoảnh nhìn lại, Giang Luyện còn đang ngủ say – cũng tốt, hắn vẫn luôn vất vả ngược xuôi, vẫn luôn là tuyến đầu, chuyến này trộm chút lười biếng cũng tốt.

Mạnh Thiên Tư nói: “Lập tức dắt ba con bò yak ra, tôi cần bốn người, trang bị túi chui cho bò.”

Lần này vào núi, vừa chở người vừa thồ trang bị, tổng cộng cần bốn con bò yak, Mạnh Thiên Tư chỉ cần ba con, đây là để phòng ngộ nhớ, muốn để lại một con cho Tiển Quỳnh Hoa đi sau.

Còn túi chui là tham khảo cách làm của kị binh thời cổ: kị binh để phòng cưỡi trên lưng ngựa trở thành bia ngắm sẽ cưỡi sườn hoặc thậm chí là cuộn người xuống dưới bụng ngựa để ẩn náu, nhưng rất ít ai có thể treo giữ mình chỉ dựa vào cánh tay được nên túi chui theo đó mà xuất hiện.

Doanh trại không có sẵn túi chui, dùng túi ngủ cấp tốc cải biến, Mạnh Thiên Tư bảo người giúp cô chui vào túi chui trên con bò, bốn người còn lại chia ra chui vào hai con bò khác, thoạt nhìn giống như bên lưng bò đeo một bao tải tròn vo.

Cô đi rồi, doanh trại cũng chỉ còn lại mười mấy người, hơn nữa còn không có ai chưởng quản, Mạnh Thiên Tư hơi hối hận vì đã để Mạnh Kình Tùng đi theo Cảnh Như Tư, sớm biết vậy đã chia ra làm bốn nhóm, thế nào cũng nên giữ Mạnh Kình Tùng lại.

Cô chọn một người nhìn có vẻ lanh lợi, phân phó anh ta: “Doanh trại tạm thời giao cho anh, bảo vệ Giang Luyện cho tốt, mọi người quây vòng, súng lên đạn, nỏ căng dây, đừng làm ra động tĩnh gì lớn, đợi Tiển Quỳnh Hoa về.”

Anh chàng khẩn trương đến độ mặt tái nhợt, ra sức gật đầu.

Mạnh Thiên Tư điều chỉnh tư thế, cố gắng không động tới vết thương trên chân, sau đó vươn một tay ra, nắm lấy lông bò yak làm cương điều khiển.

Bò yak cũng là thú núi, là thú núi đều có thể phục.

Lát sau, con bò yak này phì ra một tiếng thở không kiên nhẫn, hai con phía sau như bị lây nhiễm, không ngừng lắc đầu lắc sừng, đạp móng vẫy đuổi, sau đó nữa, con bò ùm bò một tiếng dài, đầu bò cúi thấp, xông thẳng về phía cửa núi, hai con đi sau cũng không bị rớt lại, lập tức bắt kịp, ba con bò yak dàn thành hàng ngang, vó giậm rất mạnh, vậy mà cũng chạy ra hiệu quả tung bụi mù mịt.

***

Mạnh Thiên Tư chui trong túi bị xóc đến thất điên bát đảo.

Có một số chiêu số nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không dùng đến cũng là có nguyên nhân: Loài bò yak này dã tính rất mạnh, cho dù là trên đất bằng, người chui trong túi treo trong vòng ba phút cũng ngất lên ói xuống, huống chi là vùng núi? Hơn nữa bò yak cũng sẽ không quan tâm anh có thoải mái hay không, gặp phải khe nứt vách đá, thậm chí còn tung vó nhảy qua – có hai lần, nếu không phải tay Mạnh Thiên Tư tóm chặt thì hẳn đã thật sự tuột ra khỏi túi chui rồi.

Cô cố nén cơn buồn nôn lộn nhào như quần áo trong trục lăn máy giặt xuống, điều khiển phương hướng và cố gắng bảo vệ chân mình.

Vì lở tuyệt nên mùi lạ và mùi người trên núi đã bị lấp kín, cũng may quả pháo hiệu xin giúp đỡ kia đã để lại mùi khói thuốc cho cô định vị, “lái” bò yak cũng không khó, cùng một nguyên lý với cưỡi ngựa: cảm thấy lệch sang phải thì kéo lông bò sang trái, lệch sang trái thì kéo sang phải, hai con bò phía sau đi theo con bò này, dù thế nào cũng sẽ không bị tụt lại phía sau.



Cũng không biết là trải qua bao lâu sau, vị trí ban đầu bắn pháo hiệu đã ở ngay phía trước, Mạnh Thiên Tư nắm lông bò kéo xuống, dừng bò yak lại rồi cùng không nhịn được nữa, lộ đầu ra khỏi túi, ói ra.

Mấy người phía sau cũng không khá hơn cô bao nhiêu, ai nấy đều mắt trắng dã, ói đến trời mù đất mịt: Cưỡi bò lên núi, nhanh thì nhanh những cũng phải trả cái giá rất lớn.

Mạnh Thiên Tư không dám ói lên ói xuống, rất sợ bên mình đang ói hăng say, lơi lỏng cảnh giác sẽ tặng không đầu người cho đối thủ. Cô chùi miệng, một tay lên dây nỏ, tay kia thò ra, vỗ vỗ thân bò, ra hiệu cho nó đi về phía trước.

Mũi bò yak phun ra khí trắng, lại khôi phục tốc độ chậm rãi khi trước. Lở tuyết đã qua, bốn phía yên lặng đến độ khiến người ta hoảng sợ, mùi khói thuốc nhàn nhạt phảng phất trước mũi, trong tầm mắt lất phất lấm chấm, đó là những hạt tuyết bông xốp lơ lửng còn chưa kịp lắng xuống hẳn.

Chân bò yak giẫm vào trong tuyết, tiếng xào xạc liên tiếp vang lên, nếu không phải mũi còn dùng tốt thì Mạnh Thiên Tư đã thật sự hoài nghi là có kẻ bụng dạ khó lường đi phía sau.

Hai con bò kia cũng đã bắt kịp, bốn hộ núi chia nhau hai người phòng trái phải, hai người phòng phía sau, năm người ba bò phối hợp rất hoàn mỹ thành một vòng công thủ.

Lại đi thêm chừng mười bước, phía trước lờ mờ xuất hiện một bóng hình.

Da đầu Mạnh Thiên Tư tê rần, lập tức kéo dừng bò yak.

Trong chớp mắt, trong đầu cô xoay chuyển vô số ý nghĩ: Bóng người này có thể là hộ núi, cũng có thể là đối thủ…

Tay trái cô vươn ra trước, nhắm tên nỏ trong tay vào bóng người kia, thân mình gắng sức cuộn vào dưới bụng bò yak, cất tiếng hỏi: “Là ai?”

Người nọ vẫn không động đậy.

Giằng co như vậy chừng mười giây, Mạnh Thiên Tư cảm thấy không đúng: Một người sống tuyệt đối không thể bất động trong thời gian dài như vậy, hơn nữa, trên núi rất lạnh, hơi thở từ miệng mũi người phả ra gặp lạnh sẽ có phản ứng, thế nào cũng phải có hơi trắng mới đúng.

Người này, hình như không phải người sống.