Tiển Quỳnh Hoa đau hết cả đầu: “Ý cậu…là sao? Khẩu thuật nhà họ Huống là giả?”
Tóm lại tổ tiên nhà họ Huống cũng cùng một đức hạnh với tổ sư gia nhà ma nước, đều lừa gạt đời sau? Giữa tổ tông và con cháu có thể dành cho nhau chút tín nhiệm đi được không?
May là Giang Luyện lắc đầu: “Cũng không phải ạ, Diêm La căn cứ theo khẩu thuật này, đúng là đã lấy được tinh kỳ lân, cũng đúng là đã hoàn thành được một lần ‘Diêm La sinh Diêm La’ – qua chuyện này có thể thấy khẩu thuật không phải là giả.”
“Có điều, cháu cảm thấy tin tức mà thợ nhà họ Huống thám thính được thật sự phải đặt một dấu hỏi chấm.”
“Hiện giờ chúng ta đều đã biết, thứ quý nhất trong cơ thể kỳ lân là tinh kỳ lân, mà tinh kỳ lân thì là then chốt của sinh sản tự thể, nói rộng ra thì là nền móng cơ bản quyết định tộc thần có thể kéo dài hay không. Bộ tộc Hoàng Đế nếu không phải đã vô cùng chắc chắn, cực kỳ khẳng định rằng tinh kỳ lân không có khả năng xuất hiện nữa thì sao có thể làm cuộc ‘thần người giao đời’ này, ra quyết định dung hợp với loài người chứ?”
Thần Côn đã nhìn ra chút đầu mối.
Đúng vậy, có tinh kỳ lân là còn hi vọng, Hoàng Đế gia nghiệp lớn, nhân thủ nhiều, chẳng lẽ người ta lại không biết phải tìm kỳ lân?
Giang Luyện nhấn mạnh từng chữ: “Chúng ta dựa trên quan điểm của người thời nay để xem, tinh kỳ lân quan trọng như vậy thì kỳ lân chắc chắn sẽ được liệt vào động vật sách đỏ cần được bảo hộ, được chính phủ khoanh vòng nuôi dưỡng, tuyệt chủng cũng không phải xảy ra chỉ trong một ngày mà là một quá trình, kỳ lân dần dần ít đi, người tộc thần hẳn là đã nhận ra dấu hiệu không lành này rất lâu trước khi con kỳ lân cuối cùng chết đi.”
Nói tới đây coi như đã là thẳng thắn nói trắng, Cảnh Như Tư gật đầu: “Tiểu Giang nói có lý, cái này là tài nguyên rất quan trọng đối với quốc kế dân sinh, trước khi hao hết, nhà nước hoặc là phải tìm mỏ mới, hoặc là phải ra sức khai phá tài nguyên có thể thay thế, không có khả năng ngồi đợi đến ngày hao hết mới biết sốt ruột.
Giang Luyện nói: “Đây là điểm thứ nhất: người tộc thần ra sức tìm nhiều năm như vậy, phái hết toàn bộ nhân lực ra mà cũng không tìm được, phe Xi Vưu phái một tiểu đội tinh anh đi thì lại tìm ra.”
Điểm thứ nhất nói tới đây là đủ, để mọi người tự hiểu ra vấn đề.
Giang Luyện nói tiếp sang điểm thứ hai: “Cháu thấy trong khẩu thuật nhắc tới hậu nhân Phục Hi, mắt thần xem mệnh, cháu mới ý thức được rằng, Phục Hi là người sáng lập ra bát quái, mà thời xưa có thói quen làm việc quan trọng là phải bốc quẻ, có nên xuất chinh hay không, có nên gieo trồng hay không, đoán quẻ đã ngấm vào cả sinh hoạt thường ngày…”
Mạnh Thiên Tư “á” một tiếng, bật thốt: “Chuyện kỳ lân tuyệt chủng, họ đã đoán quẻ xác nhận?”
Giang Luyện ừ một tiếng: “Chuyện này lớn như vậy, tục ngữ nói chưa tới phút cuối chưa từ bỏ, muốn khiến toàn tộc hết hi vọng, chấp nhận hiện thực, tìm kiếm lối ra, tất nhiên là phải có một kết quả cực kỳ xác thực đặt trước mặt, một lần đoán quẻ, tộc nhân chưa chắc đã tin, e rằng đã làm tái làm hồi, nhiều người khác nhau đoán, đều cho ra cùng một kết quả, mọi người mới chịu chấp nhận. Đây là điểm thứ hai, kết quả đoán quẻ của hậu nhân Phục Hi là kỳ lân tuyệt chủng, nhưng phe Xi Vưu phái một tiểu đội ra thì lại tìm được.”
Nghe đến đây, ý châm chọc của sự đối lập đã rất nồng.
Cảnh Như Tư thì thào: “Thế nên, căn bản là không có chuyện có kỳ lân sống? Chúng nó thả tin tức giả ra ngoài, cớ gì đây, có cái lợi gì à?”
Mạnh Thiên Tư nói bà: “Nhiều cái lợi lắm, u tư, chúng ta cũng dẫn thuộc hạ, chúng ta chưa từng thả tin tức giả ra sao? Có đôi lúc người dưới không để tâm tin tức là thật hay giả, họ chỉ hoan nghênh tin tốt thôi.”
Tiển Quỳnh Hoa thở dài: “Đúng vậy, khi đó, phe Xi Vưu thua trận, còn rút vào nơi khỉ ho cò gáy, sĩ khí toàn thể hẳn đều rất thấp, anh lại tìm ngay ra được kỳ lân, rõ ràng là tiêm một liều thuốc mạnh cho những người ủng hộ, có phải rất có cảm giác trời đã định người không? Làm người ta cảm thấy lại có hi vọng?”
Cũng đúng, Cảnh Như Tư bị xoay đi xoay lại, bà đã sắp sáu mươi rồi mà còn phải xoay óc mòng mòng thế này, thật sự là chẳng dễ dàng gì.
Vậy nhưng Giang Luyện vẫn chưa chịu để bà yên: “Có điều, cũng không hoàn toàn là giả, còn phải nhìn vào sâu hơn nữa, bên trong có một phần sự thật.”
Thiên địa thánh thần ơi, nếu trong tay Cảnh Như Tư có cây búa thì đã kéo Giang Luyện qua gõ cho hắn bảy tám phát sưng u sọ não rồi: “Rốt cuộc là thật hay giả, Tiểu Giang, cậu nói cho rõ ràng một lần luôn đi được không, đầu óc tôi vất vả mãi mới thông ra được, lại bị một câu này của cậu biến thành keo dính rồi.”
Tiển Quỳnh Hoa bật cười, cảm thấy chị tư mình sao y như già rồi đâm ra trẻ con thế: “Chị tư, chị để Giang Luyện nói từ từ đi.”
Giang Luyện cũng cười: “Sở dĩ nói không hoàn toàn là giả là bởi sau khi tới nơi này, Diêm La đã thật sự tìm được tinh kỳ lân, thế nên trong đây tồn tại một nghịch lý – không có kỳ lân sống thì hẳn không có tinh kỳ lân, nhưng thực tế thì không có kỳ lân sống lại vẫn có tinh kỳ lân. Câu hỏi ở đây là, tinh kỳ lân này là từ đâu ra?”
Đúng lúc đó, Thần Côn chợt hừ lạnh một tiếng, nói: “Từ đâu ra, còn không phải là đào con đã chết kia lên sao.”
Vừa nói ra, trong lều nháy mắt lặng bặt.
Thần Côn không hề hay biết, vẫn còn đang xem tờ giấy mà hai người Tiển Quỳnh Hoa đã xem xong, bỏ sang một bên.
Thần Côn không hiểu ra sao, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt: “Nói gì là nói gì?”
Mạnh Thiên Tư chỉ cảm thấy chuyện kỳ dị quá sức, lông tóc trên người dựng hết lên: “Ban nãy Giang Luyện hỏi tinh kỳ lân này là từ đâu ra, ông đã đáp gì?”
Tình huống gì vậy? Tiển Quỳnh Hoa và Cảnh Như Tư nhìn nhau, đều không hẹn mà dịch mông ra xa.
Rốt cuộc Thần Côn cũng phản ứng được, bản thân cũng tái mét mặt, nhìn Giang Luyện vẻ cầu cứu: “Tiểu Luyện Luyện, có phải tôi lại…đột nhiên nói gì mà mình không ý thức được không? Tôi đã nói gì vậy?”
Thần kinh Giang Luyện nảy thịch, giải thích với Mạnh Thiên Tư trước: “Trước đây có phải Thần Côn rất hay nằm mơ không, dạo này không nằm mơ nữa nhưng đôi lúc lại bất chợt nói vài câu kỳ quái, chú ấy không ý thức được… Đợi chút, mấy người đừng nói gì vội.”
Câu mới rồi của Thần Côn tuy ngắn gọn nhưng lượng thông tin rất lớn, như mở ra một cánh cổng, có thứ gì đang không ngừng chảy vào não hắn.
Cảnh Như Tư nhìn Thần Côn như đề phòng, rất hoài nghi lão bị cái gì ám lên người, suy tính xem có nên trói lại cho ổn thỏa hơn.
Bên ngoài lại nổi gió, từ đỉnh núi tuyết thổi tới, quét thẳng qua nóc lều, không biết có phải trong gió cuốn theo hạt tuyết hay không mà trên nóc lều không ngừng phát ra tiếng xào xạc. Giang Luyện ngẩng lên, môi phát khô, nói: “Tôi biết rồi.”
***
Con kỳ lân cuối cùng đã ra đi, phượng hoàng cánh vàng cũng đã cạn đời.
Câu này là thật, không có kỳ lân sống, tiểu đội mà người tộc Xi Vưu phái ra quả thực có mang một nhiệm vụ bí mật, không phải là tìm kỳ lân sống mà là đào xác kỳ lân chết.
Giang Luyện nói: “Tôi không hiểu biết nhiều lắm về các loại thần thú thượng cổ, có điều, tôi nghe nói có một loài cây tên là hồ dương, ngàn năm không chết, chết rồi ngàn năm không đổ, đổ rồi ngàn năm không mục – nếu kỳ lân có thể sống được hai ngàn năm, vậy sau khi chết phỏng chừng cũng không thối rữa quá nhanh.”
“Tiểu đội kia không biết đã đào bao nhiêu cái xác, hoặc giả chỉ đào con cuối cùng, điều này không quan trọng, nói chung, chúng nó đã tìm được tinh kỳ lân trong cơ thể một con nào đó.”
Môi Mạnh Thiên Tư giật giật, muốn nói gì đó, Giang Luyện đã đoán được suy nghĩ của cô, nhanh chóng bổ sung: “Không có tinh kỳ lân trưởng thành, nếu có thì đã được dùng sớm rồi, bởi vậy nên, nhất định là loại chưa trưởng thành, không có giá trị trong mắt người tộc thần.”
Thần Côn kích động vỗ đùi, mặt đỏ rực lên, Giang Luyện vừa nhìn đã biết là lão cũng đã nghĩ đến điểm mấu chốt – chỉ có Cảnh Như Tư là sợ hết hồn, còn tưởng người này lại phát bệnh rồi, suýt nữa nhào qua ấn lão xuống đất.
Vì quá mức hưng phấn nên ngữ điệu nói của Thần Côn cũng lạc cả đi: “Đã sớm không có tinh kỳ lân, chúng nó đã đi tới tuyệt lộ, đánh trận phải đi nước hiểm, muốn tự mình tạo ra. Đầu tiên, tinh kỳ lân được thai nghén trong cơ thể kỳ lân, hiện tại không có kỳ lân nữa thì phải tìm một thứ khác mang thai hộ.”
Mạnh Thiên Tư bật thốt: “Thái tuế!”
Nói xong mới thấy dở khóc dở cười: Vậy mà Thần Côn lại gọi thái tuế là “vật mang thai hộ”.
Giang Luyện tiếp lời: “Thứ hai, một viên tinh kỳ lân còn quá ít, bên Xi Vưu có rất nhiều người, lượng nhu cầu rất khổng lồ.”
Thần Côn đoạt đáp: “Tức nhưỡng, chỉ tức nhưỡng mới có thể một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vô vàn!”
Giang Luyện lấy một tờ giấy trắng qua, lại cầm bút lên: “Còn phải có tinh nước nữa, để lưu giữ ý thức nguyên sơ của chúng nó, bằng không ý thức tiêu tan thì cũng khỏi nói đến ‘sống lại’.”
Nói đoạn, hắn vẽ một khung vuông lên giấy, lại nhìn Mạnh Thiên Tư: “Thiên Tư, hiện giờ đã biết phe Xi Vưu có kế hoạch như vậy, nhưng chúng nó thua trận, bất kể là thần khí hay công cụ gì cũng đều đã bị Hoàng Đế tước đoạt mất sạch, Hoàng Đế còn chuẩn bị tập hợp tất cả đồ đạc lại phong ấn vào rương, em muốn đạt được kế hoạch, em cần có những gì?”
Câu hỏi này thích hợp để Mạnh Thiên Tư trả lời, cô là ngai vàng quỷ non, khi suy nghĩ, cô sẽ phải bắt đầu từ tính thực dụng và tính khả thi của thao tác thay vì trả lời một câu qua loa.
Quả nhiên, Mạnh Thiên Tư trầm ngâm một lúc rồi nói: “Em cần một kẻ nội ứng, trực tiếp tham dự chuyện phong ấn rương, như vậy em mới có thể xác định được vật mình cần ở đâu.”
Giang Luyện viết hai chữ “nội ứng” lên giấy: “Khi đó, muốn tìm nội ứng bên phe Hoàng Đế không khó lắm, có rất nhiều người tộc thần thuận theo ông ta là bởi ông ta đánh thắng, cũng là bởi thực sự cùng đường chứ không phải cam tâm tình nguyện thật sự muốn dung hợp với loài người… Em nói xem, còn cần lấy thứ gì nữa?”
Yết hầu Thần Côn lăn lăn, nhìn hai chữ “nội ứng” kia, cảm thấy cực kỳ nhức mắt.
Mạnh Thiên Tư cẩn thận cân nhắc: “Em cần tinh nước, tức nhưỡng, túi mật núi…em cũng cần, bởi túi mật núi là khắc tinh của tinh nước, để lại thứ này cho kẻ địch đối với em là một mối họa ngầm rất lớn.”
Giang Luyện viết mấy thứ này vào trong khung vuông, lúc này Tiển Quỳnh Hoa mới hiểu ra, nhỏ giọng giải thích cho Cảnh Như Tư, khung vuông kia là biểu trưng cho cái rương.
Nhiều hơn nữa thì Mạnh Thiên Tư không nghĩ ra được: “Quan trọng nhất chính là những thứ này.”
Tốt, Giang Luyện quay sang Thần Côn: “Chú đã kể không ít giấc mơ của chú cho chúng tôi nghe, qua giấc mơ của chú, tôi có một khái niệm đại khái về cảnh kiểm rương như sau.”
“Tổng thể mà nói, đều là thần khí, đến rối đất nặn của Nữ Oa, bát quái mà Phục Hi tạo ra cũng có. Tinh nước hay tức nhưỡng ở đó thật sự đều không coi là thứ gì quý giá. Hơn nữa cũng không có yêu cầu cụ thể là cái nào phải để vào rương nào – mọi người tự do phối hợp, còn có thể giúp nhau một tay, tỷ như rương của tôi hết chỗ chứa rồi, đặt sang rương của anh đi.”
Thần Côn nuốt nước bọt, lão nhớ tới trong một giấc mơ, có một người đã ôm bảy khúc xương thú, nói với lão rằng rương của mình không để vừa, mà lão thì rất nhiệt tình nhận lấy.
“Nói cách khác, kẻ nội ứng này kỳ thực có thể thông qua mọi thủ đoạn, đổi công khai hay đổi vụng trộm cũng đều được, đặt tất cả những gì phe Xi Vưu muốn và cùng một chiếc rương – trộm một chiếc dù sao cũng thuận tiện hơn trộm vài chiếc.”
Cảnh Như Tư chen lời: “Phải đấy, giải quyết hết một lần, làm trộm cũng phải tính đến hiệu suất mà.”
Xem ra cô tư đã bất tri bất giác rất tán thành lời mình nói rồi, Giang Luyện cực kỳ có cảm giác thành tựu.
“Còn một vấn đề nữa, cái rương không thể chỉ chứa những thứ này, để che giấu tai mắt, dù sao cũng phải chưa thêm những thứ khác, trường hợp xấu nhất là phải đựng đầy rương, bằng không sẽ không thể phong ấn được rương. Hiện giờ ta đã biết, bảy khúc xương thú, chín chuông nhà họ Thịnh cũng đều đến từ cái rương này.”
Nói tới đây, hắn liếc qua mắt cá chân của Mạnh Thiên Tư: “Thiên Tư, chuông vàng cũng rất có thể cũng nằm trong đó.”
Mạnh Thiên Tư bị bất ngờ: “Hả?”
Có điều rất nhanh cô đã hiểu được: Chuông vàng quả thật quá mức không tầm thường, hẳn cũng vật cổ vốn nên phong ấn trong rương.
Giang Luyện giải thích: “Chín chuông nhà họ Thịnh, chuông vàng cũng chín dùng, chuông nhà họ Thịnh là để giao tiếp với người chết, chuông của em là để giao tiếp với núi, thú núi, thậm chí là với gió trên núi, nói thẳng ra là tính chất giống nhau, chắc là cùng một series. Thậm chí anh còn hoài nghi, chuông nhà họ Thịnh cũng giống của em, chỉ là chín mảnh chuông nhỏ, nhưng về sau, vào tay những chi hệ bất đồng, bị tách ra, bao bọc lên một vỏ ngoài đa dạng mà thôi.”
Thần Côn chợt nói: “Chuông vàng cũng có thể là phe Xi Vưu chỉ định muốn lấy, không có lợi không dậy sớm, quỷ non đi theo Xi Vưu, dù sao cũng phải có phần thưởng chứ, hơn nữa, có chuông vàng mới có thể mổ núi giấu túi mật núi.”
Có lẽ vậy, Giang Luyện ghi cả những thứ này vào trong khung, sau đó nhặt tờ giấy lên, quay sang Mạnh Thiên Tư: “Hiện giờ, rương đã đầy đủ, em phải trộm thế nào?”
Mạnh Thiên Tư ngẫm nghĩ: “Thiên thời địa lợi nhân hòa thôi, em cần phải ra tay vào lúc đối phương lơi lỏng phòng thủ, còn phải biết vị trí cụ thể đặt rương – bằng không, một trăm cái rương, nhìn qua chẳng khác nhau mấy, căn bản là không nhận ra.”
Đúng vậy, Giang Luyện thở dài: “Những thứ này đều cần kẻ nội ứng nhúng tay vào, lúc sắp xếp rương, hắn phải cố ý đặt rương vào một vị trí định sẵn sao cho nhìn có vẻ chỉ là lơ đãng, như vậy, đồng bọn của hắn mới có thể xác định rõ ràng mục tiêu, một kích thành công, không chút do dự.”
Thần Côn nhớ tới hai bàn tay thò ra từ trong sương mù ở giấc mơ đầu tiên kia, thực sự là lòng ngổn ngang trăm mối.
Tiển Quỳnh Hoa cũng có phần thổn thức, ánh mắt bà rơi vào tờ ghi chép của nhà họ Huống kia: “Trộm rương đi, lại không mở ra được, cho nên mới phải căn cứ theo con dấu mà tìm thợ làm ban đầu, đó cũng là lý do vì sao người nhà họ Huống lại bị cuốn vào.”
Mạnh Thiên Tư nhận lấy bản vẽ sơ lược chiếc rương trong tay Giang Luyện, nhìn một lúc, dần thất thần.
Sau khi mở rương thì lại là một cuộc thu xếp khác, ma nước được tinh nước, quỷ non giấu túi mật núi, nước non không chạm mặt; nhà họ Huống mang cái rương trống đi xa, an phận thủ thường, không tới gần với giang hồ; nhà họ Thịnh được chuông, lánh đời ẩn cư trong núi sâu; bảy khúc xương thú không biết đã bị ném đi đâu, nhưng bảy luồn khí hung thì hiển nhiên đã xâm nhập trần thế, thậm chí còn kinh động tới bậc đại đức Lão Tử…
Trong rương còn có gì khác không? Có lẽ có, nhưng không quá quan trọng, nói không chừng đã bị những người ủng hộ Xi Vưu chia nhau rồi, cũng không biết tiêu chuẩn chia chác là thế nào, có khi nào vì chia chác không đều mà xảy ra tranh chấp không…
Không sao, đường nét khung sườn đã được dựng lên: Hầm đất trôi nổi, ma nước truyền thừa, hang canh vàng, và lời tiên đoán thần bí “Chẳng phải lông vũ mà bay, chẳng thấy mặt vẫn thấy mặt, hay chăng”, ma nước vì thể chất đặc thù nên là vật chứa chuyển hóa lý tưởng nhất, nhưng ngộ nhớ nhân số không đủ thì trong hang canh vàng vẫn còn hậu bị kém hơn một bậc.
Cô nghe thấy Giang Luyện khẽ nói: “Coi như ta đã biết, đầu nguồn tai họa mấy chục năm nay của nhà ma nước là ở đâu rồi.”
Vì sao những người sống lại này, dù tướng mạo đã hoàn mỹ nhưng tuổi thọ trước sau đều không dài, vì sao “Diêm La sinh Diêm La” lại chỉ có thể sinh một lần, không thể sinh sản tự thể liên tiếp nhiều đời như thời thượng cổ.
Bởi viên tinh kỳ lân kia là lấy được từ cơ thể một con kỳ lân đã chết bị đào ra, là hàng xếp xó còn chưa trưởng thành.
Kỳ lân thọ hai ngàn mới đắc được một tinh, đủ thấy nhặt nhạnh tinh kỳ lân khó khăn đến mức nào, cục thái tuế dùng làm “mẹ mang thai hộ” này vốn nuôi dưỡng tinh kỳ lân không được trọn vẹn, cũng không biết phải trải qua biết bao năm tháng mới có thể dưỡng thành, lại phải trải qua bao lâu nữa mới có thể một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vô số…
Cô lẩm bẩm: “Khi tinh thành, chẳng phải lông vũ mà bay, chẳng thấy mặt vẫn thấy mặt hay chăng, đoán quẻ xem mệnh như thế chẳng phải là lừa đảo sao? Rõ ràng là không thành công.”
Giang Luyện nói: “Cũng không thể nói vậy được, anh và Thần Côn từng bàn luận về việc này. Xem mệnh về mặt bản chất là siêu thoát khỏi chiều không gian của thời gian, nhìn được chút đặc trưng của tương lai, xem mệnh không thể trả lời câu hỏi, không thể cho em biết thời gian ngắn dài, không thể chỉ em đi đông đi tây, chỉ cho em một hình ảnh, bản thân em căn cứ theo hình ảnh này mà phỏng đoán. Giả dụ như, em nhìn thấy tương lai cầm đao chém người, nhưng em không biết tiền căn hậu quả, cũng không biết mình lúc đó là tự vệ, cố ý hay vô tình đả thương người.”
“Họ đoán quẻ e rằng chỉ thấy được có người sống lại trong ngoại hình hoàn mỹ, còn người này sống được bao lâu, về sau thế nào thì chúng nó không biết, nhưng cảnh tượng này đã đủ để chúng nó liều lĩnh, đầu tư tất cả vào, cho rằng con đường này khả thi.”
Mạnh Thiên Tư khẽ ồ một tiếng, lại hỏi: “Nói vậy, ma nước không thể cứu được nữa rồi?”
Cô nhớ tới nụ cười của Tông Hàng, nhớ tới lời nhờ cậy một lần nữa của hắn.
Giang Luyện trầm mặc.
Chuyện của ma nước về bản chất là một sự cố, tập thể uống sai thuốc, thuốc đã uống rồi không thể nhổ ra được nữa, có vài người chết sớm, có vài người kéo dài hơi tàn, có người mở đầu cho cái chết này, có người kết thúc cái chết này, thời gian dài hay ngắn thì cũng đều là người bị hại.
Mạnh Thiên Tư không nói gì thêm nữa, như để phân tán sự chú ý, cô bắt đầu sắp xếp lại đống giấy trên mặt đất.
Cô nghe thấy giọng mình mềm mại trôi nổi bên tai: “Nhưng, ai sẽ đi nói với Tông Hàng đây?”
Cảnh Như Tư nhìn ra tâm trạng cô không tốt: “Thiên Tư à, con giúp người khác, đừng đặt nhiều tình cảm vào quá, chuyện nhà ma nước, u cũng biết rồi. Nhóm người xảy ra chuyện của họ đã chết gần hết, có chết tiếp thì cũng chỉ chết thêm một, hai người nữa thôi, sẽ không còn tổn hại gì lớn nữa. Thực ra trong lòng họ cũng biết rõ, tìm chúng ta giúp đỡ chỉ là muốn cầu một lời giải thích rõ ràng mà thôi.”
Mạnh Thiên tư ngước lên nhìn bà: “Thế nào là ‘cũng chỉ chết thêm một, hai người nữa thôi’ chứ, dù chỉ có một hai người, nhưng người thương yêu họ, quan tâm tới họ cũng sẽ đau lòng mà.”
Một đóa hoa tàn rụng, núi không quan tâm, núi không để bụng, nhưng đóa hoa kề sát bên đóa hoa ấy sẽ quan tâm.
Giang Luyện vươn tay qua như muốn nắm lấy tay cô, Mạnh Thiên Tư tránh khỏi, mỉm cười: “Em không sao.”
Lúc nói chuyện, bản thân mình cũng không để ý tới, một dòng lệ lướt qua gò má, độp một tiếng, rơi lên trang giấy đã sửa soạn lại.
Cô cúi đầu nhìn.
Thì ra tờ giấy xếp trên cùng là bản đồ tuyến đường Giang Luyện vẽ, mọi người còn chưa xét đến, cũng chưa có tâm tư đâu mà xem, nước mắt rơi vào nửa phần trên của tờ giấy, giữa vệt nước thấm nhòe là mấy chữ.