Thần Côn sững người một hồi, vui mừng khôn xiết: “Xương thú! Khúc này là xương thú! Bảy khúc xương thú!”
Lão sợ Mạnh Thiên Tư sờ nhầm, chạy vội qua, nhận lấy khúc xương trong tay cô, tự sờ sờ một lúc, sau đó gật đầu không ngừng: “Không sai không sai, là chữ này, đúng là viết thế này.”
Chợt liếc sang khúc khi trước, cũng vội cầm lên, “virus thượng cổ” hay “ký sinh trùng” gì gì đó đã sớm bị ném lên chín tầng mây.
Khúc này bằng phẳng, chất xương rất đặc, sờ lên không có bất kỳ chỗ lõm nào, Thần Côn ngớ ra, lại chạy ào về cạnh thân rồng: “Mau lên mau lên, Tiểu Luyện Luyện, nếu tôi đoán không lầm, xương thú hẳn là lẫn trong xương rồng.”
Giang Luyện vẫn còn ấn tượng với việc này: “Là cái liên quan đến bảy thanh hung giản mà…mắt sẽ bị che mờ, nhưng tay sẽ nhận ra ấy hả?”
Thần Côn gật đầu như giã tỏi: “Phải, phải, xương thú này rất đặc biệt, khắc chữ nhìn không ra, may mà cô Mạnh bắt được, trời ạ, nếu cứ chỉ dùng dao bầu và vỏ dao đi gắp thì ai biết được trên đó còn có chữ chứ!”
Nói đến sau cùng, vui sướng khôn xiết, mặt mày hồng hào: Chuyện về bảy khúc xương thú trước đó chỉ là suy đoán, chỉ bằng những lời dự đoán lấp lửng của thầy mo ba mai và lồng phượng hoàng loan trên cái rương, không có chút bằng chứng thiết thực nào, lão vẫn chưa dám thực sự rêu rao bậy bạ gì – nhưng giờ thì khác, lão đã tìm được!
Không uổng công, lần này thật không uổng công! Chịu khổ một chút lúc đầu, trượt ngã điên đảo trong mạch máu băng có là gì, trong lòng ngọt ngào thế này cơ mà.
Lão dốc hết sức mài cạo thân rồng, có thể nhìn ra được tâm trạng vô cùng vui vẻ, đến độ ngâm nga hát hò thành tiếng rồi.
Giang Luyện nghe thấy lão hát: “Heo này, dê này, đưa đi đâu đây, đưa vào nồi cơm của nhân dân thôi chứ đâu…”
Lời bài hát kiểu gì vậy, Giang Luyện nhíu mày, có điều còn may là đưa heo dê chứ không phải gà vịt, bằng không sẽ tạo thành bóng ma tâm lý nhất định cho Giang Thước Kiều mất.
***
Thân con rồng này có thể nói là khá kiên cố, lấy gần hai mươi khúc xương ra, quanh thân toàn vụn vỡ rơi xuống, dáng vẻ rất là nhếch nhác, cũng may vẫn cầm cự được không sụp xuống.
Ba người tụ lại một chỗ kiểm kê phân biệt, Thần Côn dự liệu không sai: Tổng cộng có mười chín khúc xương, bảy khúc có khắc chữ, đều là chữ giáp cốt văn tượng hình, chia ra đối ứng với bảy phương thức chết thảm thời cổ, ví dụ như “Đao” biểu trưng cho chém giết, “Điếu” biểu trưng cho treo cổ chết.
Rõ ràng là thân vẫn còn đang ở trong khốn cảnh, chưa rõ lối ra, vậy nhưng Thần Côn lại cười toe toét như được mùa.
Giang Luyện hơi hiếu kỳ: “Có những thứ này, mấy người bạn của chú sẽ không sao nữa à?”
Câu chuyện của Thần Côn như xả đập nước vậy, thao thao bất tuyệt: “Không dám nói chắc, nhưng ngăn được tổn hại thì chắc chắn – bảy luồng khí hung được họ dẫn lên thân, dùng thân thể làm lồng, tạm thời khóa chặt hung giản. Nhưng bảy khúc xương thú này mới là xuất xứ nguyên thủy của khí hung, chỉ cần dẫn khí hung trở lại xương thú là họ có thể giải thoát rồi…”
Mạnh Thiên Tư nhíu mày: “Dẫn trở lại xương thú cũng không phải kế lâu dài, không phải là nói bỏ đồ vào rương mới chính thức bảo đảm sao?”
Không sai, Thần Côn gật đầu: “Bất kể là túi mật núi, xương thú hay chín chuông, vào rương rồi mới là mãnh thú đã bị nhổ nanh, nhưng cái rương này hiện giờ còn chưa có đầu mối gì…”
Câu này đã nhắc nhở Giang Luyện, hắn vội kể lại chuyện khi trước thoát thân nhìn thấy cái rương hư hư thực thực trong nước kia ra.
Trong miệng hắn thì vẫn chỉ là “hư hư thực thực” nhưng đến miệng Thần Côn thì đã thành kết luận khẳng định: “Chắc chắn là nó, sau khi Diêm La mang cái rương vào đã vứt lại ở đây, không ngờ lại vào nước…”
Còn chưa dứt lời, Mạnh Thiên Tư bỗng “xuỵt” một tiếng: “Nghe đi.”
Nghe cái gì?
Thần Côn không hiểu ra sao, dỏng tai lên cũng chỉ nghe thấy tiếng sợi xích đồng đen nửa rủ xuống dưới kia đang rung lên rào rào.
Lão bỗng căng thẳng: “Có người đang rung xích? Là thứ gì muốn…trèo lên à?”
Mạnh Thiên Tư lắc đầu, đưa tay đẩy con gà tuyết một cái, con gà tuyết hiểu ý, đập cánh bay về phía đó.
Đoạn đầu vẫn ổn, nhưng tới lúc để cửa động kia, đột nhiên như gặp sóng khí, liên tiếp nhào lộn trong không trung – nếu không phải nó ngã lăn sang một bên thì Thần Côn đã cho rằng nó có kỹ thuật gì tài ba lắm trong không trung rồi.
Lão hơi hiểu ra: “Bên dưới có…gió?”
Vừa dứt lời, lão đã xác định được: Bởi thân rồng có một đoạn vừa vặn nằm trên cửa động kia, trên thân rồng có không ít vụn băng bị mài ra, mới vừa rồi còn nằm yên, giờ đang không ngừng bốc lên trên.
Côn Lôn Sơn này thật đúng là chỗ nào cũng quái lạ, trong lòng núi mà lại có thể có gió, gió lại còn là từ dưới thổi lên…
Ma nước từng đề cập tới trong video, lúc hầm đất trôi nổi trôi dạt bên ngoài, vào ban đêm có thể “đất mở cửa”, nói cách khác, mặt đất vốn bằng phẳng kết chặt sẽ hiện ra một động không lớn.
Mà “gió xộc trời sao” thì có nghĩa là trong động sẽ có luồng gió mạnh xộc từ dưới lên, tựa như có thể xộc thẳng lên sao trời – vào cuối nhà Minh, có một ma nước tên là Khương Xạ Hộ say mê tìm kiếm hầm đất trôi nổi đã thật sự tìm được: Khi đó đang là giữa đêm, ông ta cưỡi ngựa đi, buồn tiểu xuống ngựa đi vệ sinh, kết quả gặp trúng “đất mở cửa”, con ngựa của ông ta bị gió mạnh hất cho bắn vọt lên không trung rồi ngã xuống, chết ngay tại chỗ.
Tính thời gian, bây giờ quả thực cũng đã vào nửa đêm, còn chuyện “đất mở cửa” thì, nếu hầm đất trôi nổi đã náu vào dưới đáy núi thì tất nhiên cũng không thể nào “đất mở cửa” trên mặt đất, gió đương nhiên cũng không thể xộc tới “trời sao”, chỉ có thể giãn cơ giãn xương trong ruột núi mà thôi…
Thần Côn đang định nói gì, Mạnh Thiên Tư lại xua xua tay, vẫn là ý bảo lão im lặng.
Giang Luyện thì hiểu, “gió núi dẫn” của Mạnh Thiên Tư nhạy bén nhất là khi có gió, ngửi mùi nghe tiếng cũng tốt hơn người thường rất nhiều, lập tức kéo góc áo Thần Côn, ra hiệu bảo lão quan sát là được, đừng thêm phiền.
Quả nhiên, một lúc sau, Mạnh Thiên Tư nói: “Bên dưới có vật sống, rất lớn…khổng lồ, nhưng không có mùi gì, cũng không có động tĩnh gì.”
Có thể xưng là “khổng lồ”, lại chậm chạp như thế, Giang Luyện đã đoán được phần nào: “Thái tuế? Có cách chúng ta xa lắm không?”
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: “Không ước lượng được, ba năm trăm mét gì đó, cũng có thể xa hơn.”
Cô dịch người về phía cửa động, rạp thấp người xuống, cẩn thận nghe ngóng, lại nói: “Có tiếng nước, hai người có nghe thấy không? Ùng ục ùng ục.”
Tiếng nước? Thần Côn không nghe thấy nhưng lão rất có tư cách để phát biểu về chi tiết này: “Ban nãy lúc bọn tôi ở trong mạch máu băng, bên dưới cũng đang dâng nước, ùng ục ùng ục, lẽ nào thông với chỗ này, tất cả cùng dâng nước?”
Câu cuối là nói với Giang Luyện.
Giang Luyện hỏi một đằng đáp một nẻo: “Ban nãy chúng ta trượt xuống trong mạch máu băng lâu như vậy, chiều sâu cũng không nông, chỉ sợ là còn nhiều hơn ba năm trăm mét, nếu giữa các động nối thông với nhau thì chỗ khác dâng nước, chỗ này đương nhiên cũng sẽ dâng…”
Nói tới đây, hắn chợt nghĩ tới điều gì: “Tôi nhớ ma nước xuống hầm đất trôi nổi từng nói, hình như thái tuế là chìm trong nước?”
Thần Côn sửa đúng hắn: “Không phải là luôn luôn chìm trong nước, có lúc chìm toàn bộ trong nước, có lúc lại xả nước, có vẻ như là thay nước định kỳ.”
Đúng vậy, tim Giang Luyện đập thình thình: “Thường nói nước Hoàng Hà là từ trên trời rót xuống, còn nói nước tuyết Côn Lôn là đầu nguồn vạn sông, nơi này không thiếu nước nhưng cao hơn mặt biển rất nhiều, nước ngầm dâng tới một độ cao nhất định, nhiệt độ không khí sẽ giảm xuống, dần dần kết băng…”
Thần Côn kêu “á” một tiếng: “Định kỳ dâng nước thoát nước, sau khi nước rút, nước đọng trên vách núi đá sẽ kết băng, lặp đi lặp lại, sẽ phủ một lớp băng thật dày…”
Lão trỏ vào cái xác băng của Đoàn Văn Hi: “Đoàn tiểu thư chính là đã bị đông thành xác băng như vậy?”
Giang Luyện rùng mình: “Vị trí chúng ta vào ruột núi cũng rất cao, những vị trí đó tuy rất lạnh nhưng bởi trong bụng núi không có nước nên không có băng, nói cách khác, nước không tới được độ cao đó. Sau đó, hai chúng ta lại xuống rất sâu, vào mạch máu băng, Thiên Tư thì “xuống chín bậc”, cũng rơi xuống rất sâu, vị trí này có nước dâng rút định kỳ nên băng cũng xuất hiện ở khắp nơi.”
Lại chỉ về phía sợi xích đồng đen: “Kia là bệ câu cá, xích là dây câu, thả xuống được khoảng hai mươi mét, cụ Đoàn là mồi câu, mồi câu tất nhiên là phải thả vào nước, nói cách khác, lúc nước dâng, chí ít cũng sẽ tới vị trí treo ban đầu của cụ Đoàn, dâng tới bên dưới nắp đá này?”
Mạnh Thiên Tư nghe xong đã hiểu được bảy tám phần, cô giơ đèn pin lên, chiếu lên thân rồng rồi lại chiếu xuống nắp đá: Đúng vậy, tuy rồng băng là ở bên trên nhưng trên nắp đá thì không có băng.
Bệ câu cá, đương nhiên là phải xây trên mặt nước, như vậy mới có thể thuận tiện “thả câu”.
Lại liên tưởng đến cái rương trôi nổi trong nước kia, trong đầu Giang Luyện chợt xẹt qua một tia sáng: “Lấy rương là răng lắp, Diêm La mang rương vào đây, trước khi lấy được tinh kỳ lân, theo tính cách của lão, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cái rương, bởi lão cũng không xác định được rằng có cần đến nữa hay không, vào đây ba lần, thế nên những thứ này đều hữu dụng. Nhưng sau khi lấy được tinh kỳ lân rồi thì vắt chanh bỏ vỏ, những thứ này đối với ông ta đều là phiền phức…”
Lòng Mạnh Thiên Tư khẽ động: “Ý anh là ông ta đã vứt rương ở đây?”
Cổ họng Giang Luyện phát khô, nước nuốt bọt rồi mới tiếp tục: “Phải, hoặc là vứt trên nắp đá, nhưng trên nắp đá không có; hoặc là ném xuống động, lúc đó ông ta thả cụ Đoàn xuống thả câu, bên dưới là nước, sau khi cái rương rơi vào nước rồi thì trôi nổi trong nước, sau nữa nước rút, rương cũng rút theo xuống chỗ thấp.”
Mạnh Thiên Tư thì thào: “Sau đó, lúc nước dâng lên, cái rương cũng sẽ…nổi lên theo?”
Chẳng lẽ trong suốt gần nửa thế kỷ qua, cái rương vẫn luôn không ngừng lên cao xuống dưới theo nước dâng rút trong bụng núi đen kịt này?
Giang Luyện gật đầu: “Anh không biết rốt cuộc ngọn núi này có kết cấu thế nào nhưng trước mắt, bên dưới ngoài mạch máu băng ra thì chính là cái động không đáy này. Dưới đáy mạch máu băng mà anh và Thần Côn rơi xuống kia có nắp đồng đen, thế nên cái rương không thể vào mạch máu băng, nhưng dưới đáy những mạch máu băng khác có nắp hay không thì anh không chắc…”
Thần Côn chen lời: “Chắc là cũng có đấy, cậu còn nhớ không, người tuyết đã ném hai trụ băng đông người vào nhóm cô Mạnh? Người chỉ khi bị vây khốn dưới đáy mạch máu băng thì mới bị đông thành trụ băng như vậy, sau đó lấy ra, hơn nữa, mạch máu băng quá nhỏ, lại vòng vèo quanh co, nếu cái rương có thể vào được thì rất có thể sẽ bị kẹt lại hoặc mắc cạn.”
Mạch máu băng có thể loại trừ, vậy thì chỉ còn lại…
Mạnh Thiên Tư chợt kích động: “Giang Luyện nói trông thấy cái rương bị ngăn lại bên dưới nắp đồng đen, sau đó không lâu thì trôi đi mất, nếu nước vẫn tiếp tục dâng lên tới tận bên dưới nắp đá thì có khi nào cái rương cũng sẽ nổi lên theo không?”
Lòng bàn tay Giang Luyện dần đổ mồ hôi.
Có, theo những suy luận trước mắt thì cái rương mười phần chắc chín là sẽ chậm rãi nổi lên theo nước, chậm rãi nổi tới dưới mí mắt hắn.
Hắn ngập ngừng nói: “Thiên Tư, em nghe hộ thử xem, nước…có còn đang dâng lên không?”
Mạnh Thiên Tư lại nằm rạp xuống, yên lặng nghe một lúc rồi nói khẽ: “Vẫn đang dâng, là đang dâng lên.”
Lại hỏi hắn: “Anh có muốn ghé vào cửa động nhìn thử xem không? Nói không chừng mấy phút nữa là anh có thể nhìn thấy cái rương nổi trên mặt nước đó.”
Giang Luyện cười, vậy mà lại không dám qua xem: “Không thể nào, chẳng lẽ lại đột nhiên dễ dàng…tìm thấy như thế?”
Mạnh Thiên Tư không đáp, chỉ một lần nữa cúi rạp người xuống bên động.
Sao lại đột nhiên? Sao lại dễ dàng? Hơn nửa đời hoặc có lẽ là cả đời này Giang Luyện cơ hồ đều bôn tẩu vì cái rương, kể từ lúc hắn vội vội vàng gặm đùi gà ném xương về phía Huống Đồng Thắng.
Chỉ là tìm đã quá lâu, người sẽ dễ dàng lạc lối trong quá trình, đến khi làm ra kết quả lại không dám tin tưởng.
Mạnh Thiên Tư cúi đầu, từ vị trí của cô có thể trông thấy bóng đêm vô tận bên dưới.
Không ai nói gì, tựa nhe một giọng nói rất khẽ thôi cũng có thể khiến chuyện lệch khỏi quỹ đạo, khiến kết quả đã dự tính từ trước xuất hiện sai lệch – Thần Côn cởi áo len ra, cẩn thận dè dặt bọc bảy khúc xương thú vào, lại trân trọng nhét vào balo; Giang Luyện ngồi bất động, Giang Thước Kiều không biết từ lúc nào đã trèo vào lòng hắn, rất chi là thoải mái vùi vào lòng bàn tay buông thõng của hắn, lúc lúc lại cọ cọ đầu vào cổ tay hắn.
Chỉ có Mạnh Thiên Tư là ngồi bên động, chăm chú nhìn đầu dưới.
Thoạt tiên, bóng tối bên dưới rất hư ảo, sau đó dần trở nên rõ ràng; máu sắc ban đầu nhạt nhòa trống rỗng, sau lại chuyển thành ánh nước mênh mông, Mạnh Thiên Tư bật đèn pin lên nấc cao nhất, không ngừng đảo qua đảo lại trên mặt nước, không bỏ sót bất kỳ một góc khuất nào.
Sau nữa, giọng cô hơi run lên: “Giang Luyện, anh qua đây xem đi.”
Màng nhĩ Giang Luyện trong nháy mắt ù ù, hắn lấy lại bình tĩnh rồi mới đứng dậy đi qua, quỳ một gối xuống cạnh Mạnh Thiên Tư, một tay nắm lấy cổ tay cầm đèn pin của cô, nín thở nhìn xuống.
Thấy được rồi.
Ở một góc sát bên vách đá, phần đáy chìm dưới nước, thân rương hơi xao động, rất không bắt mắt, lúc luồng sáng chiếu đến, có thể mơ hồ trông thấy hoa văn chạm rỗng trên thân rương.
Mạnh Thiên Tư nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng anh, đời này anh nhắc đến cái rương có khi phải tới vạn lần rồi ấy nhỉ? Người ta nói, nhắc mãi không quên tất sẽ có tiếng vọng, rốt cuộc cũng tìm được rồi.”
Cũng phải chúc mừng Thần Côn nữa, lão đã tìm được bảy khúc xương thú rồi.
Mình thì sao, mình cũng đáng được chúc mừng, cô đã tìm được thi thể mất tích hơn nửa thế kỷ của cụ Đoàn.
Mạnh Thiên Tư cười rộ.
Chuyến này, ba người không ai đi không công, cầu được ước thấy, trước đó vì cái chết của Hà Sinh Tri và Sử Tiểu Hải, cô còn cảm thấy đây là một nơi bị nguyền rủa, nhưng giờ xem ra cũng là một vùng đất quý báu đấy chứ.