Mạnh Thiên Tư rất sợ lề mề thêm lát nữa, mặt trời lên cao, cánh “cửa ánh sáng” và những đốm sáng kia sẽ biến mất, phải xuống thật nhanh, cũng may vách động lồi lõm, leo lên cũng không quá khó.
Cô cũng không gọi gì con gà tuyết, nhưng con gà tuyết này lại như tự giác được rằng mình ăn đồ ăn của cô thì là gà của cô,, cũng vụt nhấc chân theo xuống, leo không tốt bằng cô, thường xuyên bị trượt chân té ngã, sau đó hoảng loạn đập cánh.
Lúc trước nhặt mảnh da trâu, Mạnh Thiên Tư chỉ xuống hơn mười mét, đèn pin không chiếu được xuống chỗ sâu hơn nên đã suy đoán là động không đáy, cho đến khi sớm chiều cắt nhau, nhìn thấy chỗ sâu trăm mét có đốm sáng, lại cảm thấy mình đã nghĩ sai: Động này có lẽ sâu khoảng hơn trăm mét, nơi những đốm sáng chiếu vào là đáy động.
Độ sâu trăm mét, quy đổi thành tầng nhà thì cũng phải hơn ba mươi tầng, trên người không có dây đai an toàn, không phải hai ba phút là có thể xuống tới nơi, Mạnh Thiên Tư nín thở, cẩn thận dè dặt, xuống được nửa chừng, cảm thấy không khí đối lưu rõ ràng hơn trên kia, không giống như đã sắp tới đáy động.
Trong lòng cô sinh nghi, xuống thêm một đoạn nữa, rốt cuộc cũng nhìn rõ, cẳng chân cũng run lên.
Mẹ nó, đốm sáng cái gì chứ, căn bản là không phải, rõ ràng mấy sợi thừng đong đưa, từ đầu vách đá bên này kéo dài đến đầu bên kia, chiều dài đại khái chừng ba mươi mét, như cầu thừng bắc giữa không trung, trong đó có hai sợi thừng bên trên đính đầy vật gì đó to chừng bàn tay, khá giống thấu kính. Thấu kính có thể phản quang nên từ trên cao nhìn xuống trông rất giống đốm sáng.
Mà chỗ Mạnh Thiên Tư đi xuống thì ngay đúng đối diện “cửa ánh sáng”, nói cách khác, cô muốn chạm tới cánh cửa đó thì phải băng qua đống “cầu” không biết là cái gì này trước.
Cô thầm bực bội: Tên của khỉ nào nghĩ ra cái trò bẫy người này thế?
Xuống đến đầu cầu, càng thấy rõ ràng hơn, có tổng cộng bốn sợi thừng, hai sợi trên cao chắc là dùng để bám tay, hai sợi bên dưới là để đạp chân, những “thấu kính” này phân bố chằng chịt bên dưới hai sợi thừng bên dưới, khoảng cách giữa hai mảnh cỡ bằng bước chân người – không cần nói cũng biết, là để người ta giẫm lên bước qua.
Mạnh Thiên Tư đưa tay lay cầu thừng, cũng không biết là làm bằng chất liệu gì mà lại không mục nát chút nào, cảm giác còn rất chắc chắn, nhưng thành thật mà nói, bảo cô một mình đi cầu treo ở đây thì thật sự là cô không dám.
Ai biết được cầu này có cái gì quái quỷ hay không?
Ánh mắt cô rơi lên con gà tuyết bên cạnh, tuy cự ly bay của gà tuyết không dài nhưng bay mấy mươi mét thì hẳn là không có vấn đề gì, sớm biết vậy đã lùa cả đàn vào, một con không kéo được cô nhưng một đàn thì hẳn là có thể chứ?
Mạnh Thiên Tư ngồi xổm xuống, nói với con gà tuyết: “Tao cảm thấy vẫn phải đi qua, đi rồi mới biết là như thế nào… Mày thấy sao?”’
Cô rất nhớ Giang Luyện và Thần Côn, cô không quen bên cạnh không có ai chút nào, có việc cũng chẳng thương lượng được, thế nên cô nhất định phải nói chút gì đó, dù cho là nói với gà.
Nói xong, cô đưa tay vuốt ve cái cổ mảnh khảnh của con gà tuyết, cô khác với những người khác, “phục thú núi” là có thể thực sự khiến những con thú núi này biết được dụng ý của cô, giống như lúc ở Tương Tây có thể sai khiến con khỉ trắng vậy.
Cô ra hiệu về phía cây cầu thừng: “Hay là, mày đi một chuyến trước đi, cho tao xem thử xem tình huống thế nào, dù sao mày cũng có thể bay, cùng lắm thì vỗ cánh về.”
Con gà tuyết nhất định là cả kinh thất sắc, bởi đôi mắt nó trong nháy mắt đảo tròn, Mạnh Thiên Tư làm bộ đẩy nó về phía cầu, hai chân nó liều mạng không di chuyển, hòng cố định thân mình tại đây dựa vào lực ma sát của hai chân và đá núi.
Mạnh Thiên Tư nói nó: “Được rồi, mày cũng chỉ còn thừa lại chút lá gan gà thôi.”
Sau đó ngón tay dí lên đầu nói: “Canh gác ở đây, bất kể là có gì từ trên xuống hay từ dưới lên, có động tĩnh thì kêu, hiểu không?”
Nói đoạn đứng dậy, bẻ đốt ngón tay rồi lại lắc lắc cánh tay, lúc này mới bắt lấy sợi thừng bên trên của cầu.
Mới đi được hai bước, lòng bàn tay đã ướt đẫm, cô đúng là ngai vàng quỷ non, cũng từng tiếp thu sự huấn luyện nghiêm khắc, nhưng dù sao cô cũng không phải chuyên gia biểu diễn xiếc, sợi thừng này vừa có người bước lên đã đong đưa không ngớt, còn có thấu kính nữa, đế giày đạp lên rất trơn trợt.
Mạnh Thiên Tư nghiến răng, tìm lời cổ vũ mình: Diêm La chắc chắn đã qua đây, Diêm La còn qua được chẳng lẽ mày lại không thể.
Câu cổ vũ này thật sự có tác dụng: Đa số mọi người đều có thể chấp nhận rằng mình không làm được điều gì đó, nhưng không thể chấp nhận rằng người mình không ưa làm được mà mình lại không làm được.
Nghĩ tới Diêm La, Mạnh Thiên Tư chợt nhớ ra một chuyện.
Khẩu thuật Huống tổ để lại là “Lấy rương làm răng lắp, quỷ non gõ cửa”, về lý thuyết, hẳn là dựa theo trình tự trước sau, có rương trước rồi đến gõ cửa.
Nhưng bây giờ, cái rương vẫn không thấy bóng dáng đâu, cô còn có thể gõ cửa không?
Cô giật mình: Có phải là bởi vì Diêm La không mang cái rương ra ngoài, vẫn để lại ở đây nên lúc họ đi vào, cửa ải “lấy rương làm răng lắp” này đã được bỏ qua rồi không?
Rất có thể.
Lúc Thần Côn giải thích cho cô, từng nói “răng lắp” là mô hình chìa khóa cổ xưa nhất, ban đầu là để mở những nút thắt phức tạp – giờ nghĩ lại, chín đường ruột núi, ruột cong chín khúc, quỷ non không thể chưa từng tới Côn Lôn dò núi, nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng phát hiện ra ruột núi quái dị như vậy, chẳng lẽ là bởi vì khi xưa, những ruột núi này giống như một cái nút chết, vòng vo quấn lấy nhau? Căn bản là chưa được gỡ mở?
Sau khi Diêm La tới, “lấy rương làm răng lắp”, giống như dùng chìa khóa cởi ra nút thắt, những ruột núi này mới giãn mở thân thể, thong thả ngọ nguậy trong bụng núi? Trùng đá ký sinh trong ruột núi hay cành cứng cũng theo đó mà sống lại?
Chắc chắn là vậy, Mạnh Thiên Tư kích động đến trống ngực đập dồn, bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra mình thỉnh thoảng cũng có thể…thông minh cực kỳ.
Nhưng tiếc là khó có được một hồi thông minh như thế mà lại không có khán giả, chỉ có thể thông minh cho mình xem.
…
Mạnh Thiên Tư cứ loạng choạng như vậy, cẩn thận từng bước, cuối cùng cũng giẫm lên thấu kính cuối cùng.
Chỗ này cách cánh “cửa ánh sáng” cao lớn kia còn khoảng một, hai mét, năng lực của cô đủ để nhảy qua, nhưng cô lại không dám hành động thiếu suy nghĩ – có một số cơ quan, bước sai một bước cũng có thể mất mạng, trước khi xác nhận được, cô thà đứng yên đây còn hơn.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa ánh sáng, suýt nữa hét lên thất thanh.
Thì ra, một đường tới đây, cô biết là bóng mình hắt lên cánh cửa ánh sáng, nhưng bởi một mực đi lại, bóng hình vừa to lớn vừa lung lay, lại thêm sức chú ý đều ở tay chân nên không nhìn kỹ.
Hiện giờ rốt cuộc cũng đứng vững, mới phát hiện ra bên trên hình như không phải cái bóng của mình.
Đây rõ ràng là cái bóng của một bộ xương khô!
Trong cơn hãi hùng, Mạnh Thiên Tư nghiêng người vội ra sau, chợt lại phát hiện ra điều gì, hơi ngẩn ra, một lần nữa trụ vững thân mình.
Đã nhìn ra, bóng bộ xương khô này cử động theo động tác của cô, cô vội nghiêng người vội, nó cũng nghiêng người vội, cô đứng yên, nó cũng bất động.
Đây đúng là cái bóng của cô, nhưng khác với bóng người bình thường, như là chiếu X quang ra, hình dạng của mỗi một khúc xương, khớp xương, cột sống, xương chậu đều rất rõ ràng, nhìn lâu sẽ cảm thấy rất khó chịu, cảm giác như mình là một con quái vật, lại cảm thấy mình chính xác như một “quỷ” non thực thụ rồi.
Sau đó thì sao, có phải là đến đoạn gõ cửa rồi không? Mạnh Thiên Tư giơ tay lên, làm tư thế gõ cửa, nhưng không biết là phải gõ vào đâu, nhìn bộ xương trên cánh “cửa ánh sáng” cũng nâng khớp khuỷu tay lên, năm ngón tay dài nhọn giơ trong không trung, trông như Khô Lâu Huyễn Hí (*) thời cổ vậy, nhìn mà muốn ói, lại vội thu về.
(*) Khô Lâu Huyễn Hí là tranh lụa trên quạt tròn do Lý Tung thời Nam Tống sáng tác, hiện đang được trưng bày ở Viện Bảo tàng Cố cung Bắc Kinh. Rốt cuộc là phải gõ thế nào, hay là trên cánh cửa này còn điều gì bí ẩn khác?
Mạnh Thiên Tư không dám nhấc chân, rất sợ rời khỏi thấu kính sẽ có vấn đề gì, cô nắm chặt thừng bám tay, thân thể cố gắng nghiêng về phía cánh cửa ánh sáng, lại bật đèn pin lên, quét qua quét lại về phía cánh cửa kia.
Lần này, cô rốt cuộc cũng nhìn ra đầu mối.
Trên cửa có một vân lõm hình người cực mỏng, nằm sấp xuống đất với một tư thế quái dị, nhưng sự quái dị này đối với cô cũng chẳng là gì, bởi trong thân pháp hoa văn bùa của quỷ non, tư thế phần lớn đều quái dị cả.
Hơn nữa, phần từ đầu gối trở xuống của vân lõm hình người kia gần như trùng khít với đường nét cẳng chân cô, nói cách khác, cô đang đứng ở đúng vị trí rồi.
Mạnh Thiên Tư bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra “gõ cửa” không phải mang nghĩa gõ cửa, “gõ” ở đây là chỉ bái lạy.
Chuông vàng chín dùng, bảy hoa văn bùa đầu “động thú núi”, “phục thú núi”, “tránh thú núi”, “mổ núi”, “cắt túi mật”, “xem thận lâu”, “gió núi dẫn”, cô đều biết thủ pháp thao tác, duy chỉ có hai cái cuối cùng “gõ cửa” và “mở thang trời” là không biết, nhưng thực ra cũng chẳng sao, cô một đường đi trên cầu thừng tới đây đã là bộ pháp mà cô hạ bái theo hình người ở vị trí chỉ định chính là thân pháp rồi, chỉ cần làm từng bước, nối tiếp thỏa đáng là cô đã làm trọn vẹn “quỷ non gõ cửa” đã sớm thất truyền.
Mạnh Thiên Tư thở ra một hơi dài, thoáng xê dịch cơ thể để ổn định hạ bàn, sau đó chiếu theo hình người kia, buông tay bám thừng ra, nằm xuống hạ bái.
***
Thần Côn không ngờ rằng nhóm hậu viện thứ hai của quỷ non lại tới sớm như vậy.
Lúc đó, lão vừa mới ăn xong cơm trưa, đang canh chừng bên cạnh Giang Luyện, nắm tờ giấy chữ ngẩn người, thỉnh thoảng lại giơ chân lên, đá một phát vào cọc rung treo lộ linh – lão Thạch nói, chuông phải rung liên tục mới có thể đảm bảo ý thức của Tiểu Luyện Luyện không càng chạy càng xa, nhưng cứ cầm chuông lắc suốt trông cứ ngu ngu thế nào ấy, thế nên lão nhờ người làm cho mình một cọc rung có khuyên, treo chuông bên cạnh chỗ nằm của Giang Luyện, lúc nào nhớ ra thì đá một cước.
Cũng không biết là đá đến phát thứ bao nhiêu, bên ngoài chợt rộ lên tiếng người huyên náo, lão nghe thấy có người hưng phấn kêu to: “Bác ba tới rồi!”
Ồ, lão tam à, Thần Côn cũng thò đầu ra ngoài xem, lão cảm thấy bảy cô bác nhà quỷ non này cứ như bé hồ lô (*) vậy, bé này xảy ra chuyện thì bé kia tới cứu.
(*) Nhóm nhân vật chính trong series phim hoạt hình “Anh em hồ lô” của Trung Quốc, các bé hồ lô đều tài nghệ siêu quần, vì cứu người thân mà người trước ngã xuống người sau lại tiến lên, chiến đầu với yêu tinh, rất được trẻ em yêu thích vào những thập niên 80, 90 thế kỷ trước.
Lão không có hứng thú với chuyện bác ba là người thế nào, chỉ là hơi hiếu kỳ: Sao tới nhanh vậy chứ, chẳng lẽ là đi máy bay?
Qua lời bàn tán của người chung quanh, Thần Côn mới biết, hóa ra là đi máy bay thật: Mấy năm nay, học hỏi kinh nghiệm của nước ngoài, du ngoạn bằng trực thăng đã được phát triển ở vùng cao nguyên có tuyết, trên một vài tuyến đường, chỉ cần được cục Hàng không Dân dụng Trung Quốc cấp phép và phê duyệt sử dụng không phận, có thể đầu tư vào đi trực thăng, ví dụ như Tây Tạng, trước đây từ Lhasa đến Dương Hồ, xe việt dã đi tới đi lui cũng phải mất một ngày, nhưng bây giờ, chỉ cần bỏ được tiền, hai tiếng là có thể bay một chuyến vừa đi lại vừa ngắm cảnh – khu vực Côn Lôn Sơn cũng đã đang thử nghiệm, tuy vì địa hình thế núi phức tạp và ảnh hưởng của từ trường nên không vào sâu được tới đây, nhưng chỉ cần đi nhờ được một đoạn là đã đủ tiết kiệm một lượng lớn thời gian rồi.
Chừng mười lăm phút sau, Đào Điềm xách một cái rương kéo tay khóa mã 18 tấc qua đây, Thần Côn chỉ nhìn lướt qua, tim đã đập kinh hoàng.
Phía trên cái rương tỏa ra vầng sáng bảy sắc lung linh, trong này đựng linh phượng hoàng!
Không chỉ vậy, xoay mật mã xong, mở rương ra, bên trong còn có mấy cái hộp lớn nhỏ, đều dùng túi bong bóng bọc rất kín kẽ, Đào Điềm giục lão: “Chú kiểm kê nhanh lên, những thứ chú cần, cô bảy đã điểm danh, đều ở bên trong, xác nhận không có vấn đề gì rồi, cháu còn phải về báo cáo với bác ba.”
Thần Côn luống cuống, không ngừng bận rộn mở hộp ra kiểm.
Linh phượng hoàng, có; túi mật núi, có; còn có gương lớn bọc trong túi bong bóng, thật sự là đồ tốt, thực dụng.
Một ống máu của Tiểu Đường Tử, vậy mà lại đặt trong cái hộp lớn nhất, bởi bên trong còn nhét thêm đủ món đồ cho lão, phần lớn là đồ ăn vặt, trong đó có một túi cơm cháy bên trên dán tờ giấy nhắn, xiêu xiêu vẹo vẹo viết “Bác 11, toàn đồ cháu thích ăn đấy, tặng cho bác ăn”.
Trong lòng Thần Côn ngọt ngào, đây tất nhiên là của thằng nhóc nhà Nhạc Phong gửi cho lão rồi, “1” là chỉ một cây côn, “Bác 11” chính là “bác Côn Côn”, thằng bé tri kỷ ghê, đồ mình thích ăn cũng bằng lòng chia cho lão, có tiền đồ hơn cha nó nhiều.
Lão gật mạnh đầu: “Đủ rồi, đủ rồi, cũng không có vấn đề gì.”
Vốn nên thuận tay tặng một túi cho Đào Điềm, lại không nỡ, không kìm được chuyển tay gạt sang bên cạnh mình.
***
Giang Luyện cảm thấy, đây là giấc mơ dài nhất mình từng mơ kể từ khi chào đời đến nay, cũng là giấc mơ mệt mỏi nhất.
Trong mơ, hắn đã đi đến chỗ đám sương quái dị hai lần, mà một khi tới đó, người đều sẽ trở nên cực kỳ nóng nảy, không ngừng xông đập, như điên như ma, cũng may, về sau đều có tiếng chuông vang, dẫn hắn trở lại gần doanh trại.
Lần thứ hai trở lại doanh trại, hắn nấn ná hồi lâu, ban đầu còn có thể trông thấy Mạnh Thiên Tư, Thần Côn và các hộ núi, về sau chẳng còn thấy một ai nữa, chỉ còn lại trơ trọi mình hắn, bầu bạn với màn đêm đen kịt không chút thay đổi nào và những căn lều trống rỗng này, có mấy lần, hắn không nhịn được muốn rời đi, cảm thấy nơi này đã không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng cũng không biết tại sao, chỉ cần tiếng chuông vang lên, suy nghĩ của hắn sẽ bình tĩnh trở lại.
Cuối cùng, hắn lẳng lặng ngồi yên ở đó, đếm từng tiếng chuông xem rốt cuộc chuông đã vang lên bao nhiêu lần, trong đầu quanh quẩn một ý niệm mơ hồ: Tất cả nhất định đều sẽ kết thúc, sau một tiếng chuông nào đó vang lên.
Thời khắc ấy cuối cùng cũng tới, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy trong bóng đêm cách đó không xa, lơ lửng, dựng thẳng một vòng tròn đỏ như máu.
Hắn đứng lên, lại gần nhìn, đầu bên kia của vòng tròn máu mơ hồ, căn bản là chẳng nhìn thấy gì cả, hắn đang đứng đó ngó trái ngó phải thì chợt có một luồng sức mạnh kéo lấy, cả người nhào vào trong vòng đỏ kia.
…
Rốt cuộc Giang Luyện cũng mở mắt.
Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, giấc ngủ này dài thật đó, nhìn cái gì cũng thấy mờ mờ.
Hắn nhắm mắt rồi lại mở ra, rồi lại nhắm, sau mấy lần lặp đi lặp lại, trong tầm mắt từ từ hiện lên rõ ràng mái đầu xoăn tít rối bời kiểu Trung Đông của Thần Côn, cùng với cặp kính trang nhã thời thượng bên dưới mái tóc.
Thần Côn vừa mừng vừa sợ: “Tiểu Luyện Luyện, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi? Cậu có biết là cậu đã ngủ ba tháng rồi không?”
Cái gì, ba tháng?
Da đầu Giang Luyện tê rần, nhìn sang hai bên, cơ thể lại thả lỏng: “Ba tháng, sao chú không đổi cho tôi một hoàn cảnh tốt hơn một chút mà vẫn vứt tôi ở cái lều nát này?”
Thần Côn kích động: “Chỉ số IQ vẫn chưa tụt, Tiểu Luyện Luyện, cậu không ngủ hỏng đầu!”
Lão lựa lựa trong đống đồ ăn vặt của mình, hạ quyết tâm, lấy gói bim bim tôm ít nhất ra đưa cho hắn: “Ba tháng thì không đến nhưng ba sáu tiếng thì cũng tới rồi đó, chỉ sợ cậu ngủ chết mất, tặng cậu này, chào mừng cậu trở lại.”
Ba mươi sáu tiếng?
Giang Luyện ngớ ra, chậm rãi chống người ngồi dậy, lại nhận gói bim bim tôm: “Sao tôi lại ngủ lâu vậy… Thiên Tư đâu?”
Thần Côn thở dài: “Thời thế thay đổi rồi Tiểu Luyện Luyện, trong lúc cậu dang tay dạng chân ngủ say sưa, đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi nói từng chuyện một cho cậu nghe nhé.”
Lão đếm đầu ngón tay: “Đầu tiên, mất tích hai mươi lăm người, bao gồm cả cô Mạnh, cô tư, em Tiển và trợ lý Mạnh.”
Chuyện thứ nhất đã giáng cho hắn cả quả tạ như thế, Giang Luyện không phản ứng kịp, chỉ cười, tay siết gói bim bim tôm, bọc ni lông vang lên loạt xoạt: “Chú nói đùa gì thế.”
Thần Côn liếc xéo hắn, lại nói tiếp: “Mất tích đến giờ đã gần hai mươi tư tiếng rồi. Doanh trại hiện giờ là do bác ba Nghê Thu Huệ chưởng quản, tôi còn chưa gặp bà ấy nữa, nhưng mà nghe nói cấp bậc rất cao, bà ấy giống Đoàn tiểu thư, đều là tóc núi.”
Thần Côn giơ tay lên cho hắn xem thừng trói trên tay: “Tổ tiên ông anh già của cậu đây…năm đó hẳn là kẻ phản bội thật. Còn nữa, khẩu thuật kia của Huống tổ hình như là tôi…viết, bởi tôi đã nói ra nốt những chữ không xuất hiện trên tờ giấy kia, sau ‘Quỷ non gõ cửa, động khắc tự hiện’ chính là ‘xuống chín bậc, tế linh phượng, đốt xương rồng…’”
Vãi chưởng, cái quái gì vậy, trong đầu Giang Luyện loạn cào cào, nói lão: “Gượm đã gượm đã, chú nói từ từ từng chuyện một thôi, Thiên Tư xảy ra chuyện gì rồi, sao cô ấy lại mất tích?”